Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 460




Hành động của Tư Bác Văn, khiến cho Lục Nghiên Tịch càng hốt hoảng hơn.

Cô sửng sốt: “Tổng giám đốc Tư, rốt cuộc đây là chuyện gì?”

“Lẽ nào đây là phần thưởng tặng cho mỗi nhân viên sao?”

Cô nhếch khóe môi, không nhịn được mà mở miệng.

Cô cứ nhìn thẳng vào đôi mắt của Tư Bác Văn, như thể muốn tìm thấy những câu trả lời từ trong mắt anh.

Người đàn ông này, rốt cuộc đang nghĩ gì.

Có lẽ nào…

Trong phút chốc, trong lòng Lục Nghiên Tịch lại cảm thấy có chút may mắn.

Tư Bác Văn gật đầu: “Đúng thế.”

“Ăn là được rồi, còn nhiều lời.”

“Cô sẽ không nghĩ rằng tôi làm như thế này là yêu cô đấy chứ?”

Nhìn thấy sự hy vọng trong mắt Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn lập tức lạnh lùng mở miệng.

Trong chốc lát, chút hy vọng trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng hoàn toàn tan biến, chắc có lẽ vì vậy mà trong lòng cô có chút khó chịu không thể lý giải được.

Cô cố nén nỗi buồn, lập tức mở miệng.

“Vậy thì tổng giám đốc Tư thật sự nghĩ quá nhiều rồi.”

“Tổng giám đốc Tư là ai cơ chứ?”

“Lúc trước có thể chơi đùa với cả nhà họ Lục trong lòng bàn tay, như tôi bây giờ, e là tổng giám đốc Tư sẽ không để mắt đến đâu nhỉ?”

Lời của Lục Nghiên Tịch vừa dứt, ngay sau đó, sắc mặt Tư Bác Văn lập tức trở nên khó coi, đôi mắt sắc sảo của anh bỗng nheo lại.

“Cô.”

“Lục Nghiên Tịch, cô không cần cố khiêu khích tôi.”

“Lời tôi nói lẽ nào không phải sự thật sao?”

Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên, trong mắt đầy sự chống đối yếu ớt.

Cô vừa dứt lời, ngay sau đó, Tư Bác Văn kéo cô lại, đi thẳng vào trong phòng, ép mạnh cô vào tường.

Chỉ nghe thấy một tiếng rầm, cửa đã đóng lại rồi.

Không đợi Lục Nghiên Tịch phản ứng, đôi môi mỏng của Tư Bác Văn đã đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Ưm…”

Lục Nghiên Tịch trợn tròn mắt, định giãy giụa.

Cô cắn chặt răng mình, không cho người đàn ông này tiến lên, đi vào trong nửa bước.

Nhưng đành phải chịu, thật sự là Tư Bác Văn đã nắm quá rõ điểm yếu của Lục Nghiên Tịch rồi.

Điểm nhạy cảm của Lục Nghiên Tịch ở chỗ nào, Tư Bác Văn hiểu rõ hơn ai hết.

Trong chốc lát, chân Lục Nghiên Tịch mềm nhũn, cả người cũng bắt đầu buông lỏng phòng bị, cứ thế tựa vào lòng Tư Bác Văn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, vào lúc Lục Nghiên Tịch tưởng rằng bản thân mình sắp ngạt thở mà chết.

Đúng lúc đó, Tư Bác Văn đã thả cô ra.

Lục Nghiên Tịch tựa vào trong lòng Tư Bác Văn, thở hổn hển.

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn nhếch môi, trong mắt hiện lên một nụ cười hiếm có.

Đợi đến khi Lục Nghiên Tịch phản ứng lại, cô giơ tay lên, đẩy Tư Bác Văn ra.

“Tổng giám đốc Tư, anh làm như thế này e là không được hay lắm đâu?”

“Anh làm như vậy với nhân viên của anh, đến khi truyền ra ngoài, không phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sao?”

Mặt Lục Nghiên Tịch tối sầm lại, mở miệng nói thẳng.

Chỉ có điều, đối với lời nói của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn lại chẳng có chút tác động nào.

Anh nhướng mày: “Vậy sao?”

“Bây giờ lại nói mấy chuyện này với tôi sao?”

“Trước đây theo đuổi tôi, không phải là cô chủ động à? Khi ấy tôi thấy cô, cũng đâu có kiêng dè hình tượng gì đâu.”

Những lời giễu cợt của Tư Bác Văn truyền đến bên tai, nghe mấy lời này của anh nhắc nhở, những hồi ức từ rất lâu về trước, lại một lần nữa hiện lên trong đầu Lục Nghiên Tịch.

Lúc trước đây, Tư Bác Văn luôn phớt lờ cô, cho nên cô khao khát dùng tất cả mọi cách để thu hút người đàn ông này.

Khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch nóng bừng, muốn tìm một cái hố để chui xuống cho rồi.

