Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ba Ngôi Cứu Thế Chủ

Chương 13: Bảo Hộ Nhân Loại, Natkrook Chi Ngưu




Chương 13: Bảo Hộ Nhân Loại, Natkrook Chi Ngưu

Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển

Chương 13: Bảo Hộ Nhân Loại, Natkrook Chi Ngưu

“Sao cơ, con nói là Elixir muốn thành lập một công ty?”

Ngồi trên bàn sửa soạn giấy tờ Hiên Phong khi nghe được những gì đứa cháu ngoại đứng trước bàn báo cáo tình huống của Elixir, anh liền lập tức sửng sốt.

“Phải ngoại tổ phụ, hắn ta còn có nói, nguyện ý bán đi 10% cổ phần công ty với giá 2 triệu đồng vàng.”

Nhan Như Mộng gật đầu, cô vạn lần không ngờ được Elixir lại có cái ý tưởng này, gia đình cô rõ ràng đã lấy ra Công Hội ra để làm hậu thuẫn cho cậu ta rồi, cho nên việc cậu ta thành lập công ty rất không phù hợp, chỉ là từ sau cái vụ bom nhiệt nhôm, thì cô tình nguyện không muốn suy nghĩ nhiều nữa, vì cô biết mình kiểu gì mình cũng so không lại với người ta về khoảng trí tuệ.

Nghĩ nhiều cũng đoán không ra, thôi thì bản thân cứ sống sao cho thật thoải mái, cứ để cho người khác đau đầu đi.

“…Chuyện này ta sẽ cùng ngoại tổ mẫu của con suy tính, con cứ tiếp tục giá·m s·át Elixir, nếu có gì bất thường thì báo cáo lại cho ta.”

Hiên Phong trầm tư một hồi sau đó anh nhìn đứa cháu ngoại của mình nói.

“Vâng.”

Mộng sau đó xin phép cáo lui, rồi cô vô cùng khẩn trương quay trở lại chỗ phòng thí nghiệm của Elixir, vì giống như trước khi cô rời đi, cái tên này hình như lại đang thần thần bí bí làm cái gì đó.

Quả nhiên khi cô mở ra cánh cửa lớn, lập tức nhìn thấy cái tên tóc vàng này đang ngồi trên bàn thí nghiệm đùa nghịch cái gì đó.

“…”

Động tĩnh mở lớn như vậy không lý nào mà tôi không chú ý tới, chỉ là tôi cũng không để ý, dù sao trong cái Công Hội này chỉ có duy nhất vài người là có mật mã để bước vào trong căn phòng này mà thôi.

“Cậu đang làm gì thế?”

Mộng tò mò tiến tới quan sát, chỉ là mấy thứ để trên bàn thí nghiệm quá mức tinh vi, cô không thể nhìn ra nó rốt cuộc là cái gì.

“Không có gì, chỉ là…nghiên cứu vài thứ.”

Nói xong tôi buông xuống trong tay một mảnh ghép nhỏ, nó là một trong các bộ phận của cái thứ mà tôi đang nghiên cứu và nếu nhìn kỹ thì sẽ mơ hồ nhận ra, cái vật này có kích thước vô cùng nhỏ, kích cỡ cùng ngoại hình của nó chỉ bằng một đồng xu mà thôi.

Tuy này rất nhỏ bé, nhưng dưới góc nhìn của Elixir, thì cái thứ này vô cùng tiên phong, công nghệ trình độ hoàn toàn bỏ xa cả thời đại khoảng vài trăm năm, và công nghệ kỹ thuật của nó không giống với bất cứ một cái nào mà cậu từng nghe thấy, mà nó cũng không phải là Công Nghệ Cổ Đại xuất phát từ Lỗ Giun, hay giống như ở một nơi khác.

‘Rốt là thế lực thần bí nào, đã nhét thứ này trên người hai người bọn họ.’

Vào một năm trước, Elixir đã tìm thấy hai vật nhỏ này trên túi quần áo của hai người quan trọng nhất của mình là cha cậu cùng thanh mai trúc mã của cậu, khi đó theo lời kể của hai người đó kể lại, thì đó là một kẻ thần bí ăn mặc giống một quân nhân với áo khoác như choàng đen xuất hiện trợ giúp họ, rồi dùng một thủ đoạn vô cùng thần bí để họ có thể vượt qua được kết giới chạy được ra ngoài.

