Chương 15: Một Đêm Trong Rừng
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 15: Một Đêm Trong Rừng
Từ lúc cả hai người bắt đầu xuất phát thì cũng đã được một ngày, hiện tại lúc này bầu trời đã tiến vào màn đên, Elixir cả hai người biết rõ thế giới khi về đêm rất nguy hiểm, vì phần lớn những Dị Thường cường đại đều thích hoạt động lúc đêm tối, cho nên cả hai quyết định đêm nay sẽ cắm trại tại đây.
Growww ~
Ở phương xa truyền tới không rõ sinh vật tiếng gầm rừ, âm thanh của nó vô cùng vang dội dù ở phía rất xa cũng có thể nghe thấy được.
Groww ~
“Xem ra đêm này chúng ta có thể yên tâm ngủ ngon giấc rồi.”
Nghe được cái động tĩnh ồn ào ở ngoài kia, ngồi ở trước trại lửa Elixir chậm rãi nói.
“Sao cậu lại khẳng định chắc nịt như vậy?”
Ngồi ở một bên Mộng khi nghe vậy liền tò mò hỏi, cô không rõ ý câu nói vừa rồi của cậu là sao, nguyên do Mộng bình thường luôn đi cùng với ông ngoại cô hoặc là đi chung với nhóm Dị Nhân [ Vọng Âm Của Bão ] mà tất cả bọn họ hoặc là những người có thực lực vô cùng cao cường hoặc là người lão luyện hành nghề lâu năm, nên không mấy còn Dị Thường nào dám trêu chọc bọn họ.
Đồng thời do Mộng là thành viên non trẻ nhất trong nhóm, nên thường không được giao cho việc đảm nhiệm mấy vị trí quan trọng, nên cô dù đã làm Khu Ma Nhân được vài năm nhưng vẫn có nhiều điểm không khác gì là tay mới là bao.
“Ta cũng đã từng một lần đi xuất hành đi phương xa, khi đó một người đồng hành cùng với ta đã kể cho ta nghe, nếu nhưng ban đêm lúc cắm trại mà nghe thấy được cái âm thanh như vậy, thì thường sẽ có hai khả năng sẽ xảy ra, hoặc là cái con Dị Thường làm bá chủ khu vực này đang muốn đi săn đồng thời tuần tra lãnh địa của mình, hoặc là nó đang muốn nghỉ ngơi nên đã gầm lên để cảnh báo những kẻ săn mồi xung quanh không được x·âm p·hạm lãnh địa của nó.”
“Mà suy xét việc sau khi tiếng gầm đó vang lên, những tiếng kêu ồn ào của đám côn trùng trong rừng không hề biến mất, thì khả năng thứ hai là rất cao.”
“Cho nên cậu mới nói, đêm nay chúng ta sẽ được ngủ ngon không sợ bị tập kích, chính là bởi vì cái con Dị Thường đó sẽ không đi săn mồi? Nhưng mà nếu lỡ như có kẻ săn mồi khác chạy tới đây thì sao? chúng ta đâu thể biết chắc được, sẽ vô tình có một con Dị Thường khác xuất hiện quanh đây rồi bất ngờ t·ấn c·ông chúng ta lúc đang ngủ.”
Mộng không cho rằng cách nói của Elixir hoàn toàn đúng, vì theo cô, sẽ luôn có những lúc xuất hiện những tình huống nằm ở ngoài dự tính.
“Đúng thật, không thể phủ nhận là có cái khả năng này.”
Elixir là người biết lắng nghe người khác nói, nên khi nghe có người góp ý kiến cho mình, cậu cũng vui vẻ lắng người ta nói.
“Đúng không!”
Nghe được người có trí tuệ hơn người như Elixir thừa nhận rằng mình đúng, không hiểu sao, Mộng lúc này cảm thấy vô cùng tự hào, như thể là cô vừa đã chiến thắng một chuyện gì đó rất vinh quang, cô ưỡn người lên với vẻ mặt vừa đắc ý vừa tự mãn nói.
