Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 459




Bên này, sau khi Lục Nghiên Tịch vào phòng, cả người đã nằm trên giường lớn.

Phải nói rằng, cảm giác này thật sự thoải mái.

Lục Nghiên Tịch nheo mắt, không nhịn được thốt ra một tiếng cảm thán.

“Dễ chịu quá đi.”

Vốn đã ngồi trên xe cả ngày, cơ thể Lục Nghiên Tịch đã không thoải mái, giờ càng thêm sức cùng lực kiệt.

Cô trước giờ ghét nhất là ngồi lâu trên xe, huống hồ còn phải gấp rút lên đường.

Đúng lúc cô muốn nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị đi ngủ.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc - -

Lục Nghiên Tịch dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, gọi vọng ra cửa: “Ai vậy?”

Nhưng Lục Nghiên Tịch lại không nhận được câu trả lời mình mong muốn.

Bên ngoài cửa, vẫn không có tiếng động gì.

Cô đứng dậy, đi thẳng ra cửa.

Không ngờ, vừa mở ra khuôn mặt Vu Diễm My đập ngay vào mắt cô.

Cô ta nhướng mày, nâng cằm một cách kiêu ngạo nhìn Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch cau mày: “Sao, có chuyện gì?”

Người phụ nữ này đến tìm cô, vừa nhìn là biết không có ý tốt gì rồi.

Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Vu Diễm My cũng chẳng vòng vo tam quốc với Lục Nghiên Tịch, nói thẳng vào vấn đề.

“Tôi đổi phòng với cô.”

Vu Diễm My nói với vẻ mặt vô cùng tự tin, như thể phòng này là của cô ta vậy.

Lục Nghiên Tịch cau mày: “Vì sao?”

Da mặt của người phụ nữ này dày thật, cô thật sự cảm thấy bái phục cô ta.

Vu Diễm My nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.

“Không vì cái gì hết, bảo cô đổi phòng với tôi thì đổi đi, đừng có nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

Nếu không phải để có thể ở gần Tư Bác Văn, cô ta cũng không muốn nói chuyện với Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch liếc mắt nhìn Vu Diễm My, rất nhanh đã hiểu được dụng ý của cô ta.

Lục Nghiên Tịch không chút do dự, từ chối thẳng thừng.

“Không đổi.”

“Không có việc gì thì tôi đi ngủ đây.”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch đẩy cửa, chuẩn bị đóng cửa.

Vu Diễm My vội vàng nói: “Đợi đã!”

“Đổi phòng với tôi, cô muốn gì, tôi đều đáp ứng hết!”

Cô ta không tin, với một người như Lục Nghiên Tịch, đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, còn có thể không đồng ý sao?

Nhưng, Lục Nghiên Tịch vẫn cứ ra vẻ dửng dưng như thế.

“Không đổi.”

“Nếu thực sự cảm thấy căn phòng kia chị ngủ không thoải mái, chị có thể tìm lễ tân để đổi một phòng khác.”

Người phụ nữ này, càng muốn tiếp cận Tư Bác Văn, cô càng không cho cô ta cơ hội.

Dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, khiến Vu Diễm My thật sự tức giận.

“Cô!”

“Cô có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần có thể đổi phòng với tôi, tôi đều đáp ứng cô.”

Dáng vẻ này của Vu Diễm My đúng là hạ quyết tâm muốn đổi phòng.

“Một tỷ rưỡi có đủ hay không!”

Đối với hoàn cảnh khó khăn bây giờ của Lục Nghiên Tịch, một tỷ rưỡi đổi một căn phòng, hẳn là sẽ chẳng có ai có thể từ chối.

Nghĩ tới đây, trong mắt Vu Diễm My hiện rõ sự đắc ý.

“Lục Nghiên Tịch, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Cô ta nói với Lục Nghiên Tịch lần nữa, thúc giục nói.

“Một tỷ rưỡi, hào phóng như vậy ư?”

Điều kiện có lợi với Vu Diễm My như vậy, Lục Nghiên Tịch tỏ ra có chút ngạc nhiên.

Người phụ nữ này, thật sự rất hào phóng.

“Xem ra, sau khi chị rời khỏi nhà họ Lục, cuộc sống cũng không tệ nha?”

Lục Nghiên Tịch nhìn Vu Diễm My, ánh mắt sắc bén, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ta vậy.

Lúc trước, sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, cả nhà Vu Diễm My cương quyết rời đi, lần lượt ném đá vào họ.

Bây giờ xem ra, họ đã sớm dự tính trước hết rồi, chỉ đợi cơ hội bỏ đi thôi.

Lục Nghiên Tịch nhếch khóe môi, trong mắt đầy giễu cợt.