Ngoài những thông tin trên, thì nguồn gốc của thứ này và danh tính của kẻ thần bí kia vẫn còn là một ẩn số, nguyên nhân vì sao kẻ đó lại giúp đỡ cứu lấy người thân của cậu, thì cũng không rõ.

Đồng thời, cũng vì sự tồn tại của cái vật nhỏ này, nó đã trở thành nguồn cảm hứng lớn nhất khiến cho cậu bước vào con đường của một kỹ sư, trở thành nhà phát minh của khoa học kỹ thuật tiên phong.

“Thứ này là vậy El, trông nó lạ quá.”

Cầm vật nhỏ lên để quan sát, Nhan Như Mộng trong lòng thầm than, rõ ràng từ hồi cái tên này tới đây thì cô liền cảm thấy mình dần dần trở nên ngu ngốc hơn hẳn, rõ ràng trước kia nàng là người có kiến thức nhất số một hai ở đây.

Rốt cuộc là ta thực sự là một đứa ngốc, hay là cái thế giới đang trở nên thông minh hơn?

“Nó là một thiết bị q·uấy n·hiễu năng lượng, có thể khiến cho các sự vật thuộc dạng năng lượng rơi vào trạng thái không ổn định, hỗn loạn.”

Elixir không có che giấu thoải mái nói thẳng ra, bởi vì cậu rất có tự tin, ngoại trừ bản cậu ra thì sợ là không có ai trên đời có thể nghiên cứu được thứ này.

“Nó thể q·uấy n·hiễu được năng lượng? kể cả cái Đại Long Mạch?”

Khi Nhan Như Mộng nghe được những gì Elixir nói, cô lập tức giật mình vì cô biết như vậy có ý nghĩa là gì.

“Ừm, không chỉ năng lượng từ Địa Long Mạch, những loại năng lượng tự nhiên từ Đại Nguyên ví dụ như Chân Khí, cũng tương tự có thể bị thứ này q·uấy n·hiễu.”

Nếu Chân Khí được biết tới như là hô hấp của trời, thì Địa Long Mạch chính là nhịp đập của thế giới.

Đi kèm với Long Mạch, chính là Địa Mạch, là những vùng đất mà dòng Long Mạch khổng lồ tuôn chảy bên dưới lòng đất cùng với nhau, tạo thành một mạng lưới liên kết với nhau.

Địa Mạch thường ẩn chứa một lượng lớn vô cùng dồi dào Chân Khí, tới mức ngưng tụ thành nước, thứ được biết tới là Linh Thủy do năng lượng Long Mạch sản sinh ra.

Mà cũng vì nguyên nhân đó, Địa Mạch thường là nơi tuyệt hảo để Đại Ngôn xây dựng các tòa thành trì, lợi dụng Long Mạch ẩn chứa phía dưới cải tạo thành nguồn cung ứng năng lượng cung cấp cho các đại pháp trận, đại kết giới của thành trì.

Và Long Mạch, cũng là nền tảng của rất nhiều thứ trên thế giới, trong đó nhất là Tu giả, Long Mạch có ảnh hưởng một phần rất lớn tới con đường tu hành của họ.

Với việc một thứ có thể q·uấy n·hiễu được năng lượng như cái thứ đồ vật này xuất hiện, có thể nói là gây chấn động cả thế giới, hoàn toàn ở mức độ nào đó uy h·iếp cả sự thống trị của Đại Ngôn cũng như an nguy của toàn bộ loài người.

“Ngươi lấy thứ này đâu ra vậy! mau! Lập tức tiêu hủy nó ngay! không được để thứ này xuất hiện ở bên ngoài.”



Nhan Như Mộng nghe vậy lập tức hoảng sợ, cô kinh hoảng vội vàng ném thứ này đi, hành động của cô giống như thể đang nói lên rằng, cái thứ mình đang cầm không phải cái thứ chỉ q·uấy n·hiễu năng lượng mà là nút bấm ngày tận thế vậy, như đang sợ hãi rằng, mình cầm nó lâu nó hơn một giây thôi có khí sẽ vô tình sơ ý bấm một cái là hủy diệt cả thế giới.