“…”
Mộng tiểu tâm tư, Elixir không cần phải suy đoán thì cậu chỉ cần nhìn vào cái bản mặt tự mãn của cô thôi cũng có thể nhìn ra cái cô gái này đang nghĩ cái gì trong đầu, điều đó không khỏi làm cậu liếc xéo nhìn cô, cái ánh mắt đánh giá tỏ vẻ mình như thể là đang nhìn thấy một đứa ngốc.
“Này! cái ánh mắt đó là sao!?”
Ánh mắt của người ta rõ ràng như vậy không lý nào Mộng không cảm giác được, cô đứng dậy hai tay chống nạnh, khuôn mặt đồng thời tỏ vẻ bất mãn với cái ánh nhìn của cậu.
“Ánh mắt nào? cô nhìn nhầm rồi.”
Quyết đoán quay đầu không nhìn Mộng ánh mắt, khuôn mặt vô cảm bày tỏ rằng mình không hiểu cô đang nói cái gì.
“Đừng có chối! ta rõ ràng đã nhìn thấy cái tên nhà người khinh bỉ ta!”
Người càng chối thì chắc chắn là chột dạ, Mộng vô cùng xác định cái tên khốn kiếp này khẳng định đã nghĩ rằng cô là con ngốc, nói cho ngươi biết, ta không ngốc, ta rất là thông minh đây!
“Là cô tưởng tượng thôi.”
“Không! chắc chắn là ngươi có!”
“Ta khẳng định là cô đã nhầm.”
“Ta – nói – là – người – có!!”
Nói xong, Mộng cũng chẳng muốn nói đạo lý nữa, cô quyết đoán động thủ, không phải trước kia dì Lilith với chị Hồng đã từng nói cho cô, rằng nếu sau này mà cô có bắt được gặp một đứa con trai mà mình cãi không lại, vậy thì không cần phải nói chuyện, cứ quyết đoán động thủ là được vì đám nam nhân chắn chắn sẽ không đánh trả sao? bây giờ chính là lúc sử dụng bài học đó rồi.
“Yêu nghiệt nhận một gậy của lão nương!!”
Từ trong túi áo lấy ra cây gậy gỗ, lấy hết toàn bộ bình sinh sức lực dồn hết tất cả để đánh ra một đòn này, Mộng vô cùng khẳng định, bản thân một đòn này hoàn toàn là xuất kỳ bất ý đánh ra một kích, thì cho dù Elixir cậu có tốc độ phản ứng có tốt đến cỡ nào thì cũng không thể trốn thoát được một gây này.
Chỉ là đáng tiếc cho cô, đánh lén ai không đánh mà cứ phải lựa cái tên như Elixir mà đánh, chưa đầy một giây khi cô vừa động thủ thì cô lập tức cảm thấy trời đất như bị đảo lộn, rồi sau đó cô bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như thể mình từng trải nhiệm quả cảm giác này một lần rồi.
Điều này không khỏi khiến trong lòng Mộng sinh ra một cái linh cảm không tốt, cô nhớ lại một năm trước, lúc mà hai người lần đầu gặp mặt thì cũng từng có trải nghiệm qua cái cảm giác tương tự như vậy.
‘Đừng nói là!!?’
Không lòng chợt nghĩ tới một khả năng, Mộng mở to hai mắt ngay sau đó cô tức khắc phát hiện ra, mình đã bị người ta dùng dây thừng trói lại, hơn nữa còn là bị treo ngược ở trên cây từ lúc nào không hề hay biết.
Quả Nhiên!!
“NÈ!! Ngươi đã làm gì!? mau thả ta ra!”
Tất nhiên Mộng làm sao mà có thể dễ dàng chịu thua chứ, cô lập tức giãy giụa muốn phá trói để thoát ra ngoài, chỉ là xin chia buồn cho cô, đã là đồ vật Elixir mang theo bên người thì làm sao có thể là thứ món đồ bình thường được, với cái sức lực bú sữa mẹ của cô, tuy rằng trình độ đó mạnh gấp 10 lần người thường, nhưng bấy nhiều đó cũng là không đủ để có thể làm rách cái sợi dây thừng này.
“Đừng phí công, sợi dây đó là vật từ những hợp kim đặc biệt luyện thành, trừ khi cô có sức lực lớn hơn 100 tấn không thì đừng nghĩ tới chuyện thoát ra.”
