Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 458




Nhìn theo bóng lưng Lục Nghiên Tịch rời đi, Tư Bác Văn nhếch khóe môi.

Người phụ nữ này, tuy mượn tên của anh ra oai bên ngoài.

Nhưng cảm giác này cũng không tệ.

Sau khi Lục Nghiên Tịch trở về phòng làm việc, Chu Kha Nguyệt nói thẳng với cô: “Nghiên Tịch, tối nay sau khi quay về, em hãy mau chóng thu dọn quần áo, chiều mai chúng ta sẽ xuất phát.”

Nghe Chu Kha Nguyệt nói như vậy, bấy giờ Lục Nghiên Tịch mới nhớ ra, chuyện đi công tác đã nói lúc trước.

Cô gật đầu: “Được, em biết rồi, chị Nguyệt.”

“Chuyến công tác lần này có lẽ hơi phiền phức một chút, chắc sẽ vất vả cho em rồi.”

Chu Kha Nguyệt quay đầu, nói thêm một câu với Lục Nghiên Tịch.

Khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn nhìn thấy sự cố gắng của Lục Nghiên Tịch.

Cho nên cô ấy cũng đánh giá rất cao Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch vội gật đầu: “Chị Nguyệt, không sao đâu.”

“Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.”

Lục Nghiên Tịch mỉm cười nói với Chu Kha Nguyệt.

Sau khi nói xong, cô bắt đầu chỉnh sửa tài liệu, chuẩn bị làm quen với dự án.

Nếu không, đến khi đó lại bị người ta gây phiền phức, vậy thì quá xấu hổ.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, cuối cùng đã đến ngày đi công tác.

Mới sáng sớm, Lục Nghiên Tịch đã thức dậy chuẩn bị từ nhà mình đi qua đó.

Chờ đến khi cô tới công ty, một nhóm người cũng đang đứng chờ trước cửa, ngoài cô và Tư Bác Văn chưa đến, những người khác đã tới đây từ sớm.

Vừa trông thấy Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My không chịu nổi mà đi đến phía trước mặt, giở giọng châm chọc: “Giám đốc Chu, lần này sao người của bộ phận các cô lười biếng thế?”

“Đã là lúc nào rồi, bây giờ mới đến, bộ dạng này cũng lớn chẳng thua kém gì tổng giám đốc Tư đâu.”

Vu Diễm My lên tiếng, nhìn Chu Kha Nguyệt với dáng vẻ muốn gây khó dễ.

Trong nhất thời, sắc mặt Chu Kha Nguyệt hơi khó coi, có thế nào thì bây giờ Vu Diễm My cũng là giám đốc điều hành của công ty đối tác.

Có mối quan hệ như vậy, không thể làm loạn được.

“Giám đốc Vu...”

Chu Kha Nguyệt mím môi, đang định nói sang những chuyện khác, Lục Nghiên Tịch vươn tay, thẳng thừng níu lại.

“Giám đốc Vu, câu này của chị, nói tôi thì được, nhưng đừng có vòng vo nói tổng giám đốc Tư ra vẻ, chuyện này không tốt đâu nhỉ?”

Lục Nghiên Tịch nhìn Vu Diễm My, thẳng thừng đáp trả.

Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời, ánh mắt của những người xung quanh nhìn Vu Diễm My cũng thay đổi.

“Cô, Lục Nghiên Tịch, cô đừng ăn nói lung tung.”

“Tôi nói tổng giám đốc Tư khi nào?”

Vu Diễm My vội vàng giải thích, nếu để Tư Bác Văn hiểu lầm, đến khi đó sẽ không đơn giản như vậy nữa.

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch không giấu được nụ cười: “Vậy sao?”

“Lời nói vừa rồi của chị, mọi người đều nghe rất rõ ràng đấy.”

Nhìn thấy dáng vẻ nhanh mồm dẻo miệng của Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My ước gì có thể xé rách miệng cô ra thành hai mảnh.

Cô ta không hiểu, tại sao lại có một người phụ nữ như Lục Nghiên Tịch, sau khi trải qua chuyện đó, vẫn có thể trưng ra dáng vẻ kiêu ngạo như thế.

Thật sự quá đáng ghét!

“Lục Nghiên Tịch...”

Vu Diễm My cắn môi, lúc cô ta vừa định mở miệng nói gì đấy, ngay sau đó, Tư Bác Văn đi thẳng qua kia.

Nhìn thấy Tư Bác Văn, Vu Diễm My thay đổi ngay dáng vẻ trước đó, gương mặt liền lộ ra vẻ dịu dàng.

“Tổng giám đốc Tư, anh đã đến rồi.”

