Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 487




Vu Diễm My chỉ mong bây giờ đội cứu hộ có thể tới càng trễ càng tốt.

Nếu như đến muộn thêm một chút nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ không cứu nổi Lục Nghiên Tịch!

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Vu Diễm My thoáng hiện lên sự đắc ý rồi biến mất.

Cũng không biết tại sao mà Tư Bác Văn cố ý hay vô tình liếc qua Vu Diễm My.

“Vậy sao?”

“Từ giờ đến khi người của đội cứu hộ đến đây thì còn bao lâu nữa?”

“Nhanh nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ nữa.”

Tài xế suy nghĩ một chút rồi nói với Tư Bác Văn.

Nghe đến đó, Tư Bác Văn đã hoàn toàn không thể khống chế nổi tâm trạng của mình nữa rồi.

“Một tiếng!”

“Sau một tiếng nữa, Lục Nghiên Tịch sẽ biến thành cái gì rồi hả?”

Vừa dứt lời, Tư Bác Văn cười lạnh một tiếng, không hề nghĩ ngợi mà chạy thẳng đến vị trí vừa nãy.

Nhìn thấy hành động của Tư Bác Văn, mọi người không khỏi hoảng sợ, vội vàng hét lên.

“Tổng giám đốc Tư!”

“Tổng giám đốc Tư, bên đó nguy hiểm lắm!”

Nếu Tư Bác Văn cứ đi thẳng xuống như thế, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện đấy.

Nhưng mà Tư Bác Văn đã hạ quyết tâm rồi.

Anh không để ý đến bọn họ nữa, chạy thẳng đến chỗ sườn núi, nhảy xuống mà không hề suy nghĩ.

Cứ như là hoàn toàn không sợ gì hết.

“Tổng giám đốc Tư!”

Khi đám người Vu Diễm My đuổi tới, Tư Bác Văn đã nhảy thẳng xuống đó rồi.

Nhìn sườn núi không có một ai, trong lòng Vu Diễm My không khỏi run lên.

Cô ta nhìn lướt qua phía sườn núi sâu thẳm kia, không hiểu sao hai chân như mềm đi.

Cô ta thật sự không ngờ Tư Bác Văn có thể vì Lục Nghiên Tịch mà làm đến nước này, chuyện này thật sự nằm ngoài dự tính của cô ta.

Lúc này, giọng nói của Chu Kha Nguyệt vang lên.

“Mấy người còn đứng ngây ra ở chỗ này làm gì? Mau đi tìm người của đội cứu hộ qua đây đi!”

Chu Kha Nguyệt không nhịn được, giận dữ hét lên.

Nhìn những người này xem, ai cũng đứng ngây ra đó, trong lòng cô ấy không thể kìm nén được cơn giận dữ mà quát lên.

Đúng là đáng ghét thật mà!

“Vâng, chị Nguyệt!”

Sau khi nghe thấy tiếng nói của Chu Kha Nguyệt, mọi người đều gật đầu làm theo, chạy thẳng ra bên ngoài đi tìm đội cứu hộ tới.

Bên này, nhìn thấy Vu Diễm My vẫn đang đứng yên tại chỗ, Chu Kha Nguyệt không khỏi cau mày.

“Giám đốc điều hành Vu, cô còn đứng ở đây làm gì?”

Đột nhiên bị Chu Kha Nguyệt kêu tên, tâm trạng Vu Diễm My có vẻ không ổn lắm.

“Hả?”

“Tôi chỉ đang lo lắng cho tổng giám đốc Tư mà thôi…”

Nếu như Tư Bác Văn xảy ra chuyện không may gì đó, cô ta biết phải làm sao đây?

Cho đến bây giờ, kế hoạch của cô ta vẫn chưa xong đâu.

Không được, tuyệt đối không thể bỏ dở giữa chừng như vậy.

Nhìn Dáng vẻ này của Vu Diễm My, không hiểu tại sao trong lòng Chu Kha Nguyệt có một cảm giác kì lạ.

Cô ấy giương mắt, hỏi: “Vậy à?”

“Nhưng mà tôi nghe mọi người nói, không phải Lục Nghiên Tịch là em họ của cô sao? Theo lý mà nói, cô nên quan tâm Lục Nghiên Tịch hơn chút mới đúng chứ!”

Vậy mà người phụ nữ này không hề quan tâm gì đến em họ của mình, lại chỉ quan tâm đến mỗi Tư Bác Văn.

Lí do như vậy thật đúng là làm cho Chu Kha Nguyệt cảm thấy có hơi kì lạ, không hiểu rõ lắm.

Chu Kha Nguyệt nhìn Vu Diễm My, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

“Hả?”

Nghe thấy lời nói của Chu Kha Nguyệt, Vu Diễm My lập tức mất bình tĩnh.

“Cái, cái gì?”

Chu Kha Nguyệt như thế này rõ ràng là đang nghi ngờ cô ta.