Nói xong Elixir trực tiếp quay trở về lều trại của mình, mặc kệ cô treo ngược ở đó không ngừng ở đằng sau kêu to.
Nhận thấy cái tên khốn kh·iếp không biết thương hoa tiếc ngọc đó thực sự muốn bỏ cô ở đây, Mộng lập tức hoảng lên, cô sợ hãi không ngừng cầu Elixir thả mình ra.
“Này! Này! El! Ngươi định đi đâu đó!? mau quay lại đây và thả ta xuống!”
“El! Ngươi có nghe thấy không!!? mau tháo dây cho ta đi!!”
“Được rồi, ta hiểu rồi, ta hứa sẽ không đánh ngươi nữa mà! nên làm ơn thả người ta ra đi! người ta không muốn ngủ ở ngoài này đâu!”
“Làm ơn! Đừng giận nữa mà El, ta xin lỗi được chưa!! Ta hứa sẽ không đánh ngươi nữa mà! nên làm ơn thả ta đi! ta không muốn ngủ ngoài này đâu.”
Chỉ là đáng tiếc, những lời nói của cô không thể chui lọt lỗ tai của cậu, Elixir hoàn toàn phớt lờ cô, tiếp tục ở trong lều trại ấm cúng thoải mái của mình nằm trong đó ôm lấy cái quyển sách thi ca mình thích mà đọc, không thể không nói, tại trong cái đêm tối giá rét như thế này mà khi nhìn cậu thoải mái sung sướng thích ý như thế, không khỏi sinh ra cái ý nghĩ, muốn được giống như cậu như lúc này.
“Đáng hận!!”
Nhìn đối phương thoải mái như vậy, mà mình thì phải ở bên ngoài trời lạnh lẽo cùng với một cái sợi dây và một con trâu h·ôi t·hối làm bạn đêm nay, Mộng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên như thể đang muốn g·iết người nhìn chằm chằm đối phương.
Rất nhanh sau đó, không biết có phải là do bị treo ngược quá lâu nên máu chảy ngược lên não hay là do cứ nói hoài tới kiệt sức sinh ra mệt mỏi, Mộng lúc này cảm thấy mí mắt của mình cứ nhấp nháy nhấp nháy muốn nhắm lại, đầu óc choáng váng vô cùng buồn ngủ chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, rất nhanh sau đó trong bất giác cô đã ngủ say.
“Thuốc ngủ tác dụng chậm hơn dự tính.”
Nghe được bên ngoài ồn ào cuối cùng cũng im ắng, Elixir cũng chậm rãi khép lại quyển sách trong tay đồng thời miệng còn lẩm bẩm.
Thì ra lúc hai người chuẩn bị cơm tối, thì Elixir đã lén lút bỏ thuốc ngủ vào trong nồi thức ăn của hai ngươi, bởi vì Mộng là Dị Nhân nên cậu đã cho liều lượng đủ mạnh để hạ gục một con voi, may mắn là thuốc nó không màu không mùi nên cô gái này không hề nhận ra là trong đồ ăn đã bị bỏ thuốc, mà một phần cũng là do Mộng cũng thực sự quá lơ đãng, không chút gì đề phòng với cậu trong khi bản thân mình đang trong tình huống trai đơn gái chiếc.
Và kết quả như đã thấy, không bao lâu Mộng liền lập tức rơi vào giấc ngủ, hoàn toàn ngủ say như c·hết, Elixir có điều hoài nghi, có khi bên ngoài trời có sập thì cô cũng không hề hay biết,
Mà riêng bản thân Elixir không hề bị làm sao, do trong cơ thể cậu vốn ẩn chứa một lượng lớn chất phóng xạ thứ vốn là thứ độc hại c·hết người nhất thế giới, dẫn tới bây giờ nó đã trở thành một tấm khiên bảo vệ cho cậu khỏi những thứ ngoại lai có hại xâm nhập vào cơ thể của cậu.
Nên trừ khi lấy ra được thứ gì còn độc hơn phóng xạ, không thì sợ là trên đời này sẽ không có thứ gì có thể đầu độc được cậu cả.
“Thật là, thân thủ chẳng những kém mà bản thân lúc nào cũng quá vô tư không cảnh giác gì cả.”