Cô ta nhìn Tư Bác Văn, liền nở nụ cười, khuôn mặt tỏ rõ vẻ nịnh bợ.

Tư Bác Văn lạnh lùng mỉm cười: “Ừm.”

“Bành Dư Hoài đâu?”

Bành Dư Hoài là tổng giám đốc của Bành thị, cũng là cấp trên trực tiếp của Vu Diễm My.

Vốn dĩ dự án hợp tác lần này, sẽ do tổng giám đốc của hai bên cùng nhau qua đó, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy Bành Dư Hoài đâu.

Trong nhất thời, Tư Bác Văn không khỏi có chút nghi ngờ.

Nghe lời nói của Tư Bác Văn, Vu Diễm My lên tiếng giải thích: “Là như thế này, tổng giám tốc Tư.”

“Tạm thời tổng giám đốc Bành của chúng tôi lại có chút chuyện, cho nên chỉ có tôi đi cùng mọi người qua đó trước.”

“Thật ngại quá.”

Vu Diễm My đứng trước mặt Tư Bác Văn, lúc nói chuyện còn cố ý vô tình ép chặt rãnh sâu trước mặt mình.

Nhìn thấy bộ dạng này của Vu Diễm My, sự khinh bỉ trong mắt Lục Nghiên Tịch càng lớn hơn.

Quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Tư Bác Văn cũng chẳng thèm để ý, thẳng thừng liếc qua: “Ừm.”

“Nếu đã như thế, vậy thì đi thôi.”

Dáng vẻ không thèm đếm xỉa của anh, như thể chẳng có gì đáng để bận tâm.

Nói xong, bước thẳng lên xe.

Vì nguyên nhân công việc, cho nên Vu Diễm My và Tư Bác Văn ngồi cùng một chiếc xe.

Mà Lục Nghiên Tịch lại ngồi xe của đội phía sau.

Trước khi Vu Diễm My lên xe, còn ném vài ánh mắt đắc ý về phía Lục Nghiên Tịch nữa.

Nhìn dáng vẻ của Vu Diễm My khiến Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu.

Người phụ nữ này, thật sự quá ấu trĩ.

Theo sự hiểu biết của cô với Tư Bác Văn, sao Tư Bác Văn có thể để ý đến cô ta được.

Đoàn người đến làng du lịch, cũng đã đến xế chiều.

Vừa xuống xe, lọt vào tầm mắt là phong cảnh xinh đẹp, gió biển dịu dàng mang theo chút hơi nóng, vờn qua mặt họ.

Cảm giác này, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Lục Nghiên Tịch không nhịn được vươn tay ra, ôm lấy gió biển, như đang hưởng thụ, tham lam hít thở không khí nơi đây.

“Chị Nguyệt, không khí nơi này tuyệt thật.”

Vu Diễm My vừa xuống xe, đã nhìn thấy dáng vẻ quê mùa của Lục Nghiên Tịch.

Cô ta không nhịn được nhếch môi: “Đúng là chưa trải sự đời.”

Khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười.

Lục Nghiên Tịch cũng chẳng để ý đến mấy lời châm chọc của Vu Diễm My.

Cô coi như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình.

Vu Diễm My giậm chân với vẻ không cam lòng.

Chính vào lúc này, người phụ trách của làng du lịch cũng bước đến.

“Tổng giám đốc Tư, giám đốc Vu, mọi người đến rồi à?”

“Tôi đã sắp xếp chỗ ở tốt nhất nơi này cho mọi người, mọi người xem thử có cần qua đó nghỉ ngơi một lúc không.”

Người phụ trách nhìn Tư Bác Văn với vẻ sợ hãi, trong mắt tỏ rõ ý muốn lấy lòng.

Tư Bác Văn gật đầu, đồng ý: “Được.”

“Mọi người mệt mỏi cả buổi sáng rồi, cũng nên nghỉ ngơi một lúc.”

Sau khi nghe Tư Bác Văn nói như vậy, người phụ trách vội vàng gật đầu theo.

“Nghỉ ngơi một lúc, chờ đến giờ cơm tối, tôi sẽ cho người thông báo với mọi người.”

“Ừm.”

Sau đó, người phụ trách dẫn mọi người, đi thẳng đến khách sạn.

Sau khi chia số phòng khách sạn xong, mọi người lên lầu, bắt đầu tự đi tìm phòng của mình.

Cũng không biết là cố ý, hay là vô tình.

Phòng của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch được sắp xếp cạnh nhau, hai người chỉ cách nhau một bức tường.

Mà Vu Diễm My, lại cách hai người họ mấy phòng.

“Đáng chết.”

Nhìn thẻ phòng trong tay mình, Vu Diễm My giậm chân với vẻ không cam lòng.