“…”

Thấy cái cách cô gái này phản ứng tôi cũng cạn lời, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào mới tốt, suy nghĩ mãi cuối cũng không còn cách nào tôi đành phải đem vật này phá hủy, dù sao tôi cũng đã nhớ rõ toàn bộ cấu tạo của nó rồi, muốn lần nữa tái tạo lại nó thì cũng không khó.

Rắc ~

Chỉ đơn giản với hai ngón tay khẽ dùng sức là có thể vận dùng ra uy lực tương đương với một tấn sức mạnh, tôi dễ dàng đem cái vật nhỏ bé như đồng xu nghiền nát thành bột mịn không có khả năng phục hồi lại như cũ.

Hô ~

Nhan Như Mộng nhìn thấy cái thứ đáng sợ đó cuối cùng cũng biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cô nhăn mày nhìn Elixir rồi nói.

“El, sau cậu lại chế tạo cái thứ nguy hiểm đến vậy, cậu có biết nếu sự tồn tại của thứ này truyền ra bên ngoài, sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ như thế nào không.”

“Khó nói, khả năng cao nhất là chỉ có duy nhất một n·gười c·hết, còn lại tỷ lệ nhỏ xuất hiện cấp độ thành thị quy mô c·hiến t·ranh để tranh đoạt lấy thứ này, sau đó sau vài năm trời cùng với nhiều lần nghiên cứu mà vẫn lấy ra không được một thành quả nào, thì mọi chuyện sẽ dừng lại tại đó và lãng quên đi nó.”

Tôi không để ý ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm của Mộng, mà thoải mái nói ra diễn biến sau này có thể xảy ra, sẽ ra sao nếu như mà sự tồn tại của thiết bị này bị bại lộ ra bên ngoài.

“À ~ thì là ngươi biết rõ, vậy mà còn chế ra cái thứ đáng sợ này ra làm để gì!!”

Nhan Như Mọng giơ lên lông mày, tâm trạng của cô lúc này rất là bực bội, bên trong đôi mắt tràn đây lửa giận và nôn nóng.

Mạng người sau cùng cũng vẫn là mạng người, Nhan Như Mộng khi nghe được cái tên khốn kh·iếp này thoải mái nói ra cái chuyện nguy hiểm như thế, như thể đó chỉ một việc không có gì to tát cả, vì thế cô vô cùng tức giận, ngay lập tức từ bên cạnh lấy ra một cây gậy chày gỗ, dùng để nó gõ thẳng vào đầu Elixir như để phát tiết ra cơn bực bội, sự khó chịu cũng như sự sợ hãi ở trong lòng cô.

Chỉ là đáng tiếc, với cái thân thủ gà mờ đó của cô thì có muốn đánh trúng Elixir vẫn còn kém xa cả vạn năm, chỉ thấy cái chày gõ vụt qua cả người Elixir, tiếp đến thân ảnh của cậu đã biến mất tại chỗ.

“Đáng c·hết! lại là tàn ảnh.”

Bằng cách di chuyển với tốc độ cực cao, từ đó sinh ra một tàn ảnh trước đó của bản thân.

“Thân thủ của cô vẫn còn kém cỏi như xưa, xem ra một năm qua cô giống như không có tiến bộ gì mấy.”

Elixir lần nữa xuất hiện trở trên bàn thí nghiệm, mà trong tay của cậu còn cầm theo một đống đồ vật khác, cho thấy chỉ trong cái nháy mắt ngắn ngủi sau khi tránh đòn, thì cậu còn tiện tay chạy đi lấy những đồ vật mình cần, rồi trong một chớp mắt quay trở lại, với cái thân thủ này của cậu, thì phải gọi là thần tốc.

“Hừ!”

Người thì đánh không lại, nói đạo lý thì chưa chắc là nói thắng người ta, Nhan Như Mộng bất mãn hừ lạnh một cái rồi không nói gì nữa.

