Chương 14: Nhà, Hiên Phong Mưu Đồ
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 14: Nhà, Hiên Phong Mưu Đồ.
Thú cưỡi đi đường đã đó rồi thì hai người cũng không lề mề thêm nữa, liền ngay lập tức mang theo hành lý xuất phát.
Bằng cách điều khiển trọng lực giảm đi trọng lực trên người của mình, thì cho dù thân hình cồng kềnh to lớn, Natkrook Chi Ngưu cũng vẫn có thể dễ dàng di chuyển vô cùng nhanh nhẹ, dù không tới mức cưỡi mây đạp gió, nhưng trình độ Đạp Tuyết Vô Ngân thì vẫn có thể làm được.
“El, Chúng ta đang đi đâu?”
Tuy nhiên trên quá trình đi đường, Mộng nhận ra phương hướng bọn họ đang đi có chút không đúng, so với lộ trình đã chỉ định có hơi chênh lệch một chút.
“Nhà.”
Elixir như có như không đáp lại, nhưng nếu như lắng nghe kỹ càng thì sẽ nhận ra bên trong giọng nói của cậu ẩn chứa một sự buồn bã và sự tưởng nhớ sâu đậm.
“..Ừh.”
Nghe thế Mộng không biết nên nói gì hơn ngoài một cái gật đầu.
“Chúng ta tới rồi.”
Vài tiếng sau, nhạy bén cảm nhận được tốc độ của con trâu đang dần dần chậm lại, Mộng liền biết nó đã đưa bọn họ tới nơi mà họ muốn tới.
“…”
Đáp lại cô là sự trầm mặc của Elixir, dù sao cậu biết rõ nơi mà mình sắp tới là nơi nào, mà Mộng cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề trên người Elixir, cô im lặng.
Rất nhanh sau đó Natkrook Chi Ngưu dừng bước mà theo nó ngừng lại, ngay lập tức trước mắt hai người xuất hiện một khung cảnh mà chỉ thể sử dụng những từ ngữ như thê lương, lạnh lẽo và hoang tàn để hình dung cái cảnh tượng trước mắt họ.
Trước mắt hai người, đó là một cái hố khổng lồ giống như một cái miệng núi lửa, nó sâu không thấy đáy, khi nhìn xuống cái hố lớn đó làm người không khỏi sinh ra một ảo giác, rằng đang có cái gì đó, một thứ gì đó ở phía dưới cái hố như hắc động thâm uyên kia đang nhìn chăm chú vào họ.
Bầu trời thì vô cùng bất thường, hiện tại đang rõ ràng là ngày hè nóng nực, nhưng mà nơi này thì vô cùng u ám và lạnh lẽo, trên trời thì không ngừng có từng mảnh tuyết trắng nhỏ rơi xuống.
Mà hiện tượng tuyết rơi này giống như cũng đã kéo dài được khoảng một thời gian dài, theo trên đầu tuyết rơi xuống từng chút từng chút một, nó tích tụ và đã tạo thành một vùng tuyết trắng cao tới tận đầu gối đồng thời trải dài khắp khu vực xung quanh cái hố.
Và tất cả không dừng lại chỉ với biểu hiện bên ngoài như vậy, Mộng từ trong túi áo lấy ra một cái thiết bị giống như là một dụng cụ đo lường, rất nhanh sau đó cái máy giống như cảm nhận được không khí xung quanh bất thường, nó liền kêu lên một cách kịch liệt với những tiếng động rẹc rẹc rẹc.
‘May mắn là khi ta biết sẽ cùng với Elixir, nên lúc nào cũng mang theo tạo vật c·ách l·y môi trường bên người, không thì tại dưới cường độ phóng xạ này, thì ta có khi sẽ c·hết ngay lập tức nếu tiếp xúc trực tiếp.’
Nhìn trong tay của mình máy đo mức độ phóng xạ, cô quan sát rồi nhận thấy rằng bên trên bên đó biểu hiện chỉ số phóng xạ đã vượt quá giới hạn, Mộng trong lòng âm thầm khen ngợi mình là làm đúng đắn, khi đã đề phòng trước khả năng xảy ra tình huống như thế này.
“…Nhờ cô canh chừng hành lý, ta đi chỗ này một lúc rồi quay lại liền.”
Nhảy xuống lưng con trâu, Elixir nhắn nhủ Mộng một câu sau đó cậu quay người rời đi.
“Ừm, ta sẽ chờ.”
Mộng biết rõ thời điểm lúc này thì Elixir cần được ở một mình không muốn bị ai làm phiền, nên khi cô nghe vậy gật đầu đồng ý.
