Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 536




Lục Nghiên Tịch hơi mím môi, làm như không định nói.

Trước khi cô chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô thật sự không biết nên nói với Tư Bác Văn thế nào.

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, không hiểu tại sao trong lòng Tư Bác Văn hơi uất nghẹn.

“Được, em giỏi lắm.”

“Anh nói cho em biết, trước khi anh không cho phép, em không được bước ra khỏi phòng bệnh này nửa bước, muốn phá đứa trẻ à, mơ đi!”

Sau khi Tư Bác Văn lạnh lùng quẳng lại một câu thì xoay người và rời đi.

Chỉ nghe cửa đóng “rầm” một tiếng, trong giây lát trong phòng chỉ còn một mình Lục Nghiên Tịch.

Cô nằm trên giường. Trong lòng không khỏi hơi hoảng loạn, không biết nên nói thế nào.

Cứ vậy, mấy ngày liên tiếp trôi qua.

Trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng Tư Bác Văn có đến đây thăm Lục Nghiên Tịch, nhưng gương mặt anh chẳng có biểu cảm gì, hết sức lạnh lùng.

Khó khăn lắm, Lục Nghiên Tịch mới đến ngày xuất viện.

Sáng sớm, Tư Bác Văn đã đến bệnh viện, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cô đi về.

Thấy anh như vậy, không hiểu sao lòng cô mềm nhũn, nhưng không biết nên nói cái gì.

Bầu không khí trở nên yên ắng.

“Đi thôi.”

Giọng nói của Tư Bác Văn đột nhiên vang lên, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, anh xoay người rời đi.

Lục Nghiên Tịch nhanh chân đuổi theo sau.

“Đi đâu?”

Người đàn ông này cứ đi ở đằng trước mà không thèm quay đầu lại, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của cô.

Lục Nghiên Tịch không khỏi nhếch môi, dáng vẻ không tình nguyện cho lắm.

Vừa nhìn hướng này thì biết không phải hướng quay về biệt thự.

Tư Bác Văn thoáng nhìn sang Lục Nghiên Tịch, sau đó trả lời.

“Nhà họ Tư.”

Lục Nghiên Tịch nghe thế thì lập tức sửng sốt: “Đến nhà họ Tư?”

“Tại sao lại muốn đến nhà họ Tư?”

Tại sao người đàn ông này lại đột nhiên muốn dẫn cô đến nhà họ Tư chứ, nhất thời, Lục Nghiên Tịch cảm thấy cả người hơi khó chịu.

“Gia Bảo và mẹ anh nói nhớ em.”

Nghe nhắc đến Gia Bảo, cảm xúc của Lục Nghiên Tịch bỗng chốc thay đổi.

Kể từ lần trước, khi cô rời khỏi nhà họ Tư lần trước, sau đó cô đã lâu chưa gặp Gia Bảo.

Nhớ đến hứa hẹn lúc trước giữa mình và Gia Bảo, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy hơi áy náy.

“Bây giờ bác gái đang chăm sóc cho Gia Bảo sao?”

Phải biết rằng, lúc trước Gia Bảo luôn đi theo bên cạnh Tư Bác Văn, chỉ tiếc người đàn ông này không chăm sóc tốt cho cậu bé lắm.

Tư Bác Văn chỉ “ừ” một tiếng rồi không nói nữa.

“Lên xe.”



Đợi sau khi đến nhà họ Tư đã là chuyện của một tiếng sau.

Gia Bảo đã biết Lục Nghiên Tịch sẽ đến đây từ trước, vì vậy cậu bé đã đợi sẵn ở cửa.

Vừa đến cửa, Gia Bảo lập tức chạy đến trước mặt cô: “Dì Nghiên Tịch…”

“Lâu rồi dì không đến thăm cháu.”

Gia Bảo chớp đôi mắt to, nhìn Lục Nghiên Tịch hơi tội nghiệp.

Thấy cậu bé như vậy, tim cô không khỏi dao động, hơi không đành lòng.

Cô vội vàng mở miệng giải thích: “Thời gian trước dì khá bận rộn, do đó mới không đến.”

“Cháu nhìn xem, không phải bây giờ dì có thời gian là đến thẳng đây luôn ư?”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch vươn tay và ôm lấy Gia Bảo, nhìn Gia Bảo thế này, trong lòng có cảm giác yêu quý.

Nếu con do cô sinh ra có lẽ cũng đáng yêu như Gia Bảo đúng chứ.

Chỉ tiếc…

Lục Nghiên Tịch suy nghĩ một lát, hai mắt không khỏi ảm đạm.

