Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 537




Trong phòng khách, mẹ Tư cứ thế túm lấy Lục Nghiên Tịch, không ngừng kể với cô những chuyện xảy ra gần đây.

Trong ngôn từ chất chứa đầy sự yêu mến không thể che giấu của bà ấy đối với cô.

Thấy dáng vẻ mẹ Tư như vậy, bỗng trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng thấy ấm áp.

Lúc trước vì chuyện khi trước mà mỗi khi cô nhìn thấy mẹ Tư, cô đều thấy hơi áy náy.

Nhưng tất nhiên mẹ Tư cũng cảm nhận được cảm xúc của Lục Nghiên Tịch, bà ấy nhìn cô nói.

“Nghiên Tịch, chuyện lúc trước đã qua rồi, chuyện khi đó không trách con, con cũng đừng lần nào thấy mẹ là lại thấy áy náy.”

Mẹ Tư nhìn Lục Nghiên Tịch, lại nói tiếp.

Nghe đến đó, cô không khỏi gật đầu, trong lòng thoáng thấy ấm áp: “Con, con biết rồi.”

Đúng lúc này, quản gia cũng đi ra.

“Bà chủ, cậu chủ, mợ chủ, cơm đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa rồi.”

“Đi thôi Nghiên Tịch, chúng ta đi ăn cơm trước đi, có chuyện gì chờ lát nữa rồi nói.”

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng.”

Tư Bác Văn đi theo sau, anh cứ như bị lãng quên.

Từ đầu tới cuối, Lục Nghiên Tịch và mẹ Tư hoàn toàn không chú ý đến anh.

Nhìn hai người phụ nữ, Tư Bác Văn hơi bất lực, không thể không lắc đầu.

Mới vừa đi đến bên cạnh bàn ăn, ngửi thấy mùi dầu mỡ bỗng khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy dạ dày cồn cào.

Cô không nhịn được nôn khan.

Oẹ —

Lục Nghiên Tịch cũng nhận ra bản thân bất lịch sự, vội vàng nói với mẹ Tư.

“Mẹ ơi con xin lỗi, con vào phòng vệ sinh!”

Đến giờ ăn cơm mà làm ra hành vi như vậy thì thật sự không hay lắm, nhưng cô không khống chế được...

Nhìn bóng dáng Lục Nghiên Tịch rời đi, trong lòng mẹ Tư thoáng nổi lên chút nghi ngờ.

“Bà ơi, có phải dì Nghiên Tịch ăn nhầm thứ gì rồi không ạ?”

Bỗng Gia Bảo chớp mắt, đáng yêu nói.

Nghe thấy cậu bé nói vậy, mẹ Tự cũng cười theo.

“Bà cũng không biết nữa.”

Tuy nói thì nói vậy, nhưng trong lòng bà ấy lại không thể không suy đoán.

Bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch nhìn đâu giống ăn nhầm đồ, rõ ràng là có vấn đề khác mới đúng.

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của bà ấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có khả năng rất lớn là Lục Nghiên Tịch đang mang thai.

Nghĩ đến đây, trong lòng mẹ Tư không khỏi thấy vui vẻ, vội vàng nhìn về phía Tư Bác Văn.

“Bác Văn!”

“Có phải Nghiên Tịch có rồi không?”

Mẹ Tư cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, mà hỏi thẳng Tư Bác Văn.

Nghe thấy mẹ mình đi thẳng vào vấn đề như vậy, trước mắt Tư Bác Văn tối sầm.

Thật ra anh muốn nói thẳng nhưng Lục Nghiên Tịch lại không muốn đứa nhỏ này.

Nếu nói cho mẹ Tư biết, vậy chẳng phải sẽ khiến lòng cô thêm khổ sở sao?

Nghĩ đến đây, cảm xúc của Tư Bác Văn cũng dần trở nên phức tạp.

Anh còn chưa kịp nói câu gì, giây tiếp theo, Lục Nghiên Tịch đã đi ra.

Khuôn mặt nhỏ vốn xinh đẹp, giờ phút này nhìn tái nhợt khiến người ta thấy đau lòng.

Tư Bác Văn không nhịn được, tiến lên: “Không sao chứ?”

Anh biết khoảng thời gian này là lúc phản ứng ốm nghén của Lục Nghiên Tịch nghiêm trọng nhất, nhưng không ngờ cô lại ốm nghén đến thế.

Nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt Tư Bác Văn đầy ắp lo lắng.

Nghe thấy anh hỏi chuyện, cô lắc đầu: “Không sao, em vẫn ổn.”

