Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 319




Trong tầng hầm, Chu Quốc Vệ đang nằm rạp dưới đất.

Một người đàn ông đứng dậy khỏi người gã, vẻ mặt hơi khó coi: “Cậu Tư, như vậy đã được chưa?” Anh ta chán ghét lấy khăn lau, như thể mình vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn.

“Còn kêu được nữa không?” Tư Bác Văn không ngó ngàng đến anh ta, mắt nhìn người đang nằm dưới đất.

Chu Quốc Vệ nằm dưới đất vẫn có thể nghe thấy tiếng, sau vài lần bị sỉ nhục, gã ta đã không dám tùy tiện buông mấy câu cửa miệng ra nữa rồi.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên Chu Quốc Vệ gặp phải người không nể mặt ba mình, cũng là lần đầu gã ta cảm nhận được sâu sắc sự đáng sợ của Tư Bác Văn.

Lấy gậy ông đập lưng ông.

Gã ta lớn từng này rồi mà chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Chu Quốc Vệ nuốt giận trong lòng, không dám lên tiếng.

“Không cắt đứt là mày nên cảm thấy may mắn rồi đấy. Lần sau còn dám chạm vào người phụ nữ của tao nữa, tao sẽ cho mày biết thế nào là hối hận.” Tư Bác Văn lạnh lùng nói, chán ghét lùi lại mấy bước.

Nếu tính không lầm thì chắc hẳn lúc này Chu Tùng Hải đã đến: “Thu dọn qua rồi đưa lên.”

Tư Bác Văn đi lên lầu trước, đúng lúc gặp phải Chu Tùng Hải đang hỏi Lục Nghiên Tịch, anh chủ động trả lời: “Trả con trai lại cho ông ngay đây.”

Giọng điệu không hề che giấu sự khinh bỉ, anh bước tới chỗ sofa rồi ngồi xuống, tiện thể vẫy tay, ra hiệu cho Lục Nghiên Tịch ngồi vào lòng mình. Lúc này, anh mới thản nhiên nói: “Chủ tịch Chu, con trai ông đã gây ra chuyện gì, tôi nghĩ chắc ông cũng biết rất rõ. Tôi giúp ông dạy dỗ anh ta một chút, mong là sau này chủ tịch Chu có thể quản lý con trai mình cho tốt.”

Chu Tùng Hải nào đã nghe thấy giọng điệu này bao giờ? Quả thật tức muốn chết, nhưng còn có thể làm gì được? Chỉ có thể trách Chu Quốc Vệ có mắt như mù.

Chu Tùng Hải gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Cậu Tư, đã đưa người lên xe rồi ạ.” Vệ sĩ tới báo cáo.

Nếu người đã tới, Chu Tùng Hải cũng không định ở lại, nói vài câu khách sáo rồi ra khỏi biệt thự. Khi lên xe, ông ta nhìn thấy Chu Quốc Vệ nằm đó như con lợn chết, không khỏi nổi giận đùng đùng, đá một cú lên đùi gã ta.

Chu Quốc Vệ đang ngất xỉu bị đá đau phải bừng tỉnh kêu ré lên, vô thức nhấc tay xoa mông, đồng thời trừng mắt với kẻ đã đá mình.

Thấy ba mình, gã ta lập tức co rúm, nhưng vừa ngẫm lại thì càng tức giận: “Ba, bắt Tư Bác Văn vào tù đi, con muốn hành hạ nó cho hả!” Như cái cách mà anh hành hạ gã ta vậy.

Tiếc là gã ta nghĩ đẹp quá. Chu Quốc Vệ vừa dứt lời, Chu Tùng Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại đá thêm một cú: “Bắt lại? Bây giờ cậu ta là tổng giám đốc của Lục Thị, đến tao cũng không dám dây vào địa vị của ba cậu ta đâu!”

Chu Tùng Hải càng nghĩ càng thấy tức, không nhịn được lại đá Chu Quốc Vệ thêm một phát: “Mày chọc ai không chọc? Hả? Lại cứ dây vào Tư Bác Văn, mày chán sống rồi đấy à?”

Đó là Diêm Vương sống, nổi tiếng trong giới là tính tình nóng nảy. Con trai ông ta cũng đâu phải loại ngu bình thường.

“Lẽ nào cứ bỏ qua cho họ dễ dàng vậy ư? Sao có thể…” Gã ta còn chưa trả được nỗi nhục này, không thể kết thúc như vậy. Tuyệt đối không được!

“Không đời nào.” Chu Tùng Hải bình tĩnh lại, bàn tay buông thõng bên cạnh siết chặt thành nắm đấm: “Đợi đi đã. Đợi thời cơ, sau đó hốt gọn một mẻ!”

Bảo đảm không thể trở mình trỗi dậy!

Nhà họ Tư, nhà họ Lục… Chu Tùng Hải âm thầm tính toán, đưa Chu Quốc Vệ trở về.

Bên kia, Tư Bác Văn ôm Lục Nghiên Tịch, không thả cô ra mà ngày càng siết chặt khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, không khỏi vùng vẫy: “Tư Bác Văn, anh làm gì thế?”

