Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 461




“Cô Lục, xin lỗi vì đã làm phiền cô nghỉ ngơi, bây giờ cô có thể xuống dùng bữa rồi.”

Người ngoài cửa đến gọi Lục Nghiên Tịch rời giường ăn cơm.

Lục Nghiên Tịch nghe thế thì trở mình, dụi dụi hai mắt.

“Được, tôi biết rồi.”

“Lát nữa tôi sẽ đến.”



Lục Nghiên Tịch vừa nói vừa mơ màng ngủ tiếp, không hề chú ý đến một đôi mắt bên cạnh vẫn luôn nhìn cô.

Hồi lâu sau, Lục Nghiên Tịnh mới đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt được phóng đại lên rất nhiều lần của Tư Bác Văn.

Trong chốc lát, Lục Nghiên Tịch không khỏi hoảng sợ la lên một tiếng.

“Anh dựa sát vào tôi như thế làm gì!”

Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ.

Tư Bác Văn nhìn gương mặt nhỏ nhắn bị dọa sợ đến mức trắng bệch của Lục Nghiên Tịch, không khỏi cười khẽ.

“Rời giường ăn cơm thôi.”

Anh không biết mình đã ở đây ngắm Lục Nghiên Tịch bao lâu rồi, vậy mà người phụ nữ này lại dám không coi ai ra gì, tiếp tục ngủ như thế.

Tư Bác Văn rất bội phục cô ở mặt này.

Lục Nghiên Tìm tìm một tư thế thoải mái, rồi tiếp tục nằm ở trên giường.

“Đợi chút nữa đã.”

Từ trước đến nay Lục Nghiên Tịch luôn có một thói quen ở trên giường, nếu không phải cô tự tỉnh ngủ mà muốn cô rời giường à? Vốn chẳng có ai có thể kéo cô rời khỏi giường được cả.

Có điều Tư Bác Văn là một ngoại lệ.

Tư Bác Văn nhíu mày: “Cô chắc chắn không dậy nổi đúng không?”

“Lục Nghiên Tịch, tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng.”

Tư Bác Văn nói xong thì bước đến gần Lục Nghiên Tịch, cả người toát ra hơi lạnh đáng sợ.

Lục Nghiên Tịch nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn thì nuốt nước bọt.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Người đàn ông này lại muốn làm gì cơ chứ?

Một giây sau, Tư Bác Văn thẳng tay vén chăn của Lục Nghiên Tịch lên, rồi vỗ mạnh mấy cái vào mông cô.

“Cô còn không chịu thức dậy nữa à?”

Nhất thời, sự xấu hổ và giận dữ hoàn toàn chiếm lấy não bộ của Lục Nghiên Tịch, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng theo đó mà bỏ bừng cả lên.

“Anh!”

“Tư Bác Văn, anh thật quá đáng!”

Tư Bác Văn chỉ nhún vai trước màn lên án của Lục Nghiên Tịch.

“Tôi đã nhắc nhở cô rồi.”

Là do người phụ nữ này vẫn mè nheo ở trên giường, nếu không anh cũng không có ý định làm như thế.

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, cuối cùng vẫn chịu thua trước.

“Được!”

“Coi như anh giỏi!”

Quả nhiên đấu với Tư Bác Văn thì chắc chắn không có quả ngon để ăn.

Lục Nghiên Tịch nghĩ đến đây, không khỏi bĩu môi.

Thật là đáng ghét!

“Nếu chịu rời giường rồi thì nhanh lên.”

Tư Bác Văn không nhịn được mà thúc giục Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch cầm lấy bộ đồ, cứ nhìn người đàn ông trước mặt.

“Anh không đi, tôi thay quần áo thế nào?”

Tư Bác Văn bày ra vẻ mặt hợp tình hợp lý: “Cả người cô từ trên xuống dưới có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy đâu, cho nên?”

Lục Nghiên Tịch tức không chịu được: “Tư Bác Văn, anh cút ra ngoài cho tôi.”

Hôm nay, lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng sự vô lại của người đàn ông này, thật sự làm cho cô mở rộng tầm mắt.

Tư Bác Văn nhìn dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch thì biết không nên trêu ghẹo cô nữa, đợi một lát Lục Nghiên Tịch nổi khùng lên, vậy thì không xong rồi.

Tư Bác Văn nghĩ thế bèn đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

“Lằng nhằng.”

Tiếp theo, một tiếng “rầm” vang lên, Tư Bác Văn rời đi và đóng cửa lại.

Sau khi Lục Nghiên Tịch thấy Tư Bác Văn đã đi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng lên và cởi đồ ra, vóc dáng xinh đẹp lập tức hiện ra không sót thứ gì.

Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, mang lên mình một vài món trang sức trang nhã, lúc này mới đứng dậy và chuẩn bị đi ra ngoài.