Chẳng phải chỉ là chút ốm nghén nhỏ xíu thôi sao, cô có thể chịu đựng được.

Mới vừa nghĩ như vậy, khi ánh mắt Lục Nghiên Tịch liếc đến bàn cơm, cơn buồn nôn trong người lại lập tức dâng lên.

Cô vội vàng lắc đầu, vươn tay che miệng mình lại.

“Mẹ, mọi người ăn trước đi ạ, bây giờ con không muốn ăn lắm.”

Nếu lúc này ép cô phải ăn gì đấy, cô thật sự không ăn nổi.

Thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, tuy mẹ Tư không nói gì nhưng trong lòng bà ấy đã có đáp án.

Dáng vẻ Lục Nghiên Tịch như này đã thể hiện rất rõ.

Mẹ Tư nhìn cô, thẳng thắn quan tâm.

“Nghiên Tịch, nếu con thấy khó chịu thì đừng ăn.”

“Để lát nữa mẹ bảo dì làm mấy món lót dạ hợp vị cho con.”

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch không khỏi gật đầu. “Vâng ạ.”

Nói xong, mẹ Tư mới lại như nhớ ra gì đấy, nói với cô.

“Nghiên Tịch, nếu con cảm thấy không thoải mái lắm thì vào phòng nghỉ ngơi một lúc đi.”

“Lát nữa nấu xong, mẹ bảo Bác Văn đi gọi con!”

Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch định từ chối, nhưng bất lực là lồng ngực cô cứ thấy bồn chồn.

Cô gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ.”

Sau khi nói xong câu đấy, Lục Nghiên Tịch xoay người đi thẳng lên trên tầng.

Đẩy cửa phòng ra, khi nhìn thấy khung cảnh bên trong, bỗng trong lòng cô hơi rung động.

Cô nhìn thấy cách trang trí của căn phòng vẫn giống lúc trước, dường như chưa từng thay đổi.

Phòng này là phòng cưới lúc trước của cô và Tư Bác Văn khi kết hôn, lúc ấy cô ép Tư Bác Văn mua rất nhiều thứ là vì muốn trang trí thành kiểu dáng mà cô thích.

Lúc đầu Tư Bác Văn không vui, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của cô.

Nhưng sau này, khi căn phòng này được chuyển đi, cô không còn bước vào đây nữa.

Vốn Lục Nghiên Tịch còn tưởng sau khi ly hôn Tư Bác Văn sẽ phá nơi này đi trước mới đúng.

Mà bây giờ nhìn lại, lại khiến lòng cô thoáng rung động.

Những ký ức khi trước cứ ùa về như thuỷ triều.

Lục Nghiên Tịch nằm trên giường, cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn khiến người ta thấy đau lòng.

Bỗng một cái hộp nhỏ bất ngờ đập vào mắt cô.

“Đây là cái gì?”

Lục Nghiên Tịch nhíu mày, sự tò mò mãnh liệt thúc đẩy khiến cô đứng dậy khỏi giường.

Cô cầm lấy cái hộp, mở ra.

Chỉ nhìn thấy bên trong cái hộp có để một cuốn sổ màu đen.

Khi nhìn thấy nét bút quen thuộc, Lục Nghiên Tịch sững sờ một lúc, không biết nên phản ứng thế nào.

Đây, đây là nhật ký của Tư Bác Văn?

Lục Nghiên Tịch hơi ngạc nhiên, cô không ngờ người như anh lại viết nhật ký, thật sự khiến cô không ngờ được đấy.

Bỗng tay của Lục Nghiên Tịch cũng chạm vào mép hộp.

Cô cầm lấy sổ nhật ký rồi lật xem.

Trong nhật ký dày đặc những hàng nhật ký được Tư Bác Văn ghi lại trong ba năm, nhưng không phải ngày nào cũng ghi mà chỉ thỉnh thoảng mới ghi lại.

Chữ viết của Tư Bác Văn cũng giống con người anh, điên cuồng lại có chút gì đó qua loa.

Lục Nghiên Tịch cứ vậy lẳng lặng lật xem từng tờ một, cô đọc không chớp mắt giống như không muốn bỏ lỡ bất cứ chữ nào.

Nhật ký của Tư Bác Văn, khúc dạo đầu phía trước hầu như chỉ có sự chán ghét đối với Lục Nghiên Tịch.

Bỗng chốc, một hàng chữ đập vào mắt Lục Nghiên Tịch khiến cô không khỏi sững sờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.