Lúc này mẹ Tư đi từ trong ra ngoài, vừa thấy cô thì gương mặt tràn đầy vui mừng.

“Nghiên Tịch, con đã đến rồi sao?”

Thấy mẹ Tư như thế, không hiểu tại sao Lục Nghiên Tịch cảm thấy áy náy.

Cô gật đầu, khẽ nói: “Dì, cháu đến rồi…”

Nghe giọng nói của Lục Nghiên Tịch, sự vui vẻ trong mắt mẹ Tư càng nhiều hơn, có điều khi nghe cô gọi mình như thế, bà ấy lại hơi không vui nhíu mày.

“Nghiên Tịch, sao vẫn gọi mẹ là dì thế?”

“Mẹ nghe Bác Văn nói không phải hai con đã làm hòa rồi ư? Tại sao còn xa lạ như vậy.”

Lục Nghiên Tịch không ngờ Tư Bác Văn lại nói nhiều chuyện với mẹ Tư sau lưng cô đến thế, trong giây lát biểu cảm của cô hơi cứng đờ.

“Dì, cháu…”

Lục Nghiên Tịch vừa mở miệng, mẹ Tư đã nói tiếp: “Nghiên Tịch, vừa rồi mẹ đã nói với con thế nào!”

“Con vẫn không chịu đổi xưng hô hay sao?”

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch thoáng nhìn Tư Bác Văn đầy khó xử.

Tất cả là do người đàn ông này làm chuyện quái quỷ, phải để anh giải thích mới đúng.

Mặc dù bây giờ cô và Tư Bác Văn đã làm hòa nhưng vì chuyện lúc trước, bây giờ hai người vẫn còn chiến tranh lạnh đây này.

Cái cảm giác quái lạ này thật khiến người ta thấy khó chịu.

Lục Nghiên Tịch không ngừng nháy mắt với Tư Bác Văn, dường như muốn anh giải quyết tình huống lúng túng lúc này.

Nhưng có vẻ người đàn ông đó không nhìn thấy, nhìn thẳng sang hướng khác.

Lục Nghiên Tịch không cam lòng siết chặt tay, không ngừng thầm oán hận.

Tên Tư Bác Văn này thật sự quá đáng ghét!

Lục Nghiên Tịch ngước mắt, cố gắng gọi một tiếng.

“Mẹ…”

Mẹ Tư nghe thế, gương mặt bỗng chốc cực kỳ vui vẻ. Bà ấy bước đến đằng trước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Nghiên Tịch, hai mắt ngập tràn dịu dàng.

“Nghiên Tịch, mẹ chờ một tiếng này của con rất lâu rồi.”

Lúc trước vì chuyện của cô, do đó Tư Bác Văn hiểu lầm cô, không đối xử tốt với cô.

Điều đó làm cho mẹ Tư vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.

Bây giờ tốt rồi, có thể thấy hai đứa trẻ nối lại tình xưa, bà ấy thật sự vô cùng vui mừng.

“Nghiên Tịch, đi, chúng ta vào trong ngồi đi.”

“Gió bên ngoài lớn quá rồi.”

Kế tiếp, hai người nắm tay Gia Bảo và đi thẳng vào trong, hoàn toàn không nhìn đến Tư Bác Văn ở phía sau.

Vậy mà Tư Bác Văn chẳng nổi giận, cứ đứng nhìn bóng lưng của họ.

Cảm giác lo lắng trong lòng anh mấy ngày qua lập tức biến mất sạch.

Cảm giác như thế thật sự rất tốt.

“Còn đứng ở đó làm gì?”

Giọng nói của Lục Nghiên Tịch đột nhiên truyền đến, cô nhìn Tư Bác Văn đứng tại chỗ thì không khỏi trợn mắt.

Tư Bác Văn cười khẽ, nhấc bước và đuổi theo.

“Nghiên Tịch, Bác Văn có đối xử tốt với con không?”

“Bình thường đứa trẻ này chẳng chịu nói gì với chúng ta cả, nếu con bị ấm ức thì nhất định phải nói với mẹ trước, không được giấu đâu đấy!”

“Đến lúc đó xem mẹ dạy dỗ thằng nhóc thối này thế nào!”

Mẹ Tư nhìn Lục Nghiên Tịch và nói, trong câu từ tràn đầy yêu thương với cô.

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”

“Cảm ơn… mẹ!”

Bỗng nhiên thay đổi xưng hô thật sự khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy không quen cho lắm, nhưng cô vẫn không nói thêm gì khác.

“Đều là người nhà mà!”