Thật ra Nhan Như Mộng không phải là không có rèn luyện, chỉ là một năm qua cô chủ yếu là học theo bà ngoại của mình, chú trọng vào trong việc luyện tập Dị Nhân năng lực, mà chẳng hề rèn luyện một chút nào thân thủ hay thuật cận chiến, cho nên việc võ nghệ của cô không được tốt thậm chí là rất yếu kém là điều dễ hiểu.

Đang lúc Elixir đùa nghịch với mấy món đồ kim loại, thì đột nhiên cậu nghe được lời của Mộng.

“…Nè, có thể cho ta biết tại sao cậu lại muốn mở một công ty không? ý của ta là, cậu đã có Công Hội rồi.”

Mộng vẻ mặt do dự một lúc sau đó hít một hơi lấy hết ra dũng khí dò hỏi đối phương.

“…”

Tôi nghe được vậy rơi vào trầm tư, mà Nhan Như Mộng khi thấy Elixir không có đáp lại, cô dần dần có chút nôn nóng, cuối cùng ở lúc cô sắp không nhịn được hỏi lại thì Elixir đã đáp lại, nhưng mà, cậu lại lấy phương thức trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác.

“Mộng, cô biết lý tưởng ban đầu lúc thành lập ra Công Hội là gì không?”

“Hmm ~ tạo ra một mái nhà cho Dị Nhân có thể sinh sống, với diệt trừ các Dị Thường và trừ hại các tà giáo đang hoành hành ngang ngược khiến dân chúng lầm than…hẳn là như vậy, El rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Suy nghĩ một lúc Mộng đáp lại, nhưng cô không rõ ý định muốn nói của Elixir là gì, cô hỏi lại.

“Ta muốn nói là, Công Hội lúc ban đầu lập ra vốn dĩ là vì cho các Dị Nhân, nó chưa từng là vì người dân mà phục vụ cả.”

“Nhưng vậy…việc cậu muốn xây dựng lên công ty chẳng lẽ là để…”

Nghe thế cô liền đã đoán ra được ý tưởng của cậu ta, chỉ là, cái này quá mức điên rồ rồi, các Dị Nhân năm xưa phải mất mấy trăm năm trời nổ lực tranh đấu, thì mới có thể được như ngày hôm nay, có được một chút tự do cùng quyền lợi.

Mà Elixir, cậu ta lại muốn bao quát hết toàn thể con người, tức là dù là thân phận là gì, Dị Nhân, Ma Nhân vân vân thậm chí hay con người tầm thường, chỉ cần là con người, Elixir sẽ bảo vệ hết thảy.

“Phải, ta muốn xây dựng ra một thế lực, một thế lực đủ lớn và có năng lực có thể bảo hộ hết toàn bộ loài người, nó sẽ không phân biệt ai và cũng sẽ không phụng sự cho bất cứ một cá nhân nào hay tổ chức nào, nó chỉ có một tôn chỉ duy nhất, đó là, bảo vệ loài người và mang đến ngọn lửa tương lai tới cho văn minh của nhân loại.”

“Như vậy không khác gì một tuyên bố thành lập tân quốc, Đại Ngôn mà biết được những gì cậu nói, khẳng định sẽ phát cuồng lên đấy.”

Mộng không hiểu sao cảm thấy muốn cười, chỉ là cái nụ cười này không phải là cười nhạo Elixir không biết lượng sức, cô cười là vì cô đang cảm thán cùng với thán phục Elixir, không hổ danh là cậu, cái trình độ điên cuồng này thì chỉ có duy nhất một mình cậu ta mới có thể dám nói ra và đồng thời có năng lực thực hiện được.

“Kệ họ, muốn nghe thì ta sẽ nói lại cho bọn họ nghe thoải mái, dù sao thì, ngoại trừ hai người kia…thì thử hỏi có ai trên đời có thể ngăn được ta làm điều mình muốn.”



Nói ra một lời vô cùng bá đạo, giống như lời tuyên bố không thể bị làm trái, thiên địa ý chí khẳng định, Elixir trên người tức khắc tản ra một loại trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, khiến cho Mộng không khỏi đỏ mặt tim run, tâm hồn chấn động.