“Tổng giám đốc Tư cũng đã nói rồi, đó đều là những việc trong quá khứ, không cần phải tiếp tục nhắc lại đâu nhỉ?”

“Bây giờ chúng ta đã không còn bất kì quan hệ nào nữa rồi, tôi cũng không thể tiếp tục làm con ngốc như trước đây tiếp tục vòi tiền nữa.”

Chuyện đền tiền như thế, Lục Nghiên Tịch làm một lần là đủ rồi.

Cô không thể rẻ mạt như vậy được nữa.

Khi lời nói của Lục Nghiên Tịch vừa dứt, trong giây lát, ánh mắt của Tư Bác Văn lập tức tối sầm lại.

Anh đột nhiên đến gần Lục Nghiên Tịch, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

“Vậy sao?”

Anh nhìn Lục Nghiên Tịch, thật khiến người khác không thể nhìn rõ cảm xúc của anh.

Lục Nghiên Tịch bị hành động này của Tư Bác Văn làm cho cô có chút sợ hãi.

Cô nuốt nước bọt, mở to mắt: “Đúng thế!”

“Tổng giám đốc Tư, lẽ nào anh quên rằng chúng ta đã ly hôn rồi sao.”

Tư Bác Văn cười nhạt, đưa tay ra, nâng cằm Lục Nghiên Tịch lên, giọng điệu nham hiểm.

“Ai nói với cô, chúng ta đã ly hôn rồi?”

Tư Bác Văn vừa dứt lời, Lục Nghiên Tịch càng khó hiểu hơn.

“Anh có ý gì?”

Lúc đầu đơn ly hôn là do chính tay cô kí, cũng là người đàn ông này tự tay đem đến trước mặt cô.

Nhưng bây giờ, người nói câu này lại là Tư Bác Văn.

“Từ đầu tới cuối, quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay tôi.”

Tư Bác Văn không chịu nổi đành nhắc nhở Lục Nghiên Tịch một câu: “Lục Nghiên Tịch, cô đừng giả điên nữa.”

Nghe thấy lời của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không nhịn được siết chặt lòng bàn tay.

“Anh.”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì, Tư Bác Văn?”

Lục Nghiên Tịch không thể nào kìm nén nổi cảm xúc của mình nữa, cứ như vậy nhìn người đàn ông trước mặt.

Tư Bác Văn cười nhẹ: “Không làm gì cả.”

“Ngoan ngoãn nghe lời là được.”

Nói xong, Tư Bác Văn thả tay Lục Nghiên Tịch ra, ôm Lục Nghiên Tịch đặt lên trên giường.

“Anh làm gì vậy?”

Đối với hành động đột ngột này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch sợ đến nỗi mặt biến sắc.

Lời nói chế nhạo của người đàn ông truyền đến bên tai: “Không phải trước đây cô thích như thế này nhất sao?”

Mỗi lần của hai người họ, Tư Bác Văn đều sẽ ôm cô như thế này.

Lục Nghiên Tịch cắn chặt môi: “Tất cả đều qua hết rồi, cần gì phải nhắc lại?”

“Lẽ nào bây giờ tổng giám đốc Tư lại muốn rồi sao?”

Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên, một đôi mắt hoa mai dài và hẹp, mang theo nét đa tình.

“Nếu như tổng giám đốc Tư muốn rồi, vậy thì tôi sẽ cho một vài người qua đây cho anh, để tổng giám đốc Tư khỏi phải ở đây phát tình bừa bãi.”

“Nếu như để người khác nhìn thấy, thì không hay đâu.”

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, suýt chút nữa Tư Bác Văn bị cô làm cho tức chết.

“Im miệng!”

Tư Bác Văn không kìm được mà lạnh lùng hét lên, ôm lấy cô, lập tức nằm lên giường.

“Đi ngủ!”

Sau đó, cả người Tư Bác Văn dựa vào Lục Nghiên Tịch, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Bộ dạng này trông có vẻ như đã mệt mỏi rất lâu rồi, ôm Lục Nghiên Tịch chỉ đơn thuần là ngủ một giấc.

Lục Nghiên Tịch cau mày, quay đầu qua liền nhìn thấy dáng vẻ này.

Tư Bác Văn khi ngủ, đã buông bỏ tất cả sự phòng bị trên người.

Đáy mắt Lục Nghiên Tịch đầy vẻ khó hiểu, còn có cả sự nghi ngờ.

Bây giờ người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì, tại sao cô ngày càng không hiểu nổi nữa rồi…

Nghĩ ngợi một lúc, Lục Nghiên Tịch cảm thấy thật khó hiểu, cả người cứ thế dựa vào Tư Bác Văn, cũng ngủ thiếp đi trong căn phòng tràn ngập sự ấm áp.

Khi cả hai tỉnh dậy, cũng là lúc người trong khách sạn đến gõ cửa.

Cốc cốc cốc…

Lục Nghiên Tịch tỉnh dậy, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Ai vậy chứ, sao lại gõ cửa vào lúc này.”