Bước ra bên ngoài lều trai, nhìn cái cô gái này đang ngủ rất thoải mái trong cái trạng thái vô cùng bất tiện, tôi không có gì để nói hơn ngoài chán nản lắc đầu đồng thời buồn bực thở dài.
Sau đó cậu tháo dây cho Mộng, rồi ôm lấy cô nàng đã ngủ quên trời quên đất này đưa vào trong lều trại của cậu, chờ khi sắp xếp xong xuôi để Mộng nằm vào trong cái chăn ấm cúm, cậu lại bước ra bên ngoài.
“Giờ gì…”
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó trong chớp mắt một luồng ánh sáng xích hồng đồng thời nóng rực như ngọn lửa xuất hiện bao vây xung quanh cơ thể của Elixir, tiếp đó chỉ thấy ánh lửa đột nhiên từ trên người cậu tách ra một nửa sau đó nó chậm rãi ngưng tụ thành một bóng người.
Đợi khi ánh sáng đỏ tan đi, thì ngay lập tức một một người từ ngoại hình, cho đến khí chất, thậm chí là quần áo ăn mặc hoàn toàn không khác gì chính bản thân Elixir từ trong ánh sáng xích hồng xuất hiện.
Nếu nói ngoại trừ thứ duy nhất khác biệt giữa cả hai, thì đó chính là người này có khí thế yếu hơn rất nhiều với người kia, thì hầu như khó lòng mà có thể phân biệt được rốt cuộc người nào mới là người thật.
[Kính Tượng Phân Thân]
Một võ đạo kỹ thuật sử ứng dụng Huyết Khí mà Elixir đã sáng tạo ra, lấy cảm hứng từ một chiêu thức cậu học được ở chỗ một người họ hàng thân thuộc.
Chiêu thức này cho phép cậu có thể sử dụng một trạng thái giống như là loài rắn lột da hoặc tương tự như phương thức của loài bò sát sinh vô tính, bằng cách phân tách một phần máu thịt của mình cùng với một chút tinh thần lực kết hơn với nhau.
Cậu có thể sáng tạo ra được một hoặc nhiều phân thân, sở hữu thực lực bằng với một phần mười của cậu, cùng với từ võ nghệ thân thủ, cho đến cách suy nghĩ đều hoàn toàn giống với cậu.
“Trông chừng cô ấy, đảm bảo không có thứ gì bước lại gần.”
Elixir lạnh nhạc nhìn phân thân của mình một cái, sau đó chậm rãi tiến vào trông rừng sâu.
“Ngươi đi thật đó à? Ngươi không nghĩ, để lại một người đẹp như thế ở lại một mình trong đêm tối, cái này khẳng đình là một điều mà một tên cặn bã nam sẽ làm đó à ~”
Bất ngờ thay, vốn là một phân thân từ chính tế bào của Elixir sáng tạo ra, không ngờ nó lại bộc lộ ra cái cá tính phải nói là hoàn toàn không thể xuất hiện ở trên người Elixir, nó nhìn cậu với một một khuôn mặt cười tươi đồng thời không ngừng trêu chọc cậu.
“…”
Elixir khi nghe được vậy không khỏi quay đầu híp mắt nhìn thẳng vào nó, cái ánh mắt của cậu rất nguy hiểm, như thể là đang tự hỏi mình có nên quay lại vặn gãy cổ nó không, vì nó phiền phức quá.
Tuy nhiên, kỹ thuật này tuy mạnh do chỉ cần có đầy đủ Huyết Khí là vẫn có thể luôn tạo ra phân thân, nhưng mà nó có một điểm trừ lớn, cực lớn.
Đó là các phân thân này, có thể nói chúng nó gần như là sẽ trở thành một cá thể độc lập ngay sau khi chúng nó phân tách ra từ người cậu, ngoại trừ cậu có thể thông qua ý trí của mình tiến hành truyền tải cái ý tưởng cùng với yêu cầu của mình để nó làm theo, thì việc nó có chịu làm theo như cậu chỉ huy hay không, thì hoàn toàn là điều khó nói.