Khoảnh khắc đó, làm Mộng trong lòng không khỏi có cái suy nghĩ, có thể được đồng hành cùng một người như thế này thì cũng không tệ lắm, thậm chí, cô còn khát vọng mong muốn được nhìn thấy được cái viễn cảnh Elixir thực hiện được lời nói của mình.

“Bảo vệ toàn bộ loài người và tương lai… sao, thật mong chờ có thể được chứng kiến cái cảnh tượng đó.”

………………………………………………

Ngày hôm sau, Elixir nhận được một yêu cầu đến từ Hiên Phong, cậu được giao một ủy thác, đó là tiến hành điều tra tình hình một huyện trấn, mà làm cộng sự của cậu chính là Nhan Như Mộng, cô tất nhiên cũng phải đi theo.

Mà tôi là cũng khá tò mò muốn biết, rốt cuộc là thể loại ủy thác gì, mà có thể khiến cho Hội Trưởng đích thân phái đi cố vấn v·ũ k·hí kiêm Thế Giới Chí Thượng của họ đi.

Bất ngờ là, Hiên Phong đáp lại cậu như thế này.

“Quả thật, là Thế Giới Chí Thượng thì tài năng của cậu là thứ không thể bị nghi ngờ, tuy nhiên, ở trước khi cậu có thể trưởng thành và trở thành một cường giả trấn giữ cả thế giới, thì cậu hiện tại vẫn còn là một tay mơ, còn nhiều thứ vẫn cần phải trau dồi rèn luyện nhiều hơn, nếu không thì, viên đá thô làm sao mà có thể trở thành viên ngọc quý được chứ.”

Lời nói này Elixir thừa nhận là rất có đạo lý, không còn cách nào cậu đành phải nhận lấy cái ủy thác phiền phức này.

Còn về phần Ja'kal, tuy hai người hiện tại là chung một nhóm, nhưng tình huống của nhóm họ thì tương đối đặc biệt, cho nên ngoại trừ Nhiệm Vụ, thì với cái thể loại ủy thác như thế này thì hai người không cần thiết cùng nhau hành động, có thể lựa chọn đi cùng hoặc không đi.

Và không cần phải hỏi, không một chút do dự Ja'kal chọn ở lại.

“Đáng tiếc…”

Khi biết Ja'kal muốn ở lại, Elixir thầm than đáng tiếc, vì cậu khá là tò mò với thân thể của Ja'kal, vì với cái thể loại như lục phủ ngũ tạng bị kéo hết ra bên ngoài mà vẫn còn có thể sống, thì cậu rất rất là muốn biết rõ, cái thân thể đó nguyên lý hoạt động như thế nào, mà có thể khiến cho chủ thể không bị t·ử v·ong với cái trình độ tổn thương nghiêm trọng cỡ đó.

Elixir vốn dĩ nhân định cơ hội này nghiên cứu một chút thân thể của đối phương, ai ngờ đâu người ta tránh cậu như tránh tà vậy, vạn lần không muốn cậu xuất hiện ở gần.

“Được rồi, El, chúng ta xuất phát bằng cái gì nào?”

Nhan Như Mộng sau đó dẫn tôi tới một khu vực gọi là Khu Mô Phong bên trong công hội, nơi này là khu nuôi dưỡng tự nhiên mà Công Hội xây dựng, tập hợp các thể loại môi trường như hoang mạc, sa mạc, núi cao, biển cả, đầm lây vân vân.

Nơi này không những vô cùng thích hợp cho các Dị Nhân tiến hành luyện tập để thích nghi với các thể loại môi trường khắc nghiệt, mà nó còn là nơi phù hợp để nuôi dưỡng các thể loại Dị Thường vô cùng ôn hòa, chủ yếu là các chủng loài Hung Thú không có đấu óc trí tuệ làm chủ, vì như vậy có thể dễ dàng thuần phục trở thành thú cưỡi hoặc chiến thú hỗ trợ hơn.

Mà Nhan Như Mộng đưa Elixir tới một khu vực có một rãnh núi sâu và còn mọc rất nhiều cây lớn chọc trời, vùng núi đá cao v·út, khu vực này thường nơi tập hợp các chủng loại biết bay, có rất nhiều loại, từ loại phi cầm như Phi Không Điểu, hay là chủng loài bò sát có một chút huyết thống của Rồng như những con Phi Long.