“Cũng hẳn đã được một năm rồi, kể từ cái ngày đó...”
Sau khi đưa mắt thấy bóng lưng có phần cô đơn của Elixir rời đi, cô nhảy xuống lưng trâu rồi tiến tới gần một cái phiến đá lớn, khi thấy được chữ viết khắc ở trên phiến đá đó, cô vẻ mặt suy tư sau đó thở ra một hơi thật dài chậm rãi nói.
[Thương Viễn Thành]
…………………………….
“Phụ Thân, Mẫu Thân, mọi người, con về rồi, con tới thăm mọi người đây.”
Bước chân chậm rãi băng qua cánh đồng tuyết trắng, đi được một lúc thì Elixir liền bắt gặp một bia mộ vô cùng đơn sơ và ở trên tâm bia đó có viết ba chữ [Gia Chi Mộ] (Mộ Của Gia Đình).
Ngôi mộ này nó không có ghi tên của ai, nó cũng không có họ của người nào và cũng không có xác hay là di vật để chôn cất, bởi vì khi đó, đã không còn có một thứ gì để cậu có thể tìm tới để làm di vật, thứ duy nhất còn lại lúc đó, chỉ là cát bụi và tro tàn.
Những gì cậu có thể làm là chỉ có thể lập ra một tấm bia mộ đơn sơ này, làm một vật minh chứng chứng minh rằng, nơi đây đã từng tồn tại một gia tộc.
“Con xin lỗi đã để mọi người chờ lâu như vậy, khoảng thời gian này con có việc gấp không có thời gian để viếng thăm, hiện tại con cuối cùng mới có cơ hội trở về thăm mọi người.”
Không quan tâm dưới mặt vô cùng dơ bẩn chứa dầy tuyết cùng với đất cát, Elixir ngồi xuống đất, cậu vui vẻ mỉm cười đối với bia mộ một cách ngượng ngùng chậm rãi giải thích, như thể trước mặt cậu, không phải là một tấm bia mộ lạnh như băng, mà là gia đình của cậu, là cha mẹ, là bạn bè, là trưởng bối của cậu.
Sau đó Elixir chậm rãi kể lại những gì cậu đã trải qua khoảng một năm này, không che giấu bất cứ một điều gì, tất cả đều được cậu thật lòng kể ra hết cho bọn họ nghe.
Có lúc cậu lộ ra vẻ buồn bực, có lúc thì cậu vui vẻ cười tươi, có lúc thì tức giận, có lúc thì ủ rũ, có lúc thì ra vẻ khó hiểu, vô vàn sắc thái, vô vàn biểu cảm, cảm xúc lộ ra khi những lúc mà cậu kể lại những việc vui vẻ thú vị, những việc khó hiểu, những việc bất ngờ, những việc đáng giận, những việc đau buồn, tất cả đều không giữ lại bộc lộ ra hết toàn bộ.
“Và rồi cô ấy nói với con, ‘ El, cậu có từng bao giờ nghe được người nào nói, là cậu rất đáng sợ chưa?’ nhìn cái biểu cảm của cô ấy lúc đó, con xém chút nữa không nhịn cười sặc mồm, hahaha.”
“Ooh, nhìn thời gian kia, không ngờ đã trễ như vậy rồi, thôi con có việc gấp cần phải đi trước, có thời gian con sẽ quay lại viếng thăm mọi người, và khi đó, con nhất định sẽ tạo ra cho mọi người một cái ngôi nhà mới tuyệt đỉnh nhất thế giới này.”
Nhận thấy thời gian cũng trôi qua khá lâu, biết rõ vẫn còn có người đang chờ đợi mình, tuy rằng rất không tha, nhưng Elixir biết hôm này phải ngừng lại tại đây và trước khi rời đi, cậu không quên để lại một câu hứa hẹn với bọn họ.
Khi Elixir quay người rời đi, một làn gió nhẹ chậm rãi thổi qua, vạt áo của cậu chậm rãi tung bay.
“Con đi đây, mọi người ở bên đó giữ gìn sức khỏe nha.”
Cảm nhận làn gió, Elixir cười nhẹ rồi rời đi nơi này.
“Xin lỗi đã để cô phải chờ.”
Nhìn thấy trên vai Nhan Như Mộng đã ủ đầy tuyết trắng, Elixir biết rõ cô đã ở đây chờ mình rất lâu, cậu vô cùng xin lỗi nói.
“Không sao, dù sao thì ta cũng không vội, với lại, người thực hiện ủy thác lần này vốn chính là cậu, quyết định khi nào sẽ đi là đều do ý của cậu quyết định.”