Nguyên nhân dẫn tới điểm này, một phần là xuất phát từ chính tính cách của cậu, một phần khác là do cậu lúc sáng tạo ra kỹ thuật này, thì đã cố tình sáng tạo nó thành ra như vậy.
Vì lúc đó cậu đã suy nghĩ là ‘hai cái đầu thì tốt hơn một.’ cậu nghĩ rằng nếu như phân thân cũng có tính của riêng mình, thì có khi ngày nào đó nói lại trợ giúp mình về một phương diện nào đó mà mình sẽ không nghĩ tới kiểu như vậy.
Dù sao thì cùng một sự việc, thì với tính cách khác biệt, sẽ luôn dẫn các tới cái cách góc nhìn về sự việc cũng khác biệt nhau, ác nhân thì có cái nhìn của ác nhân, người tốt có cái nhìn của người tốt, cặn bã có cách làm của cặn bã, nhân sinh bách thái nó là như vậy đó.
“Được rồi ~ bình tĩnh đi, ta chỉ đùa chút thôi mà, ngươi không cần phải nghiêm túc như thế.”
Biết rõ bản thể là một tên cứng nhắc, thậm chí không biết trò đùa như thế nào, nó lập tức đưa tay đầu hàng biểu hiện mình sẽ không làm thế nữa.
“…tốt nhất là vậy.”
Nói xong Elixir thao xuống mắt kính ném cho phân thân, mà phân thân cũng nhanh tay chụp lấy cặp kính đang bay tới, nó sau đó tò mò hỏi.
“Sao không mang thứ này theo?”
“Không cần thiết…”
Giọng nói dần của cậu trở nên có vẻ phá lệ thâm trầm, làm người không khỏi cảm giác được một luồng khí lạnh như băng hắc ám ăn mòn cảm giác bò thẳng vào trong lòng.
Đây là trước kia Elixir chưa từng có bộc lộ ra khí chất, lần này so với những lần trước tuy cũng âm trầm nhưng những lần đó không hề nặng nề như thế này, hơn nữa, sát khí không, trình độ này đã không thể gọi là sát khí được nữa, những gì đang từ trên người Elixir bộc lộ ra, nó đã hơn cả sát khí, nó không đủ tà để gọi là tà nhưng cũng không ma để gọi là ma và sát tính thì cũng không nồng đậm như sát khí.
Nó quá phức tạm để có thể hình dung.
“Đúng thật là, uổng phí chúng ta sinh ra được cái khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nhưng đáng buồn khi mà nó mọc ra ở trên người một đứa quỷ quái như ngươi.”
Phân thân ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ của bản thể khi tháo kính xuống, nhìn cái khuôn mặt đẹp kia lại lộ ra vẻ hàn băng lạnh lẽo, đôi mắt thì vô hồn như n·gười c·hết mà không phải một nụ cười đẹp đẽ rạng ngời, nó có phần đáng tiếc nói.
“Đi sớm về sớm.”
Nói xong nó không quan tâm bản thể có đáp lại hay không vội vàng lao thẳng vào trong lều trại để núp, vì nó biết rõ một khi bản thể động thủ, thì sẽ rất nhanh thôi chỗ này sẽ đổ một vùng mưa máu cho coi.
Và không ngoài dự đoán của nó, nó vừa bước vào trong lều trại chưa được 10 phút, bên ngoài lập tức gào lên vô số tiếng kêu thảm khốc của đám Dị Thường.
Phốc!!
Đại kiếm phát tán ra cực cao nhiệt độ chém xuống, ngay tức khắc một cái đầu to lớn của một con khỉ to gấp ba lần kích thước một người trưởng thành bay lên trời, máu tươi tức khắc như mưa phun trào ra từ miệng v·ết t·hương.
Máu tươi bắn vào trên mặt, nhưng Elixir không chút nào để ý, cậu lạnh lùng một cách vô cảm ngước đầu, lập tức nhìn thấy bao vây xung quanh mình bốn phương tám hướng bầy khỉ đột khổng lồ, mỗi con đều lộ ra sát khí cùng hận thù, như thể hận không thể lập tức nhào tới nhai xương rút thịt cậu ra.