Chỉ là .. đã có một vấn đề nhỏ xảy ra.

“Chuyện này…”

Nhan Như Mộng nghẹn ngào nhìn cảnh tượng trước mắt mình, chỉ thấy bọn Dị Thường vốn vô cùng hung ác, đối với ai cũng tỏ ra vẻ hung dữ ngoại trừ chủ nhân của chúng, nay chúng lúc này vô cùng ngoan ngoãn quỳ rạp ở dưới mặt đất, hai cánh bao vây thật chặc chẽ bản thân đối với tên con người tóc vàng trước mắt.

Như thể đối với cùng chúng nó, thì bọn nó không phải là hung ác Dị Thường, mà là cái tên này.

“Đây rốt cuộc là như thế nào vậy, cái lũ quái này trước giờ đâu có phản ứng như vậy đâu.”

Thật ra cũng không trách Nhan Như Mộng không nhận thấy, nhưng đối với loại quái vật không có đầu óc lấy bản năng sinh tồn làm chủ như Dị Thường nhất là Hung Thú.

Thì trong mắt tụi nó Elixir toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra năng lực của sự hủy diệt không khác gì thế giới mạnh nhất kịch độc, hay có tên gọi khác năng lượng nguyên tử phóng xạ mà nói, thì cậu chính là một con quái vật khổng lồ.

Áp lực vô hình mà cậu tỏa ra, làm tụi nó thậm chí còn nhấc lên không nổi muốn chạy trốn ý niệm, mà ngược lại ngoan ngoãn ở tại chỗ quỳ lạy cầu xin cậu cầu mong có được một c·ái c·hết nhẹ nhàng.

“Haizz, thật tình, đi thôi El, chúng ta đổi chỗ khác thử xem coi, xem có chủng loài nào không có sợ hãi cậu không.”

Sự tình lần này hoàn toàn ngoài ý muốn của cô, Nhan Như Mộng thực sự không ngờ được bọn Dị Thường này lại n·hạy c·ảm đến vậy, vậy mà có thể cảm nhận được năng lượng phóng xạ bị che giấu trong người cậu ta.

Sau đó hai người đi thêm vài vòng Khu Mô Phỏng, thử hết đối với mọi chủng loài nhưng đáng tiếc, Elixir cứ hở bước lại gần bọn nó gần phạm vi trong vòng trăm mét, là lập tức lộ ra bộ dạng sợ hãi, toàn thân run rẩy yếu mềm không dám cử động.

“Xem ra, áp lực cậu tản ra, đối với bọn Hung Thú tầm cấp 1, cấp 2 vô cùng có hiệu quả.”

Đi hết một vòng cuối cùng hai người đưa ra kết luận, trừ khi đã sinh ra trí tuệ, có được nhất định lý trí mới có thể kháng cự lại bản năng của mình, không thì bọn Hung Thú cứ hể mà Elixir bước lại gần tụi nó, là bọn nó s·ợ c·hết kh·iếp.

“Cậu có thể làm được gì với cái này không, vì nếu không, thì ta e sợ là chúng ta từ này trở đi phải đi bộ tới chỗ ủy thác mất.”

Nhan Như Mộng đối với việc đi bộ không có quá nhiều để ý, với cô, việc du hành bằng cái phương pháp gì thì cũng không quan trọng, nhưng vấn đề là nếu như hai người thực sự phải đi bộ, như vậy thì sẽ vô cùng lãng phí thời gian.

Mà thường thì mấy loại ủy thác này thời gian duy trì không lâu, có khi chỉ mới có một hai ngày trôi qua là người ủy thác đã m·ất m·ạng, hoặc là do vấn đề mới phát sinh khiến cho nội dung của ủy thác thay đổi 180 độ so với ban đầu vân vân và mây mây rất nhiều vấn đề.

Cho nên việc cần một vật hỗ trợ cho việc di chuyển là vô cùng cần thiết, không những tiết kiệm được không ít thời gian, mà còn hạn chế việc tiêu hao thể lực không cần thiết, bất cứ lúc nào cũng có thể đầy đủ sức lực để ứng phó với các tình huống bất ngờ.