Một chút tuyết nhỏ này đối với Nhan Như Mộng mà nói thì làm sao mà có thể ảnh hưởng được tới một Dị Nhân như cô chứ.
Thứ làm cô để tâm chính là cái câu nói vừa rồi của Elixir, dù rằng khoảng cách giữa nơi này với cái bia mộ cách xa tới vài chục mét, nhưng làm một Dị Nhân có năm giác quan mạnh mẽ hơn người nên cô vẫn có thể nghe được rõ rành mạch những gì mà Elixir vừa nói, dù rằng không cố tình, nhưng ai bảo cậu ta ‘nói lớn’ như vậy.
“El, với sức mạnh của [ Càn Khôn Ngôn Tị Ấn ] một khi đã có thứ gì bị nó xóa đi, thì không thể nào đảo ngược lại.”
Tuy rằng [ Càn Khôn Ngôn Tị Ấn ] là bảo vật chấn quốc, nhưng sức mạnh của nó không phải thứ cơ mật gì cả, nên cô biết rất rõ [ Càn Khôn Ngôn Tị Ấn ] có thể can thiệp vào thực tại.
Tuy rằng cô cũng khá đau lòng khi nói ra những lời này, nhưng cô cũng phải nhắc lại cho Elixir nhớ rõ, mọi thứ liên quan tới quá khứ của cậu sớm đã không còn nữa, nên khi cậu ta có thứ viết ra hay nói ra những gì liên quan tới mình, thì sẽ liền rời vào hiện tượng xóa bỏ, tức là biết rõ nó cái gì, nhưng không tài nào hình dùng nó ra được nó là cái gì.
Giống như cái tên thật của cậu ta, dù cô rõ ràng nhớ tên cậu là █ █ █ [ Dữ Liệu Bị Xóa ] nhưng lại không thể diễn tả ra được nó.
“Ta biết.”
Elixir gật đầu, cậu biết rõ điều đó hơn ai hết, vì cậu nhớ rõ ràng lúc mình dựng lên cái bia mộ kia, thì cậu khẳng định mình đã viết lên trên đó là █ Gia Chi Mộ [ Dữ Liệu Bị Xóa ].
“Và ta cũng biết rõ, là sẽ rất nhanh thôi, nơi này sẽ bị bỏ hoang, mọi thứ tồn tại có liên quan tới Thương Viễn Thành tất cả đều sẽ sớm biết mất, bị lãng quên, rồi cuối cùng không còn tồn tại.”
Hiệu quả [ Càn Khôn Ngôn Tị Ấn ] sẽ không có diễn ra ngay tức khắc, mà là chậm rãi từng chút một, đầu tiên nó sẽ xóa đi những hiện vật nhỏ, như là một đồ vật, cái tên, một người, sau đó là đến những lớn hơn, như nhà cửa, tóa thành, một gia tộc, quý nhân có địa vị cao trong xã hội vân vân.
Trong khoảng thời gian trước khi quá trình này hoàn tất, nó sẽ tác động và điều chỉnh lại một chút hiện thực, khiến cho những người nhớ hay biết tới sự vật đó sẽ không thể hình dung được nó, cuối cùng chờ đến khi không còn ai còn ấn tượng tới nó nữa, sẽ vô thanh vô thức xóa đi ký ức liên quan, thậm chí là ghi chép.
Cho nên, khi mà Nhan Như Mộng nghe được cậu muốn lập ra cái mộ tốt hơn cho người nhà của mình, cô liền rất hoang mang, bởi vì điều đó là bất khả thi, vì cái tòa bia mộ đó không sớm thì cũng muộn gì cũng sẽ biến mất và cô thậm chí bao gồm cả chính bản thân Elixir sẽ quên đi sự tồn tại của nó.
“Cảm ơn vì đã lo lắng cho ta, Mộng, nhưng khi ta đã nói được, thì ta nhất định sẽ làm được.”
Mang theo cảm kích nhìn Nhan Như Mộng, sau đó Elixir quay người trở về chỗ của con Natkrook Chi Ngưu đang đứng ở đó chờ đợi họ.
“Nên đi thôi, chúng ta vẫn còn có ủy thác phải hoàn thành.”
Mộng trầm tư nhìn bóng lưng của Elixir một lúc, khi nghe được tiếng kêu thúc giục của cậu, cô đáp lại.
“Ừm.”
Hai người sau đó một đường đi thẳng tiến, tiến về nơi mà ủy thác đã bàn giao.