Thật ra, khi mà Elixir kể cho Mộng nghe về lúc cắm trại sẽ xảy ra hai khả năng, thì thật ra vẫn còn một khả năng khác mà cậu vẫn còn chưa kể cho cô, đó là…
“Nếu như cảm thấy không bảo đảm đêm này mình có thể được ngủ yên được, như vậy thì chỉ ngươi chỉ cần đem cái khả năng đó trở thành điều chắc chắn là được.”
Phân thân nhìn tư thế khiếm nhã lúc ngủ của Mộng, nó chậm rãi điều chỉnh tư thế nằm của cô cho đúng, rồi kéo cái chăn lên đắp cho cô đảm bảo cô không bị lạnh, trong miệng còn thỉnh thoảng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Để làm được điều đó, thì cô chỉ cần, đem tất cả toàn bộ, tất cả bọn Dị Thường trong phạm vi lân cận g·iết hết sạch là được, như vậy thì đảm bảo sẽ không có một con Dị Thường nào dám tò tè hí hú xuất hiện ở xung quanh đây nữa.”
Nói xong, nó từ trong hành lý của Elixir lấy ra một cái tai nghe, sau đó nó đem cái thứ đó đeo lên trên tai của Mộng, với cái này thì tuyệt đối đảm bảo cô nàng này cả đêm nay sẽ không bị cái động tĩnh chém g·iết ồn ào ở bên ngoài đánh thức.
Rất nhanh sau đó khoảng hai ba tiếng đồng hồ sau, Elixir một thân phủ đầy quay trở về, trên tay cậu thanh kiếm Elixir Chi Kiếm - Thiên Nhật vẫn còn vung vãi máu ra khắp mặt đất, điều đó cho thấy ba tiếng qua cậu đã g·iết khá là nhiều Dị Thường.
“Thật sự là cần thiết làm như vậy sao…g·iết chóc một cách bừa bãi không cần thiết.”
Phân thân sớm đã chờ Elixir chở về, trên tay nó còn cầm một cái khăn trắng lớn để cho cậu lau người.
“…”
Elixir không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng liếc qua nó rồi sau đó nhận lấy chiếc khăn dài, sau đó cậu xoay người đi thẳng tời bờ sông gần nhất để tẩy rửa.
“Rồi ~ rồi ~ ta hiểu rồi ~ giữa chủng tộc sự g·iết chóc là không có phân biệt đúng sai.”
Như thể đọc được lời nói ẩn chứa ở trong ánh mắt của Elixir, nó chậm rãi gật đầu đáp.
…………………………….
[Tên: Linh Minh Hầu (Thường +)
Giống Loài: Hung Thú.
Hệ: Đất, Nham
Đặc Tính: Hive Mind (Bầy Đàn)
Cấp Độ: 2
Rank Status:
Lực: D - Tốc: C -
Thủ: D Pháp: D - Kỹ: C+
CP - Chain Priority : 0.5
Giới Thiệu: Một loài giống khỉ thông minh, giỏi về quan sát, biết học hỏi, thường được tìm thấy ở cách vùng núi rừng, tại cùng cảnh giới thì chủng loài này này rất yếu kém so với các Dị Thường khác, tuy nhiên, đền bù về thiếu hụt khoảng sức mạnh, thì chúng nó có một bộ óc rất đang kinh ngạc, tuy không thể so được với con người, nhưng khả năng học tập và bắt chước của nó rất tốt.
Những thứ cơ bản chúng có thể dễ dàng bắt chước và học theo được chỉ trong một thời gian ngắn, các đồ vật bắt chước càng phức tạp tinh vi thì việc học tập càng khó khăn, thậm chí học không được do nhiều yếu tố.
Đồng thời, giống loài này có sở hữu tiềm lực uy h·iếp tới nhân loại rất cao, do chính đặc tính Hive Mind (Bầy Đàn) của chúng nó, cho phép chúng có thể về mặt sinh học di truyền những thứ chúng nó ấn tượng nhất giỏi nhất sang cho các con cháu đời sau kế thừa.
Cho nên, tuy đẳng cấp lại không cao, nhưng độ ưu tiên yêu cầu phải bị tiêu diệt chúng nó có thể xét ngang hàng với một Dị Thường Cấp độ 4 hoặc Cấp độ 5.