“Chị, làm nhiều điều bất nghĩa ắt sẽ tự toi mạng, làm nhiều chuyện trái với lương tâm, sớm muộn gì cũng phải trả giá.”

Vu Diễm My có chút sợ hãi trước câu nói bất ngờ của Lục Nghiên Tịch, không hiểu sao chỉ cảm thấy hơi đáng sợ.

Cô ta vội vàng thu lại ánh mắt của mình: “Chuyện trái với lương tâm gì chứ, đừng có nói linh tinh.”

“Lục Nghiên Tịch, rốt cuộc cô có đổi phòng hay không!”

Cô ta cũng không quên mục đích thật sự đến đây là gì.

Lục Nghiên Tịch không chút nghĩ ngợi, từ chối thẳng thừng.

“Không đổi, đừng làm phiền tôi.”

Dứt lời, lập tức khóa cửa lại, chỉ để lại cho Vu Diễm My sự lạnh lùng.

Một tỷ rưỡi?

Đến từ trên người Vu Diễm My, ngay cả nửa đồng, Lục Nghiên Tịch cũng cảm thấy bẩn.

Lục Nghiên Tịch vừa đi đến bên giường, lúc chuẩn bị nằm xuống, bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc - -

Nghe tiếng gõ cửa phiền phức này, sự kiên nhẫn vốn có của Lục Nghiên Tịch cũng bắt đầu biến mất.

Cô đi tới, mở rộng cửa, vẻ mặt cũng hơi khó coi.

“Muốn tôi nói mấy lần, tôi đã nói là không đổi là không đổi!”

Lục Nghiên Tịch nói thẳng ra cửa, ở trong lòng cô đã vô thức cho rằng, lại là Vu Diễm My đến.

Nhưng cửa vừa mở, đập vào mắt cô lại là khuôn mặt lạnh lùng của Tư Bác Văn.

Vẻ mặt Tư Bác Văn lạnh lùng, ánh mắt nham hiểm.

“Sao, vừa mới đến công tác, xem ra cũng không ít bực bội nhỉ.”

Thấy người đến là Tư Bác Văn, rõ ràng Lục Nghiên Tịch cũng hơi chột dạ.

Cô nuốt nước bọt, không nói gì.

Nếu không phải bởi vì Tư Bác Văn, làm sao Vu Diễm My có thể đến đây đòi đổi phòng.

Nói cho cùng, vẫn là bởi vì người đàn ông này.

Lục Nghiên Tịch giương mắt, vẻ mặt xa lánh.

“Tổng giám đốc Tư, anh đến đây có chuyện gì sao?”

“Có gì thì nói thẳng đi.”

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, không hiểu vì sao, trong lòng Tổng giám đốc Tư Bác Văn cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Người phụ nữ này, đã lâu rồi không gọi tên anh.

Tư Bác Văn lạnh lùng liếc Lục Nghiên Tịch, không nói gì.

Xem ra là bị ánh mắt này của Tư Bác Văn nhìn nên có hơi chột dạ, Lục Nghiên Tịch rụt đầu lại.

“Nếu không có việc gì, tôi đi trước đây.”

Đây cô vẫn còn đang buồn ngủ, người đàn ông này cũng thật là, giả bộ ra vẻ không nghe thấy, thật khiến người ta cảm thấy tức giận.

Ngay khi Lục Nghiên Tịch chuẩn bị đi vào, Tư Bác Văn duỗi tay, bắt lấy cô.

“Cầm lấy.”

Chỉ thấy, trong lòng bàn tay Lục Nghiên Tịch là một hộp thuốc giảm đau.

Lục Nghiên Tịch mở to hai mắt, như không dám tin: “Anh...”

Trước đây, sau khi mỗi lần Lục Nghiên Tịch ngồi xe, Tư Bác Văn đều sẽ đưa thuốc cho cô uống, như vậy có thể làm cô dễ chịu một chút.

Vốn tưởng rằng sau khi ly hôn, người đàn ông này sẽ không thèm để ý đến cô.

Nhưng bây giờ, đó là gì chứ.

Lục Nghiên Tịch cầm lấy thuốc, trong lúc này không biết nên nói gì.

“Vẫn là cách uống trước đây, sau khi ăn, nhớ nằm một lát.”

Giọng nói lạnh lùng của Tư Bác Văn tiếp tục vang lên.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lục Nghiên Tịch, anh vô thức nói ra mấy lời quan tâm.

Trước đây, luôn là Lục Nghiên Tịch bám dính lấy anh, nói những điều này cho anh biết, nếu không anh cũng sẽ không biết.

Không ngờ, nhớ lâu như vậy.