‘Đúng là, một ngày nặng nề mà.’
Tâm trạng phiền muộn và đồng thời có phần chán ghét cùng khó chịu với cái không khí nặng nề này, Mộng buồn bực thầm nghĩ.
…………….
Thời điểm hai người Elixir chính thức xuất phát, thì cùng lúc đó, tại Công Hội Khu Ma Nhân, trụ sở chính của Dị Nhân, một nơi theo lịch sử năm xưa còn biết tới với cái tên [Pháo Đài Than Khóc] một tòa thành trì c·hiến t·ranh to lớn, với vô v·ũ k·hí được trang bị bên trong, từ trên trở xuống của tòa thành trì đều được xây dựng bằng những vật liệu cứng cáp nhất, khắp nơi đều tỏa ra một luồng nặng nề dầy đặc, một cảm giác mạnh mẽ, trầm trọng.
Xung quanh bốn phía của tòa thành được bao phủ bởi bốn bức tường to lớn bằng sắt thép, phía trên như ẩn như hiện hàng loạt vết tích của năm tháng cùng với hư hỏng, cho thấy sau khi c·hiến t·ranh đã kết thúc hàng trăm năm qua, thì cái tòa thành cổ xưa này vẫn chưa thể được nghỉ ngơi, nó vẫn còn tiếp tục đối mặt với những kẻ thù hùng mẽ không kém gì năm xưa.
Mà lúc này tại bên trong tòa thành, một cuộc hội nghị cấp cao nhất đang được diễn ra, với sự có mặt của cả ba cự đầu quản lý và thống trị toàn bộ cả Công Hội, Omega 3 - Hội Đồng.
“Hai người nghĩ sao? về việc cậu Elixir quyết định tạo dựng công ty riêng.”
Dẫn đầu đồng thời cũng chủ trì của cuộc họp này là, Viện Chủ Sự Vụ Viện đồng thời cũng là Hội Trưởng, Hiên Phong, anh mở lời hỏi thăm ý nghĩ của hai người còn lại.
“Bảo hộ toàn bộ nhân loại, cũng khá là táo bạo ý nghĩ, một người bình thường mà nói ra cái câu này, thì cũng chỉ là một trò cười hạng ba ở mấy cái tửu lâu nói chuyện mà thôi.”
Lilith thoải mái ngã lưng ngồi trên ghế, tuy vẻ ngoài cùng ăn mặc của cô như thể gái nhà quê, nhưng từ cử chỉ, tới từng phong thái hay cách ăn nói, đều làm cho người rơi vào ảo giác, cảm thấy người con gái này khó lòng nắm bắt, lúc thì yêu mị nụ cười quyến rũ, lúc thì anh khí phóng khoáng, lúc thì yểu điệu thục nữ.
Từng khí chất mà cô bộc lộ ra đều vô cùng tinh tế, mỗi cái đều gãi đúng chỗ ngứa, khiến cho bất cứ nam tính hay thậm chí là nữ tính trong lòng cũng đều không kìm được bị cô quyến rũ và say mê với cô, khát vọng muốn được thân mật với cô hơn nữa.
“Tuy nhiên, người đã nói ra câu nói này, chính là El tử, khả năng có thể thực hiện được là rất cao.”
Nhan Lệ Nhã những như mọi khi vẻ ngoài điềm đạm, khí tức kinh người làm người không dám chống đối với bất cứ những gì cô nói, đồng thời thần thái cao quý, cao thượng cũng không mất trang nhã lịch thiệp trang trọng, làm người không tự chủ được mong muốn thần phục với cô.
“Đồng quan điểm, nhưng sự việc còn vẫn quá sớm để khẳng định, chúng ta vẫn không biết rõ, liệu có xảy ra những biến cố ngoài ý muốn khác không?”
Hiên Phong nghe vậy gật đầu, nhưng với phương thức làm việc thận trọng cẩn thận, đối với mọi việc đều yêu cầu sự chắc chắn, đồng thời đầu óc của anh có đầy đủ tinh tế để nhận ra những khả năng khác mà người khác không nghĩ tới thậm chí là vô tình bỏ qua.
“Như là?”
Lilith nghe vậy tò mò hỏi, tuy rằng cô có tài năng hơn người, đã từng một thời làm mưa làm gió ở Trung Ương Châu, như suy cho cùng thì cô cũng không phải người toàn năng, sẽ có thời điểm xuất hiện những thứ mà cô không am hiểu, ví dụ như lúc này.