Không ngờ khi cô vừa mới mở cửa ra, gương mặt điển trai của Tư Bác Văn đã xuất hiện trong tầm mắt.

Lục Nghiên Tịch không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Tư thật sự bám dai như đỉa đói vậy.”

Sao người đàn ông này trông có vẻ nhàn rỗi đến thế cơ chứ?

Tư Bác Văn nhíu mày, chẳng buồn quan tâm lời giễu cợt của Lục Nghiên Tịch.

“Ăn cơm.”

Anh nói xong thì nắm tay Lục Nghiên Tịch, kéo cô đi thẳng xuống dưới tầng.

Lục Nghiên Tịch nhận ra động tác của Tư Bác Văn, vội vàng hất ra: “Tự tôi đi được.”

Nếu để người trong công ty thấy cảnh người đàn ông này nắm tay cô, đến lúc đó hậu quả sẽ khó tưởng tượng nổi.

Cô suy nghĩ một lúc, khi sắp đến nơi, Lục Nghiên Tịch hơi rụt về sau, cố tình kéo dài khoảng cách với Tư Bác Văn.

Sao Tư Bác Văn không thấy động tác nhỏ đó của Lục Nghiên Tịch được chứ.

Có điều anh vẫn mặc kệ Lục Nghiên Tịch.

Đợi khi Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch đến nơi, lúc này mới chuẩn bị bắt đầu dùng cơm.

Lục Nghiên Tịch ngồi xuống bên cạnh Chu Kha Nguyệt, Tư Bác Văn ngồi ở vị trí còn lại ở trên cùng.

Chu Kha Nguyệt nhìn Lục Nghiên Tịch, không nhịn được hỏi: “Sao trông sắc mặt của em không tốt lắm, khó chịu chỗ nào ư?”

Không thể không nói, Chu Kha Nguyệt thật sự là một cấp trên tốt bụng.

Lục Nghiên Tịch vội vàng lắc đầu: “Em không sao đâu chị Nguyệt.”

“Em bắt xe cả buổi chiều nên thấy không khỏe mà thôi.”

“Vậy thì tốt, phải giữ gìn cơ thể của mình, nếu không khi sức khoẻ suy kiệt thì sẽ không còn gì cả.”

Lục Nghiên Tịch nghe Chu Kha Nguyệt dặn dò tận tình như thế, không khỏi gật đầu theo.

“Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Nguyệt.”

Bên này, Vu Diễm My ngồi bên cạnh Tư Bác Văn, liên tục lấy lòng anh.

“Tổng giám đốc Tư, em mời anh một ly.”

Tư Bác Văn bưng ly rượu lên, tùy tiện nhấp một ngụm, không có quá nhiều phản ứng.

Chẳng qua Vu Diễm My lại cực kỳ không cam lòng.

Cô ta nói tiếp: “Tổng giám đốc Tư, anh nhìn xem, em đã uống hết rồi này, sao anh chỉ uống có nhiêu đó.”

“Tổng giám đốc Tư, nếu anh không chịu uống hết, vậy chẳng phải không nể mặt em à.”

Tư Bác Văn nghe giọng nói õng ẹo của Vu Diễm My vang lên bên tai thì không khỏi nhíu mày, chỉ cảm thấy hơi ồn ào.

Nhưng vì ngại công ty hai nhà còn hợp tác nên anh vẫn uống hết rượu trong ly.

Sau đó, Vu Diễm My liên tục bắt chuyện với Tư Bác Văn, muốn mượn cơ hội để đến gần anh.

Nhưng dù cô ta có nói thế nào, Tư Bác Văn vẫn giữ dáng vẻ không quá quan tâm.

Cho dù Vu Diễm My có nói gì đi nữa, anh vẫn cứ lạnh lùng.

Từ đầu đến cuối, tầm mắt của Tư Bác Văn vẫn luôn dừng lại trên người Lục Nghiên Tịch, chưa từng dời đi.

Vu Diễm My nhìn thấy cảnh tượng ấy thì không khỏi siết chặt bàn tay.

Con khốn Lục Nghiên Tịch!

Không được, tối nay cô ta phải nghĩ cách tóm lấy Tư Bác Văn mới được, tuyệt đối không thể để như vậy.

Vu Diễm My liên tục đảo mắt, trong đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể tóm được Tư Bác Văn.

Bỗng chốc đôi mắt cô ta sáng rực.

Vu Diễm My đứng lên, nói với Tư Bác Văn: “Tổng giám đốc Tư, xin lỗi, em đi toilet một chút.”

Tư Bác Văn gật đầu: “Ừm.”

Tư Bác Văn vừa dứt lời thì Vu Diễm My lập tức xoay người rời đi.

Cô ta tìm một góc không người và lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Người mà anh sai tới ở bên cạnh tôi lúc trước đang ở đâu?”

Vu Diễm My vừa mở miệng đã hỏi thẳng.

Một giọng nam khàn khàn vang lên: “Sao thế?