Nghĩ đến đây, Vu Diễm My cũng gật đầu, vẻ mặt đau buồn.

“Trưởng phòng Chu, cô không biết rồi, từ nhỏ tôi và Lục Nghiên Tịch không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, không có bao nhiêu tình cảm cả.”

“Nhưng mà, em ấy té xuống, trong lòng tôi sao có thể không lo lắng cho được, chuyện này hoàn toàn không thể nào.”

Nói xong, Vu Diễm My lau khóe mắt, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Nhìn dáng vẻ này của Vu Diễm My, Chu Kha Nguyệt càng thêm nghi ngờ.

Cô ấy hỏi thẳng: “Thật vậy ư?”

“Đúng rồi, giám đốc điều hành Vu, tôi muốn hỏi giám đốc điều hành một chút, lúc đó Lục Nghiên Tịch té xuống như thế nào vậy?”

Vừa nãy Chu Kha Nguyệt đã quan sát qua tình huống bên đây, mặc dù lúc đó đúng là ở đây đang xảy ra đất lở, nhưng rõ ràng giữa đường đi và sườn núi vẫn có một khoảng cách, không thể nào xuất hiện tình huống sơ xuất rồi đi hụt được.

Chu Kha Nguyệt nhìn Vu Diễm My, hỏi thẳng, ánh mắt chứa đầy nghi vấn.

Cô ấy nhìn Vu Diễm My với ánh mắt như vậy, tựa như muốn phát hiện thứ gì đó trên khuôn mặt của cô ta.

Nhìn biểu cảm này của Chu Kha Nguyệt, Vu Diễm My thấy hơi mất tự nhiên, cứ đảo mắt qua lại, trong ánh mắt của cô ta ngập tràn sự khó chịu.

Chu Kha Nguyệt này đúng là phiền phức quá mà.

Hở ra tý là hỏi nhiều vấn đề như vậy, rõ ràng cô ta đã nói toàn bộ sự việc cho cô ấy biết rồi, thế mà bây giờ lại còn tiếp tục hỏi như vậy, đúng là chết tiệt!

Vu Diễm My cố kìm nén sự bất mãn trong lòng mình, nói: “Trưởng phòng Chu, tình huống lúc đó có hơi phức tạp, tất cả chúng tôi chỉ lo chạy thôi.”

“Tôi chỉ nhớ có người lôi thẳng tôi chạy đi, đến khi tôi chú ý quay đầu lại, lúc đó Nghiên Tịch đã ngã xuống rồi.”

“Đối với chuyện này, trong lòng tôi cũng vô cùng khổ sở, nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng phái người đi cứu bọn họ đi.”

Vu Diễm My nói bóng nói gió, muốn ám chỉ cho Chu Kha Nguyệt rằng không muốn tiếp tục nói nhảm về chuyện này nữa.

Bây giờ vẫn nên nhanh chóng đi tìm người cứu Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn trước, chuyện này quan trọng hơn nhiều.

Nếu như còn tiếp tục lãng phí thời gian nói chuyện như thế thì không biết mất thêm bao lâu nữa đâu.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Vu Diễm My cũng trở nên khó coi.

“Trưởng phòng Chu, chuyện này, vẫn nên đợi đến khi tìm được hai người tổng giám đốc Tư rồi nói sau!”

Vừa dứt lời, Vu Diễm My xoay người rời đi, không thèm nhìn Chu Kha Nguyệt ở sau lưng.

Nhìn bóng lưng đang rời đi của Vu Diễm My, trong lòng Chu Kha Nguyệt lại mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.

Nhưng mà cô ấy cũng chỉ cảm thấy như vậy, không nói thêm gì khác nữa.

Bên này, sau khi đội cứu hộ đến nơi đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Bọn họ đi đến trước mặt Chu Kha Nguyệt, hỏi thẳng: “Trưởng phòng Chu, hai người tổng giám đốc Tư đâu rồi?”

Chu Kha Nguyệt nhăn mày: “Hiện giờ hai người họ đều đang ở dưới đó, mọi người chuẩn bị một chút, tiếp theo nghĩ cách tiến hành cứu hộ đi!”

Nghe đến đây, tổ trưởng của đội nghĩ cách cứu hộ, đi tới sát sườn núi, nhìn lướt xuống phía dưới.

“Cao vậy sao…”

“Được rồi, chúng ta chuẩn bị một vài dụng cụ, lập tức hành động.”

“Mọi người chú ý, mau kiểm tra lại toàn bộ dụng cụ trên người một lần, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ đi xuống đó.”

Nghe thấy tổ trưởng nói, mọi người gật đầu theo: “Rõ!”

Sau đó, người này theo sau người kia, nhảy thẳng xuống phía dưới.

Lần cứu hộ này không dễ hành động như vậy, huống chi, người ở bên dưới còn là Tư Bác Văn, đó là tổng tài của Tư Thị đấy!

Vậy nên, đối với lần hành động này, tất cả mọi người đều rất tập trung.