Cánh tay cô bị siết đến đỏ cả lên: “Hôm qua tôi đang ngủ, ai ngờ đột nhiên cả người khó chịu, gã ta đi vào từ ban công, tôi không biết…”

Đó là cảnh tượng và những mảnh vụn ký ức chắp vá sau khi cô tỉnh táo lại.

Tư Bác Văn đều biết cả, thậm chí còn biết nhiều hơn thế.

Ban công của hai phòng suite rất gần, có thể qua lại rất dễ dàng, nhưng nếu muốn đưa một người qua thì đúng là rất phiền phức. Cho nên, còn có kẻ khác giúp đỡ Chu Quốc Vệ, là cái tên đã nhảy lầu tối qua, khách sạn đó đã bị buộc ngừng kinh doanh vì có người chết.

Cho dù người đứng sau của khách sạn ra mặt cũng không làm dịu đi tình hình mà ngược lại ngày càng ầm ĩ và bế tắc.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì qua mấy ngày nữa thôi là có thế thấy tin khách sạn ngừng kinh doanh.

Đắc tội với Tư Bác Văn thì phải có năng lực chịu đựng.

Thấy vẻ mặt của anh lạnh lùng cứng đờ, Lục Nghiên Tịch sợ đến mức không dám nói to, chỉ có thể hạ giọng giải thích.

Cô thật sự không bị gì hết, đúng giây phút cuối cùng, Tư Bác Văn đã xông vào rồi.

“Lần sau đi đâu cũng phải ở cạnh tôi cho đàng hoàng vào.” Anh nói xong mới thả người xuống, trở về phòng làm việc.

Lúc này dì Lý mới từ bên cạnh đi tới, rót nước ấm cho Lục Nghiên Tịch: “Xem ra cậu chủ cũng rất quan tâm đến mợ chủ đấy. Nếu không, cũng sẽ chẳng để ý đến vậy đâu, còn tra tấn Chu Quốc Vệ ra nông nỗi này.”

Giọng dì Lý đầy vui vẻ, thấy hai người họ làm lành với nhau, bà ấy cũng vui lây.

Lục Nghiên Tịch lại vô cùng hoang mang: “Dì nói vậy nghĩa là sao? Chu Quốc Vệ bị sao thế?” Lúc nãy Tư Bác Văn đã nói để Chu Quốc Vệ nếm chút đau khổ, nhưng cô không rõ chi tiết lắm.

Dì Lý đờ người, nhìn xung quanh không thấy ai, bà ấy mới lén thì thầm vào tai Lục Nghiên Tịch.

Sắc mặt cô dần đỏ bừng, cô quay đầu sang chỗ khác rồi ngồi xuống: “Dì Lý, sao dì lại biết?” Tư Bác Văn không đến mức làm ầm mấy chuyện này lên như vậy chứ?

“Bên ngoài đang ầm ĩ cả lên rồi.” Dì Lý nói dứt lời, vỗ miệng mình mấy cái rồi đi vào phòng bếp.

Đột nhiên, bầu không khí trở nên yên tĩnh, tâm trạng của Lục Nghiên Tịch chợt thấy hân hoan. Đây là lần đầu tiên suốt bao năm qua Tư Bác Văn ra mặt dùm cô, còn tàn nhẫn như vậy. Có điều, cô thấy tội nghiệp thay Chu Quốc Vệ.

Lúc ăn tối, Tư Bác Văn ngồi bên cạnh Lục Nghiên Tịch, có đồ ăn ngon thì anh gắp vài miếng cho cô, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Còn có chút né tránh, hình như anh đang giấu cô chuyện gì đó. Lục Nghiên Tịch vừa hưởng thụ lại vừa nghi ngờ, chỉ có thể giấu sự hoài nghi vào lòng, ăn cho xong bữa.

Mạnh ai nấy đi tắm.

Họ chung chăn gối lâu như vậy, nhưng từ trước đến nay hai người chưa từng xảy ra chuyện gì. Đến nỗi khi Tư Bác Văn đột ngột ôm lấy eo cô, Lục Nghiên Tịch bỗng giật thót.

“Tư Bác…”

“Gọi anh là Bác Văn.” Tư Bác Văn cắt ngang lời cô, nhân lúc cô đang ngơ ngác, anh ghé lại gần: “Nghiên Tịch, được không?”

Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, Lục Nghiên Tịch mơ màng gật đầu.

Đã bao lâu, nhưng đêm nay có lẽ là lần đầu tiên Tư Bác Văn dịu dàng như vậy.

Lục Nghiên Tịch còn tưởng rằng anh đột ngột thay đổi như vậy là do chuyện ngày hôm nay, khiến Tư Bác Văn sợ hãi, biết được thì ra trong lòng mình vẫn có cô.

Buổi sáng, hiếm khi Tư Bác Văn ngủ nướng, ôm lấy Lục Nghiên Tịch, tựa đầu vào nhau: “Sau này, chúng ta ở bên nhau được không? Mãi ở bên nhau.”

Lời hứa như vậy giống như một giấc mơ, Lục Nghiên Tịch ngu ngơ sa vào đó.

Cô hoàn toàn không nhìn thấy sự hận thù trong mắt người đàn ông.