Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 488




Nếu như không cứu được Tư Bác Văn, đến lúc đó thì đừng nói bọn họ, thậm chí toàn bộ đội cứu hộ chắc chắn đều sẽ bị liên lụy và chịu xử phạt.

Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi lắc đầu.

Để đề phòng chuyện như vậy xảy ra, ai nấy đều phải xốc lại tinh thần, tập trung cứu hộ.

...

Ở bên này, sau khi Lục Nghiên Tịch ngã xuống từ dốc núi thì đầu cô va phải một tảng đá, sau đó cô lập tức hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến khi Lục Nghiên Tịch tỉnh lại thì trời đã chập tối, cô xoa xoa cái ót còn đang đau của mình.

Vừa mới chạm vào một cái, Lục Nghiên Tịch không khỏi than nhẹ: “Ui, đau…”

Cô nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại rốt cuộc chuyện vừa rồi là như thế nào, sao có thể vô duyên vô cớ té xuống cơ chứ.

Cô chỉ nhớ hình như sau lưng có một bàn tay bất thình lình đẩy cô xuống.

Lúc ấy ngoại trừ cô ra thì cũng chỉ có Vu Diễm My ở đấy.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi cắn môi, hừ lạnh một tiếng, không ngờ Vu Diễm My lại ghét cô đến mức này.

Lục Nghiên Tịch nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy mỗi một cái xương trên người đều như thể bị thương rất nặng, cả cơ thể gần như không thể cử động.

Cái cảm giác này thật đúng là khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Thời gian dần trôi qua, sắc trời cũng dần nhuốm màu hoàng hôn.

Từng cơn gió lạnh lẽo thổi tới khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy lạnh sống lưng.

Thật đúng là đáng sợ!

Lục Nghiên Tịch cắn răng, cố hết sức bò dậy.

Không được, cô không thể cứ đợi mãi ở đây được.

Chỗ này có vẻ không an toàn lắm, xung quanh đều là bụi rậm, đến tối thì không biết sẽ có nguy hiểm gì ập đến nữa.

Đặc biệt bây giờ cô lại là một người đang bị thương, hoàn toàn không có sức để phản kháng lại.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch càng cố gắng bò dậy.

Nhưng mà cô của bây giờ - một cô gái khắp người toàn là vết thương, đâu thể dễ dàng đứng dậy được đâu.

Dù cho Lục Nghiên Tịch có cố gắng dùng sức đứng dậy như thế nào thì cũng đều không có tác dụng gì cả, cô vẫn cứ nằm trên mặt đất, không thể cử động nổi.

Miệng vết thương trên người bây giờ đau hơn trước rất nhiều.

Lục Nghiên Tịch thở hổn hển, cô cần phải rời khỏi nơi này, tìm một nơi nào đó an toàn!

Có lẽ là do suy nghĩ như vậy mà cô cố gắng rướn người về phía trước, nhờ vậy mà cơ thể của cô có hơi di chuyển một chút.

Cô không ngừng cố gắng, cứ thế mà trườn tới phía trước.

...

Lúc này, sau khi Tư Bác Văn nhảy xuống thì lập tức tìm kiếm Lục Nghiên Tịch khắp nơi.

Bởi vì cơ thể của Tư Bác Văn khá cường tráng, hơn nữa cũng có học chút võ, cho nên cũng không bị thương quá nhiều.

Chỉ bị trầy da bên ngoài mà thôi, không bị thương đến xương.

Anh đứng dậy, không ngừng tìm kiếm vị trí của Nghiên Tịch.

“Lục Nghiên Tịch!”

“Lục Nghiên Tịch, cô ở đâu?”

“Lục Nghiên Tịch, rốt cuộc cô đang ở đâu?”

Tư Bác Văn vừa tìm kiếm tung tích của Nghiên Tịch, vừa không ngừng gọi tên cô.

Rốt cuộc cô gái này đang ở đâu cơ chứ, vì sao đã tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy?

Phải biết rằng ở nơi như thế này, sau khi màn đêm buông xuống thì sẽ không thể yên bình được như này.

Anh cần phải tìm ra tung tích của Lục Nghiên Tịch trước khi trời tối, nếu không tìm được, đến lúc đó anh hoàn toàn không dám nghĩ đến hậu quả.

Càng nghĩ thế, Tư Bác Văn càng có cảm giác không tốt lắm.

Anh đứng lên, nhanh chóng đi thẳng về hướng ngược lại.