“Là tranh giành thị trường, tuy rằng những sản phẩm mà cậu Elixir chất lượng vô cùng tuyệt hảo hoàn toàn không có ai có thể làm đối thủ, nhưng việc đó cũng đồng thời sẽ dẫn tới những đối thủ khác cũng đang tranh giành cái thị trường này lo sợ.”
“Ý chàng muốn nói là, việc Elixir lập ra công ty, khả năng rất cao sẽ chịu không ít đối thủ từ các công ty tập đoàn khác nhắm vào, thậm chí là họ liên minh với thành lập liên minh thương mại, từ đó cùng nhau tạo sự cản trở thậm chí là q·uấy r·ối đến sự phát triển của công ty của Elixir, có đúng vậy không?”
Nhan Lệ Nhã nghe tới đây cô lập tức hiểu ý chồng cô muốn nói.
“Ừm, tuy rằng thị trường v·ũ k·hí rất nhỏ, nhưng tiền lời nó mang tới vô cùng béo bở, phải nói vô cùng khổng lồ, nhất là nếu như có một ngày nào đó lọt vào mắt xanh của một vị tướng quân nào đó trong triều đình Đại Ngôn, thì lợi ích được hưởng sẽ càng thêm phóng đại lên nhiều lần hơn nữa.”
“Cho nên, khi xuất hiện một cái công ty, mà chính bọn họ thừa biết rõ bản thân không tài nào có thể so bì nổi, khả năng họ sẵn sàng sử dụng những thủ đoạn ác liệt để hạ bệ đối thủ là rất cao.”
Hiên Phong gật gù, anh tiếp đó vô cùng khẳng định nói.
“Cho nên ý Hội Trưởng đại nhân muốn nói ở đây là gì? hỗ trợ tên nhóc phóng xạ đó? nhưng rủi ro là rất cao.”
Lilith cho là họ không nên làm như vậy,trực tiếp đứng ra bảo trợ cho công ty chưa thành lập kia của Elixir, vì như thế thì khả năng rất cao là sẽ dẫn tới những hậu quả không nhỏ, bị bọn công ty nhắm vào khả năng không chỉ riêng ba người họ, mà còn thậm chí là toàn thể Dị Nhân của cả Tây Ưng Châu.
Phải biết là phần thu nhập chính Dị Nhân thì lên tới 60% đều là đến từ các nhà giàu, các thế lực tư nhân giàu có tiền thuê mướn Dị Nhân làm việc cho họ, thì việc chọc vào mấy tên có tâm nhãn nhỏ như lỗ kim như cái bọn công ty, thì kiểu gì cũng bị bọn chúng cho lên ‘danh sách đen’.
“Ta biết, cho nên chúng ta sẽ giúp như đồng thời sẽ không giúp.”
Hiên Phong hiểu rõ ý của Lilith, nhưng điều đó không nghĩa là anh sẽ lựa chọn lùi bước, anh có suy nghĩ khác.
“Như thế nào?”
Hai người đẹp vừa nghe vậy liền tò mò muốn biết ý nghĩ của Hiên Phong, mà anh cũng không vòng vo lập tức nói ra.
“Việc thành lập công ty, chúng ta khẳng định sẽ hỗ trợ, tuy nhiên sẽ không mặt nhân lực cùng quan hệ mà là tiền bạc, không phải cậu Elixir đưa ra cái giá 10% cổ phần với giá 2 triệu đồng vàng sao? chúng ta mua với giá cao hơn là 20% với 10 triệu đồng vàng, nhưng đổi lại sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định của Elixir với công ty, nhưng đổi lại. những vấn đề phát sinh của nó, cậu ta sẽ phải tự mình giải quyết.”
“Mục đích của chàng không hẳn chỉ có nhiêu đó thôi đi.”
Đột nhiên Nhan Lệ Nhã một cách thần bí nhìn người chồng của cô, vì cô biết cái người đàn ông này, tuy hành động bảo thủ nhưng vào những lúc cần quyết liệt, thì người đàn ông này so với bất cứ kẻ nào thậm chí vượt hơn cả cô còn phải cấp tiến và điên rồ.
“Ừm, đúng như nàng đã nói, ta vẫn còn có mục đích khác.”
Hiên Phong ngón không ngừng gõ bàn, anh biết rõ người phụ nữ của mình đã sớm nhìn thấy ý nghĩ của mình, anh gật đầu đáp.
“Hai người các người đó, lúc nào cũng thích thần thần bí bí, không thấy mệt sao?”
