Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 489




Không được rồi, vết thương này cần phải nhanh chóng được chữa trị, nếu không sẽ càng ngày càng nặng.

Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, anh xé toạc vạt váy của Lục Nghiên Tịch.

Anh xé toàn bộ vạt váy thành nhiều dải, bắt đầu băng bó vết thương cho Lục Nghiên Tịch.

Không biết đã qua mất bao lâu, sau khi Tư Bác Văn hoàn thành thì trời cũng đã chập tối.

Anh lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại cho Lăng Thiệu Huy, nhờ anh ta cử người đến đây, nhưng vừa lấy điện thoại ra thì điện thoại lại hết pin, tắt nguồn luôn rồi.

Nhìn màn hình tối đen như mực, Tư Bác Văn không nhịn được mà bực bội, chết tiệt thật!

Tại sao xui xẻo cứ ập đến vào những lúc thế này cơ chứ? Thật đúng là bực bội mà!

Quên đi, không gọi nữa.

Tư Bác Văn quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lục Nghiên Tịch.

Anh bước nhanh về phía trước, đưa tay ra sờ thử trán của Lục Nghiên Tịch, từ lòng bàn tay truyền đếm cảm giác nóng rực.

"Bị sốt rồi?"

Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Tư Bác Văn càng thêm trầm xuống, cực kỳ khó coi.

"Lục Nghiên Tịch!"

Anh đưa tay ra, vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch, muốn xem thử Lục Nghiên Tịch có còn ý thức hay không.

Tuy nhiên, dù cho anh có vỗ như thế nào, Lục Nghiên Tịch cũng không có chút phản ứng nào cả, vẫn cứ nhắm chặt đôi mắt của mình như vậy.

Nếu như Lục Nghiên Tịch không được chữa trị sớm thì e rằng người phụ nữ này sẽ bị sốt đến hỏng đầu mất.

Nhưng mà lúc này không có thứ gì cả, làm sao để hạ sốt cho Lục Nghiên Tịch được đây?

Tư Bác Văn do dự, không biết phải làm sao bây giờ cả.

Đột nhiên, đôi mắt anh đảo qua, như thể nhớ ra điều gì đó, hai mắt sáng lên.

Không còn cách nào khác nên chỉ có thể áp dụng cách hạ sốt vật lý cơ bản nhất.

Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn đứng dậy, nhanh chóng cởi quần áo của Lục Nghiên Tịch và của mình ra.

Anh cứ thế mà ôm Lục Nghiên Tịch, cố gắng dùng độ ấm của cơ thể để giúp Lục Nghiên Tịch hạ sốt.

Khi ôm Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn bất lực thở dài.

Ngay khoảnh khắc anh nhảy xuống không hề suy nghĩ thì cuối cùng anh cũng hiểu được tâm ý của mình.

Trong thâm tâm của mình, anh có để ý đến Lục Nghiên Tịch.

Từ đầu đến cuối, người duy nhất bước vào trái tim anh chỉ có một mình Lục Nghiên Tịch mà thôi.

...

"Em phải không sao đó, nếu không…"

Nếu không, anh chắc chắn sẽ chết vì áy náy mất.

Nếu như trước đây anh bảo vệ Lục Nghiên Tịch cho thật tốt thì sao có thể xảy ra chuyện như thế này được cơ chứ.

Sau nửa đêm thì cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng dần hạ nhiệt.

Tư Bác Văn lấy quần áo của mình mặc cho Lục Nghiên Tịch, lúc này, Lục Nghiên Tịch không thể cảm lạnh được.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh vi vu thổi vào từ cửa hang động.

Tiếng gió cứ ào ào bên tai anh.

Tư Bác Văn cau mày, không chút nghĩ ngợi đứng trước cửa hang để chặn cơn gió lại.

Không biết đã qua bao lâu, Tư Bác Văn cứ đứng trước cửa hang như vậy, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

...

Sáng sớm hôm sau, Lục Nghiên Tịch tỉnh dậy.

Cơn đau ngày hôm qua cũng đã giảm đi, cô cảm thấy cả người đã ổn hơn nhiều rồi.

Cô dụi dụi đôi mắt còn lim dim, chống người lên chuẩn bị đứng dậy.

Cô vô cùng bất ngờ khi đột nhiên nhìn thấy Tư Bác Văn vẫn còn đang chắn ở cửa.

"Tư Bác Văn?"

Nhìn thấy Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch mới nhớ lại những gì đã xảy ra vào chiều hôm qua.

Sau đấy, Tư Bác Văn thật sự đã đến đó.