“…về cái vấn đề này thì..”

Đang lúc Elixir suy nghĩ cách giải quyết thì cậu đột nhiên nhăn mày, giống như cảm nhận được cái gì đó, cậu quay đầu nhìn về hướng phía khu rừng.

Mà Nhan Như Mộng cũng bị hành động này của cậu làm chú ý, cô tò mò nhìn sang, ngay sau đó cô lập tức nhìn thấy một con vật, không, nói cho đúng hơn là một con Dị Thường vô cùng kỳ quái.

Ngoại hình của nó nhìn khá giống một con trâu, nhưng nó lớn hơn và dài hơn rất nhiều lần, toàn thân trên dưới phủ đầy lông nhất là ở phần cổ, nó có cái đầu rất lớn, trước trán phần sừng có hai phần sưng to giống như bị ong đốt vậy, có con mắt màu vàng kim, hai mắt đồng tử của nó vô cùng kỳ quái có hình dáng giống như là loài ếch hay loài dê vậy hình thù [ – ] trên đầu còn mọc 4 đến 6 cái sừng, mỗi cái có tạo hình vô cùng uy phong, dáng vẻ hiên ngang.



Bất ngờ nhất là trọng lượng của con trâu này, từ bề ngoài chỉ to hơn một chiếc xe ngựa một chút thôi, mà lại ẩn chứa một trọng lượng vô cùng lớn, phải tầm 50 tới 100 tấn, mỗi bước chân của nó đi vô cùng trầm trọng, từng cái đều tạo ra các cơn địa chấn cỡ nhỏ.

Và làm Nhan Như Mộng chú ý nhất là đó là so với những con Dị Thường khác, thì con này giống như không chịu uy áp trên người Elixir, nó rất ung dung thoải mái bước đi, tìm kiếm những bụi cây mọc ra loại cỏ ngon nhất mà ăn.

Đồng thời, cô còn chú ý tới đám Dị Thường xung quanh giống như rất sợ hãi nó, thời điểm mà cái con trâu này xuất hiện, thì đám Hung Thú xung quanh càng thêm cúi người thấp xuống, bao vây kín người như thể là đang sợ hãi cái tên ôn thần này sẽ nhìn thấy tụi nó vậy.

“…”

Elixir cũng tương tự thấy được cảnh này, cậu ngay lập tức nổi hứng thú với nó, ngay sau đó tiếp cận con trâu.

“Cái này là..”

Nào ngờ đâu, vừa bước lại gần nó 20 mét, thì cậu liền ngay lập tức cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề đè nặng lên vai mình, Elixir tức khắc tỏ ra vẻ bất ngờ.

“Trọng Lực!!”

Nhan Như Mộng kh·iếp sợ kêu to, cô không thực sự không ngờ được trong cái Khu Mô Phong nuôi dưỡng bình thường của Công Hội, lại chui ra một con Dị Thường cao cấp, tuy rằng cô nhìn ra cấp độ của con trâu này chỉ là cấp độ 2 rất yếu, nhưng với cái năng lực chế tạo lĩnh vực trọng lực như thế này, thì tiềm năng của nó là vô cùng lớn.

Mà con trâu đối với người bước lại gần nó không mảy may để ý vẫn tiếp tục ung dung ăn cỏ ngon của nó, dù sao thì nó rất tự tin, rằng không có vật nào có thể vượt qua được lĩnh vực trọng lực của mình.

“Đúng là, một con Dị Thường kiêu ngạo à.”

Khi thấy được bộ dạng này của con trâu, Elixir nhếch mày miệng khẽ mỉm cười.

Tuy nhiên… với một con súc sinh có cái bộ mặt kiêu ngạo như vậy, thì đó là điều không nên.

Elixir ánh mắt lập tức thay đổi, không biết từ khi nào đã tháo xuống mắt kính và kéo lên chiếc mũ trùm che đi ánh mắt của mình.

Ngay tức khắc ở con trâu ánh mắt ngơ ngác, Elixir như không có chuyện gì nhẹ bước qua lĩnh vực trọng lực tiếp cận nó, làm cho nó sợ có chút sợ hãi, theo bản năng tăng cường trọng lực lên.