Đã từng Thiên Hạ Đệ Nhất Con Điếm, xét về mặt tâm cơ thì trong mắt cô, hai ngươi này không khác gì là múa rìu qua mắt thợ, nói về khoảng tâm cơ thủ đoạn thì cô có thừa kinh nghiệm, chỉ là nhiều năm qua cô cũng đã sớm chán ghét mấy trò âm mưu đấu đá rồi.
Hơn nữa, trong lòng cô có cái suy nghĩ, hai người tiểu âm mưu giống như có khả năng rất cao sẽ bị thằng nhóc phóng xạ kia nhìn thấu, chỉ là tên nhóc đó cũng sẽ lười chỉ thẳng ra.
Hẳn là một phần là do, tên cái nhóc đó muốn đền đáp lại cái ân tình bọn họ đã vươn tay tương trợ mình đi.
“Xin lỗi thói quen năm xưa.”
Biết rõ người đang nói là người nào, Hiên Phòng ngượng ngùng cười, sau đó anh phơi bày ra mục đích còn lại của mình cho hai người nghe, thật ra chủ yếu là cho Lilith, vị vợ của anh kiểu gì cũng đã sớm nhìn ra anh muốn làm gì.
“Thật ra cũng không quá phức tạp, mục đích thì cũng khá rõ ràng, ta muốn chờ đến khi Công Ty nó đủ lớn mạnh, thì sẽ thông qua nó tạo dựng được quan hệ, thậm chí là xây dựng được sức ảnh hưởng tới quyền lực chính trị trong bộ máy của triều đình.”
Nhan Lệ Nhã thì không có biểu hiện gì, nhưng Lilith thì ngược lại, khi cô nghe được điều này liền lập tức nhăn mày, tỏ vẻ rằng cái ý tưởng của Hiên Phong có gì đó quá mức mạo hiểm.
Riêng Nhan Lệ Nhã thì cô không nói, về trình độ nào đó thì cái người phụ nữ này có mục đích khá là tương đồng với Hiên Phong, chỉ là ác liệt hơn nhiều lấy mạng ra để cược.
Còn về phần cô thì là, mạnh ai nấy sống, mệnh ai người nấy giữ, nên khi cô nghe xong cái ý tưởng của Hiên Phong, liền biết rõ có phiền phức rồi.
“Hiên Phong, ngươi hẳn thừa biết rõ là, Dị Nhân không thể tham gia vào chính trị mà nhỉ?”
Tuy rằng trên giấy tờ không có viết ra cụ thể việc nghiêm cấm, không thể để Dị Nhân thi trạng nguyên để trở thành quan nhân, hay cấm nhập ngũ trở thành quân nhân cả, nhưng tại trong triều đình, luôn có rất nhiều thành phần ra tay ngăn cản khiến cho không một Dị Nhân nào thành công, đâm ra sau nhiều năm, thì nó trở thành luật bất thành văn luôn.
Lilith hơi híp mắt nhìn Hiên Phong, giống như là muốn xem thật kỹ biểu lộ trên khuôn mặt của người đàn ông này, và cũng muốn biết câu trả lời của anh như thế nào.
“Ta biết Lilith, nhưng đã 300 năm kể từ khi Dị Nhân được hưởng một chút quyền lợi con người, nhưng suy cho cùng chỉ là một chút mà thôi, ngoài nơi này, thì toàn thế giới vẫn còn quá nhiều Dị Nhân bên ở bên ngoài kia chịu bức h·iếp và nô dịch, Đông Vũ Châu càng là tệ nhất trong số đó, họ so với thú vật còn phải thấp kém hơn.”
“Mặt ngoài thì có vẻ đã khá hơn, nhưng so với 300 năm trước cùng với hiện tại, thì chẳng khác biệt gì mấy, chỉ là được cái hoa mỹ hơn mà thôi.”
Khi nói tới đây Hiên Phong không thể che giấu được bản thân sự chán ghét của mình.
Trước khi bị Nguyên Soái Trần Ca trấn giữ ở tại Tây Ưng Châu, thì Hiên Phong đã từng đi chu du khắp trên thế giới, với danh tiếng cùng với thực lực của mình, thì bất kể là đi đâu anh cũng đều được các thế lực địa phương chào đón nồng nhiệt, hưởng thụ qua vô số mỹ thực, quan sát những kỳ quan thiên nhiên thắng cảnh tuyệt đẹp, những tòa thành giàu có, người dân ăn no mặc ấm, mọi thứ đều rất là mỹ lệ.
Tuy nhiên, có một ngày anh vô tình phát hiện ra, đằng sau những khung cảnh mỹ lệ mà họ cho anh thấy, phía đằng sau những sự mỹ lệ đó, chính là sự thối nát và sự tàn độc phi nhân đạo của họ.
