Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 535




Nghe đến đây, Tư Bác Văn càng rõ ràng.

“Lúc trước cậu không nói với tôi thì thôi, bây giờ lập tức đi điều tra ngay, lúc trước Lục Nghiên Tịch kiểm tra cái gì, kê thuốc gì, điều tra rõ ràng cho tôi.”

“Còn cả hồ sơ bệnh án của cô ấy, tốt nhất mang hết đến đây cho tôi biết chưa?”

Tư Bác Văn nhìn Lăng Thiệu Huy, mở miệng không hề nghĩ ngợi.

Phải biết rằng, việc cấp thiết bây giờ là phải điều tra rõ ràng tất cả những chuyện này.

Nếu muốn biết chân tướng sự việc, chắc chắn phải bắt đầu từ đây.

Nghe mệnh lệnh của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy đồng ý ngay.

“Vâng, tôi biết rồi, tổng giám đốc!”

Kế tiếp, sau khi Tư Bác Văn dặn dò Lăng Thiệu Huy vài câu, lúc này mới cúp máy.



Trong phòng bệnh.

Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, đôi mắt ngập tràn tình yêu.

Lúc này, hai mắt vốn nhắm chặt của Lục Nghiên Tịch từ từ mở ra.

Một mùi thuốc sát trùng gay mũi xộc thẳng vào mũi.

Cô ngước mắt và nhìn Hoắc Vũ Khải.

“Vũ Khải, sao anh lại ở đây…”

Cô nhớ không lầm mình bị Tư Bác Văn kéo lên trên xe, tại sao giờ cô lại ở bệnh viện.

Thấy Lục Nghiên Tịch đã tỉnh, Hoắc Vũ Khải không khỏi mừng rỡ.

“Nghiên Tịch, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”

“Sao rồi, cả người có thấy ổn hơn chưa?”

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoắc Vũ Khải như vậy, Lục Nghiên Tịch không khỏi nhếch miệng: “Vũ Khải, em không sao.”

“Không phải hiện giờ em rất khỏe ư?”

Lúc đó có lẽ cô bị Tư Bác Văn chọc tức đến mức ngất xỉu.

Còn người đàn ông kia, người đã vứt cô thẳng lên ghế, chắc chắn cũng ngã lên người cô…

Nhớ đến Tư Bác Văn, tâm trạng vốn vui vẻ của Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy hơi mất mát.

Cô lướt nhìn quanh phòng bệnh, không thấy bóng dáng của anh đâu.

Người đàn ông đó hại cô đến mức này, bây giờ lại không biểu hiện chút nào cả.

“Nghiên Tịch, anh muốn nói với em một chuyện.”

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Hoắc Vũ Khải không nhịn được lên tiếng.

Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Tư Bác Văn, Hoắc Vũ Khải cảm thấy vẫn cần nhắc nhở Lục Nghiên Tịch một chút.

Đến lúc đó nếu bị lộ tẩy thì không tốt.

Lục Nghiên Tịch ngước mắt nhìn Hoắc Vũ Khải.

“Vũ Khải, sao vậy!”

“Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng là được.”

Hoắc Vũ Khải hơi do dự, nhưng ngay sau đó đã nói: “Em định khi nào mới nói với Tư Bác Văn?”

“Vừa rồi lúc anh và anh ta nói chuyện, có lẽ người đàn ông đó đã nhận ra chỗ nào đó không ổn.”

“Nếu lúc nãy không phải anh phản ứng nhanh thì cũng bị Tư Bác Văn dụ dỗ nói ra, sau này em nhớ cẩn thận khi nói chuyện với anh ta.”

Trước khi Lục Nghiên Tịch chưa chuẩn bị tâm lý tốt nhất, nếu gạt tiếp được thì cứ gạt tiếp thôi.

Nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch bắt đầu trở nên khó chịu.

Cô gật đầu: “Được, em biết rồi.”

Nếu bây giờ bảo cô giải thích với Tư Bác Văn, cô thật sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Không thể nói thẳng với anh mình vì căn bệnh máu trắng…

Sau khi nói ra, người đàn ông đó sẽ phản ứng thế nào.

Không biết tại sao khi nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết nên nói thế nào.

“Nghiên Tịch, em đừng tạo áp lực quá lớn cho mình.”

“Đến lúc đó em cứ cẩn thận một chút là được.”

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Hoắc Vũ Khải không khỏi lo lắng theo.

Vốn dĩ anh ta còn định lên tiếng dặn dò Lục Nghiên Tịch thêm vài câu, bỗng chốc, cửa phòng bệnh bị người ta mở ra.