Chỉ là bấy nhiêu đó vẫn không đủ với cậu, tốc độ của Elixir không hề thay đổi tiếp cận nó, khiến cho con trâu càng thêm sợ hãi hơn nữa, nó ngay tức khắc vận dùng hết toàn lực, ngay lập tức trọng lực xung quanh đã tăng lên cao gấp mười mấy lần, khiến cho mặt xung quanh theo đó bị trọng lực nghiền nát tạo thành một cái hố lớn.

Với nhiêu đó trọng lực thì có thể dễ dàng đè bẹp c·hết một con Dị Thường vừa bước chân vào cấp độ 3, chỉ là đối với Elixir mà nói, thì cái sức nặng này giống như là không hề tồn tại, vẫn tiếp tục bước thẳng tới chỗ của nó.

Sau đó ở con trâu run sợ, Elixir đã đứng ở ngay trước mặt của nó, trên người tỏa ra luồng áp lực làm nó bản thân không có cách có thể hô hấp được.

“Quỳ…”

Bàn tay chậm rãi nâng cao, đưa tới trước mặt con trâu, Elixir âm trầm phun ra một chữ.

Mà một chữ này, giống như trời giáng lôi đình, đánh thẳng vào tâm thần của con trâu, tức khắc mọi sự kiêu ngạo, tự mãn trong tâm trí của nó bị nghiền nát không còn một mảnh, mọi thứ chỉ còn duy nhất là sợ hãi và thuần phục đối với tên con người trước mắt.

“Đùa đó á….”

Theo đó, ở đám Dị Thường cùng Mộng kh·iếp sợ, con trâu nhẹ nhàng hạ thấp người mình xuống làm ra vẻ quỳ bái đối với Elixir, đồng thời ánh mắt lộ ra vẻ thần phục, giống như kẻ bề tôi đối với tồn tại cao thượng.

Hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình, Nhan Như Mộng thực sự không thể tin nổi, chỉ với đơn giản một chứ mà thôi, thì cậu ta đã lập tức thuần phục được một con Dị Thường cao cấp.

“Mộng, thú cưỡi của chúng ta, ta tìm được rồi.”

Đã tìm được cái mà mình cần tìm, Elixir đeo lại cặp kính sau đó lập tức khôi phục như bình thường, cậu vẻ mặt như ánh mặt trời ôn hòa cười rộn ràng với Mộng, cách cậu cười lên giống như là một đứa trẻ to xác, đang khoe khoang với bạn bè thành quả của mình.

“Ngày hôm nay, ta thực sự thấy được quá nhiều thứ kinh ngạc quá rồi.”

Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Mộng vừa bất đắc dĩ vừa cười khổ, đồng thời, trong lòng âm thầm mong đợi cái tương lai đang chờ đợi mình, vì cô biết rõ chỉ cần đi với người này, cô có thể sẽ thấy được một khung cảnh mà cô trước kia chưa từng nhìn thấy.

………………………….

Dị Thường Hồ Sơ.

[Tên: Natkrook Chi Ngưu (Trâu Của Natkrook) (Hiếm)

Giống Loài: Hung Thú, Ảo

Hệ: Trọng Lực (Đất + Không Gian)

Đặc Tính: Domination (Bá Chủ)

Cấp Độ Dị Thường: 2

Status:

Lực: C - Tốc: D - Thủ: C + Pháp: D + Kỹ: D -

CP - Chain Priority : 0.8

Giới Thiệu: Natkrook, vị tồn tại nguyên sơ ( Primordial One ) của đại địa cùng trọng lực, tại thời khi sơ khai đã sáng lập ra mảnh địa đại đầu tiên cùng với trọng lực, nghe đồn rằng nguyên hình của vị thần nguyên thủy Natkrook là một con trâu khổng lồ cao chọc trời, toàn thân tỏa ra ánh sáng hào quan vạn trượng, nên khi con người phát hiện ra giống loài trâu có khả năng điều khiển trọng lực này, họ liền lấy cái tên của ngài đặt làm cái tên của con trâu.