Dị Nhân, tuy rằng có chữ nhân bên trong, nhưng cái cách mà bọn họ bị đối sử không khác gì là súc vật, không, phải so với súc vật còn phải thấp kém hơn rất nhiều, ít nhất bọn chúng còn được cho ăn cho uống, mà Dị Nhân thậm chí phải vì miếng ăn mà phải tranh đoạt g·iết c·hết đồng bào của mình, trở thành thứ mua vui, sức lao động bị bóc lột một cách tàn bạo, bị n·gược đ·ãi.
Cho nên anh chán ghét họ, tuổi trẻ bồng bột cuối cùng anh ra tay với bọn cặn bã đó, thực hiện trong lòng mình công lý, nhân đạo, tiến hành giải phóng những Dị Nhân đáng thương kia.
Và tất nhiên hành động của anh đã chọc vào lợi ích của các ông lớn, họ bất mãn và yêu cầu các thế lực Tu giả địa phương trợ giúp, chỉ là đáng tiếc cho bọn họ, không nói tới Dị Nhân đi theo anh sở hữu những năng lực sức mạnh mạnh mẽ, mà bản thân anh cũng không phải dạng tầm thường, không phải tự nhiên mà anh được gọi là thiên tài ngàn năm hiếm gặp, có danh hiệu là [ Khối Lỗi Địa Thánh ] Hiên Phong.
Biết rõ sự lợi hại của anh, cuối cùng dẫn tới mọi chuyện làm quá lớn, Triều Đình phải ra tay can thiệp, họ phái ra năm đó còn là Tướng Quân Trần Ca ra tay tiêu diệt anh.
Hai người đánh nhau, cho dù bản thân là thiên tài ngàn năm thì cuối cùng Thế Giới Chí Thượng vẫn là cái gì đó hoàn toàn khác biệt, chỉ trong trăm chiêu ngắn ngủi anh lập tức bị đối phương đánh hạ, nhưng Trần Ca đã không hạ sát anh, ngược lại sử dụng quan hệ của mình để tha c·hết cho anh, cuối cùng sử dụng thuật thức phong ấn cực mạnh giam giữ anh ở Tây Ưng Châu không thể đi tới được châu lục khác.
Đồng thời cô ta còn đặc biệt để cho anh tham gia Công Hội Khu Ma Nhân và cả hai người cũng không thiếu duy trì liên lạc, tuy rằng quan hệ của hai người như là cấp trên với thuộc hạ, một bên ra lệnh một bên thì làm việc.
Còn nguyên nhân tại sao năm đó Trần Ca lại tha cho anh, thì anh cho tới bây giờ cũng không đoán ra được, nhưng theo nhiều năm điều tra của anh, thì mơ hồ có ghi nhận là Tây Ưng Châu, là quê hương của Trần Ca.
“Cho nên, ngươi muốn mạo hiểm từ chỗ của tên nhóc lấy được quyền lực chính trị? Tuy rằng ta không rõ về thương nghiệp, nhưng ta khác là chắc chắn thương nhân bản thân cũng không thể tác động được tới bộ máy chính trị.”
Biết được đối phương muốn thông qua phương pháp gián tiếp và chính đáng nhất có thể để tạo một tương lai cho Dị Nhân, nhưng cô biết rõ điều đó là không thể, dù là phương thức nào, chỉ cần Dị Nhân có ý tưởng dính dáng tới chính quyền, thì mười trên mười sẽ là sẽ bị mấy lão già cổ hũ có quyền lực có cái nhìn chán ghét với Dị Nhân ra tay cản trở.
“Đó đúng là sẽ không thể, nhưng nếu như mà giám đốc của công ty là một Thế Giới Chí Thượng thì sao? ngoài kia sẽ luôn tồn tại rất nhiều kẻ vì muốn có được mối quan hệ tốt với cậu Elixir, mà sẵn lòng phá vỡ một chút quy củ.”
Hiên Phong đã sớm tính hết mọi thứ, anh đã chuẩn bị cho việc này từ một năm về trước, tức là thời điểm vừa gặp mặt Elixir thì anh đã bắt đầu dự mưu, tuy rằng theo hình thức công ty thương nghiệp có chút nằm ngoài dự tính của anh, nhưng không sao, nó ảnh hưởng quá lớn tới cái cách cục mà anh muốn.
“Ngươi dám chắc là cái tên nhóc đó, sẽ nguyện ý phối hợp với ngươi sao?”