Chỉ thấy Tư Bác Văn đi từ ngoài vào trong phòng.

Vừa thấy Tư Bác Văn, nụ cười tươi rói trên gương mặt Lục Nghiên Tịch bỗng tắt ngúm ngay lập tức.

Bầu không khí vui vẻ hài hòa trong phòng bệnh trước đó lập tức trở nên hơi lúng túng.

Tư Bác Văn đi vào, không nói một lời, cứ vậy ngồi trên sofa.

Hoắc Vũ Khải thoáng nhìn sang Tư Bác Văn rồi lại nhìn Lục Nghiên Tịch, sau đó nói: “Nghiên Tịch, giờ thời gian không còn sớm nữa, công ty vẫn còn một số việc, anh đi trước đây!”

Nếu có thể, anh ta thật sự muốn ở đây với Lục Nghiên Tịch.

Chỉ tiếc là không ở lại được.

Có điều Lục Nghiên Tịch không quan tâm, cô gật đầu: “Không sao.”

“Vũ Khải, anh đi nhanh đi, em ở đây được rồi, em không sao đâu.”

“Vậy anh đi trước, nếu có chuyện gì thì cứ tìm anh trước tiên!”

Hoắc Vũ Khải nói một câu với Lục Nghiên Tịch.

Nói xong, anh ta thoáng nhìn sang Tư Bác Văn, dáng vẻ đó như cố ý nói cho anh nghe vậy.

Bên cạnh Lục Nghiên Tịch vẫn còn anh ta, anh không được tùy tiện ức hiếp cô.

“Vũ Khải, anh yên tâm đi, em biết rồi.”

Nhìn dáng vẻ không yên lòng của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch không khỏi bật cười.

“Anh mau đi đi.”

“Được.”

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Hoắc Vũ Khải không nhịn được cười theo.

Vốn dĩ anh ta không yên tâm với cô nhóc này, nhưng thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, trái lại hơi ghét bỏ mình dài dòng.

“Vậy anh đi trước nhé.”

Nói xong, Hoắc Vũ Khải xoay người rời đi.

Sau khi anh ta vừa rời đi, phòng bệnh vốn đã không ồn ào nháy mắt càng yên tĩnh hơn.

Ngay cả bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng…

Bỗng nhiên, giọng nói của Tư Bác Văn vang lên.

“Bây giờ còn khó chịu không?”

Tư Bác Văn bất thình lình hỏi han một câu khiến Lục Nghiên Tịch không phản ứng kịp.

Cô quay đầu, cảm giác bỡn cợt lóe lên trong mắt.

“Sao nào, tổng giám đốc Tư đây là đang quan tâm em sao?”

“nhìn thấy em thế này, chắc hẳn anh rất vui mới đúng.”

Suy cho cùng cô là người phụ nữ muốn phá bỏ con của Tư Bác Văn, bây giờ không phải trong lòng anh nên hận cô thấu xương sao?

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch càng cảm thấy châm chọc.

Nghe cô nói vậy, cảm giác tức giận xông lên trong lòng Tư Bác Văn.

“Em!”

“Lục Nghiên Tịch, em không đối đầu với anh thì cả người em sẽ khó chịu đúng không?”

Vốn dĩ anh định tốt bụng quan tâm Lục Nghiên Tịch nhưng không ngờ người phụ nữ này lại dỗi ngược.

Tư Bác Văn chưa trách tội cô thì thôi, bây giờ Lục Nghiên Tịch lại có thái độ như vậy càng khiến anh tức giận không nhẹ.

Lục Nghiên Tịch hừ lạnh: “Không phải tổng giám đốc Tư đã sớm biết tính tình của em như nào rồi sao? Thế mà vẫn nổi giận à.”

Lục Nghiên Tịch như vậy nói rõ muốn đối đầu với anh, không thèm giữ lại một chút thể diện nào.

“Lục Nghiên Tịch, đến bây giờ mà em vẫn không chịu nói thật với anh ư?”

Hai mắt Tư Bác Văn lạnh lùng, đứng dậy nhìn cô, hai mắt đầy vẻ dò xét.

Rốt cuộc người phụ nữ này giấu diếm bao nhiêu chuyện sau lưng anh.

Tư Bác Văn vừa hỏi thế, không hiểu tại sao ánh mắt của Lục Nghiên Tịch hơi tránh né. Cô không khỏi nhớ lại những gì Hoắc Vũ Khải vừa nói, chẳng lẽ Tư Bác Văn thật sự phát hiện ra điều gì?

“Nói thật cái gì?”

“Anh đang nói gì thế”