Đúng lúc này, một vết máu dài trên mặt đất đập thẳng vào mắt Tư Bác Văn, khiến anh không khỏi sửng sốt.

“Máu...”

Đây sẽ không phải máu của Nghiên Tịch chứ?

Nghĩ như thế, trong lòng Tư Bác Văn lại càng thêm hoảng loạn.

Chắc chắn là cô gái này đã bị thương mất rồi.

Tư Bác Văn không suy nghĩ được gì nữa, bước nhanh hơn, dường như là chạy về hướng có vết máu.

Không được, nhất định phải nhanh chóng tìm được Lục Nghiên Tịch.

Tư Bác Văn chạy theo hướng vết máu, đúng như dự đoán, anh nhìn thấy một bóng người đang run bần bật nằm tránh ở trong một bụi cỏ.

Vất vả lắm Lục Nghiên Tịch mới tìm được một nơi có thể coi là trú thân được.

Có được lùm cỏ này che chắn, dù sao vẫn tốt hơn không có gì.

Lúc này, thật sự là cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng trốn đi.

Đột nhiên cô nghe thấy vài tiếng bước chân truyền đến, Lục Nghiên Tịch lập tức lo lắng khẩn trương.

“Ai?”

Cô vươn tay bảo vệ trước ngực mình, làm ra tư thế phòng thủ.

Nếu như lát nữa có người tới gần đây thì cô lập tức đánh lại.

Khi Lục Nghiên Tịch còn đang suy nghĩ thì tiếng bước chân đã đi thẳng tới trước mặt mình.

Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp phản ứng lại thì gương mặt quen thuộc của Tư Bác Văn bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.

Thấy Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà ngây ngẩn cả người.

“Tư Bác Văn, sao, sao anh lại ở đây?”

Không phải bây giờ người đàn ông này đang làm việc ở trong làng nghỉ mát ư, sao mà…

Lục Nghiên Tịch chưa nghĩ ngợi được gì thì Tư Bác Văn chạy thẳng đến trước mặt Lục Nghiên Tịch, liếc nhìn cô.

“Nếu muốn tìm một chỗ trốn thì phải tìm chỗ nào tốt một chút chứ.”

“Cô làm thế này là đang sợ người ta không biết cô đang ở đây à?”

Tư Bác Văn thấy được Lục Nghiên Tịch, không nhịn được mà sốt ruột than phiền.

“Anh!”

Lục Nghiên Tịch không khỏi có chút tức giận, vừa mới chuẩn bị đáp lại, thì chỗ ngực đột nhiên đau rát.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch đột nhiên trở nên trắng bệch, trên mặt hiện đầy vẻ thống khổ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng hoảng sợ theo.

“Lục Nghiên Tịch?”

“Lục Nghiên Tịch, cô không sao chứ?”

Tư Bác Văn vươn tay, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch.

Lúc này anh mới chú ý thấy trên người Lục Nghiên Tịch, cả người đều bê bết vết máu, trông giống như vết thương chồng chất khắp người.

Đáy mắt Tư Bác Văn tràn đầy đau lòng, còn có chút tự trách, gọi lớn: “Lục Nghiên Tịch!”

Nếu như anh đến sớm một chút, Lục Nghiên Tịch cũng sẽ không bị thương như lúc này, cả người toàn là vết thương.

Chỉ có điều, Lục Nghiên Tịch đã lâm vào trạng thái hôn mê, đau nhức dữ dội làm cô lâu lâu lại thở gấp một chút.

Tư Bác Văn quay đầu, đôi mắt nhanh nhẹn liếc nhìn cảnh vật xung quanh một cái. Không được, anh không thể chần chừ như vậy nữa.

Nhất định phải tranh thủ tìm được một chỗ có thể nghỉ ngơi mới có thể để Lục Nghiên Tịch tỉnh lại.

Nghĩ một lúc, Tư Bác Văn ngồi xuống, đưa tay ôm Lục Nghiên Tịch lên, cũng không biết đã đi được bao lâu rồi nữa.

Anh lần mò đường đi, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Tư Bác Văn cũng tìm được một hang động.

Tư Bác Văn không thèm nghĩ ngợi gì, lập tức ôm Lục Nghiên Tịch đi vào.

Anh nhanh chóng đặt Lục Nghiên Tịch ở trên mặt đất, tìm một ít rơm rạ rải xung quanh Lục Nghiên Tịch.

Sau đó nhìn miệng vết thương trên người Lục Nghiên Tịch, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.