Nhưng Lilith vẫn chưa vừa lòng với câu trả lời của Hiên Phong, vì vẫn còn khả năng nữa, liệu rằng, Elixir sẽ muốn giúp Hiên Phong không? ngoại trừ phần quan hệ ân nhân với người nợ thì bọn họ vốn không thân thiết gì, nếu nhận xét cho đúng quan hệ của họ, thì ở mức độ nào đó họ vốn là kẻ thù của nhau.
Về phần này thì Hiên Phong chỉ có thể rơi vào trầm tư, anh trầm mặc một lúc sau đó với tư thái vô cùng kiên định đáp.
“Nếu thực sự có thể trợ giúp được các Dị Nhân cho họ được sống tốt đẹp hơn, thì ta sẵn lòng quỳ xuống, nguyện làm trâu làm ngựa cầu cậu ta giúp ta, nếu cần cả sinh mạng, ta cũng sẵn lòng.”
“…”
Câu trả lời này làm Lilith phải đứng hình mất vài giây, tuy cô biết Hiên Phong rất quyết tâm, nhưng không ngờ tới mức độ này, mà Nhan Lệ Nhã sắc mặt có hơi chút thay đổi, cô dáng vẻ vô cùng ôn nhu và tự hào nhìn người chồng của mình.
“Aiyaaa ~ ta chịu thua các ngươi rồi.”
Không cần phải hỏi thêm nữa, Lilith biết rõ dù mình có từ chối thì hai tên bệnh này kiểu gì cũng sẽ kiên trì làm theo ý mình, cô xoa đầu nói.
Cho nên mới nói cô tình nguyện sống tự do hơn là phải gánh lấy mấy cái trách nhiệm, hay là theo đuổi mấy thứ hoang đường, dù sao thì, mấy thứ đó vừa nghĩ thôi cũng thừa biết là chuyện đau đầu rồi.
Cơ mà…
Lilith một cách thâm ý liết mắt nhìn sang phía bên bức tường một góc khuất khó bị chú ý, ở nơi đó tuy rằng không có cái gì, như cô có thể nhìn nhận ra được có cái gì đó đang ở đó.
Khác biệt với Hiên Phong là một tu giả có thể sử dụng ý niệm phóng ra ngoài không một góc c·hết để quan hết thảy mọi thứ trong bán kính 10 dặm, hay là Nhan Lệ Nhã Dị Nhân sở hữu năng lực đọc tâm trí và có thể cảm nhận, nghe hay đọc được ý nghĩ của người khác, nên có thể cảm nhận được sự sống xung quanh.
Thì Lilith cô chỉ đơn giả là một Dị Nhân tầm thường, ngoại trừ lúc biến thân thì thì khả năng dò xét xung quanh của cô kém cõi hơn so với hai người rất nhiều, vậy nên để bù đắp việc đó, cô rất cố gắng mài giũa rèn luyện mài giũa khả năng quan sát của mình và nó đã thực sự đã đền đáp cho sự cố gắng đó.
Với đôi mắt tinh tường nhạy bén của mình, cô có thể nhìn thấy được ở đó có một vật rất nhỏ, nó vô cùng nhỏ, trình độ phải nhỏ hơn cả sợi lông mi của cô, tuy rằng không biết rõ cái thứ đó là gì, nhưng có cảm giác nói cho cô biết, cái thứ đó đã đem những gì mà họ vừa nói gửi đi tới một nơi nào đó.
Xem ra cũng có những thời điểm, một tên cẩn thận như Hiên Phong ngươi cũng phải sơ xuất nhỉ?
Những người có thể bước chân được vào bên trong cái căn phòng này thì không nhiều, nhưng dù có, thì mấy cái tên đó chắc chắn sẽ không làm mấy trò như thế này, và bọn họ cũng không có đủ năng lực để chế tạo ra được cái vật nhỏ này yêu cầu kỹ thuật cao như vậy, cho nên chỉ có thể là duy nhất một kẻ mà thôi.
Đoán được người này là ai, Lilith cười nhẹ trong lòng đồng thời thầm nghĩ.
‘Nhóc con, ngươi hẳn đã nghe những lời vừa rồi đi, nếu vậy thì, mọi chuyện còn lại giao hết cả cho ngươi đó.’
“…”
Khoảng cách lập tức kéo xa, ở một nơi nào đó cách xa Công Hội vài trăm dặm, Elixir không khỏi rơi vào trầm tư với những gì mình vừa nghe được, sau đó cậu ở Nhan Như Mộng không hề hay biết, chậm rãi từ lỗ tai lấy ra một vật giống như cái tai nghe rồi bỏ vào trong túi áo.