"Tư Bác Văn, sao anh lại ngủ ở chỗ này chứ?"

Phải biết rằng chỗ cô ngủ kia hoàn toàn đủ cho hai người ngủ cơ mà?

Người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy? Lúc này còn tỏ vẻ khó chịu làm cái gì chứ.

Lục Nghiên Tịch cau mày, không ngừng oán trách thầm trong lòng.

Cô đã kêu Tư Bác Văn hai lần nhưng người đàn ông này lại không hề có chút phản ứng nào.

Lục Nghiên Tịch đứng dậy, đi thẳng tới bên cạnh Tư Bác Văn, cô đưa tay ra chọc.

"Tư Bác Văn, tỉnh lại đi!"

"Chúng ta nên tìm đường về rồi."

Phải biết rằng bọn họ đã ở đây một ngày rồi, nếu không chủ động đi tìm sự trợ giúp, sợ rằng càng về sau sẽ càng khó khan hơn.

Ngay khi bàn tay của Lục Nghiên Tịch chạm vào Tư Bác Văn, cả người Tư Bác Văn ngay lập tức ngã xuống.

Có vẻ như anh đã không còn ý thức nữa.

Lục Nghiên Tịch sững sờ, nhanh chóng vươn tay đỡ lấy cơ thể của Tư Bác Văn.

"Tư Bác Văn, sao vậy?"

"Anh có sao không?"

Có lẽ là nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn mơ màng mở mắt ra.

Gần như theo phản xạ, Tư Bác Văn lập tức nói với Lục Nghiên Tịch: "Nằm xuống đi, ở đây có gió lớn…"

Sau khi ấp a ấp úng nói những lời này xong thì Tư Bác Văn cứ như đã dùng hết sức lực của mình vậy, ngã xuống lâm vào hôn mê.

Lục Nghiên Tịch đưa tay ra đỡ Tư Bác Văn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Tư Bác Văn!"

"Làm gì có gió lớn cơ chứ?"

Sao người đàn ông này lại lảm nhảm như vậy?

Bị bệnh mà còn không biết tự chăm sóc, ra vẻ làm gì cơ chứ?

Lục Nghiên Tịch đưa tay ra, đỡ lấy Tư Bác Văn, cố gắng kéo anh về nơi mà cô đã nghỉ ngơi trước đó.

Ban đầu, Lục Nghiên Tịch định đẩy Tư Bác Văn ra bên cạnh rồi ra ngoài xem có cách nào để nhờ giúp đỡ hay không.

Nhưng không ngờ vừa đẩy Tư Bác Văn sang một bên thì Lục Nghiên Tịch đã cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi thẳng vào cổ.

Lúc này cô mới chợt nhớ lại, hóa ra Tư Bác Văn vừa nói gió lớn là có ý này…

Đột nhiên trong lòng Lục Nghiên Tịch dâng lên một cảm xúc khó tả mà cô không thể hiểu nổi.

Cô quay đầu lại, nhìn Tư Bác Văn đang nhắm chặt đôi mắt, không hiểu sao suy nghĩ trở nên phức tạp theo.

"Tư Bác Văn, rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì…"

Tư Bác Văn vốn có thể không cần nhảy xuống theo cô, nhưng anh lại vì cô mà…

Ban đầu, cô nghĩ rằng Tư Bác Văn ngồi ở cửa hang là vì anh đang giận cô, không muốn đến gần cô.

Nhưng thật không ngờ rằng, Tư Bác Văn ngồi chỗ đó chỉ để chặn gió lạnh giúp cô mà thôi.

Lục Nghiên Tịch cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm giác tên là cảm động.

Vốn dĩ cô cho rằng người đàn ông này chỉ muốn chơi cô, đùa cô mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải như thế.

"Tư Bác Văn, sao anh lại ngốc như vậy chứ?"

Lục Nghiên Tịch không nhịn được, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng la thất thanh truyền vào.

"Tổng giám đốc Tư!"

"Tư Bác Văn!"

"Lục Nghiên Tịch, hai người đang ở đâu vậy?"

Lục Nghiên Tịch sững sờ, vội vàng lau đi nước mắt, không nghĩ ngợi gì lập tức chạy ra ngoài, hét lên.

"Chúng tôi ở đây!"

"Hai người đang ở đâu vậy, chúng tôi tới rồi!"

Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có người đến giải cứu bọn họ rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lục Nghiên Tịch tràn đầy vui mừng, giờ thì tốt rồi, Tư Bác Văn được cứu rồi.