Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 318




Nhưng Tư Bác Văn không hề nghe thấy Lục Nghiên Tịch gọi, thậm chí còn đang lượn lờ trước mặt mấy đối tác để bàn chuyện lớn.

“Lần hợp tác này, tổng giám đốc Vương phải tốn nhiều tâm tư rồi, nếu mảnh đất kia êm xuôi...” Tư Bác Văn hờ hững nói, nâng ly rượu vang đỏ lên cụng ly với người đàn ông trước mặt.

“Dĩ nhiên rồi, có thể hợp tác với tổng giám đốc Tư thì chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn.” Tổng giám đốc Vương tươi cười, trong mắt hiện vẻ mừng rỡ sáng rực.

Chuyện Tư Bác Văn có con mắt tinh tường không phải nói đùa, chắc chắn đến lúc đó sẽ kiếm đậm từ mảnh đất mà anh nhìn trúng. Dường như ông ta đã có thể đoán trước được rằng tương lai túi tiền của mình sẽ trở nên dày cộm.

Tổng giám đốc Vương nghĩ thôi cũng đã thấy vui.

Tư Bác Văn mỉm cười hiểu ý, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch, yên lặng đi lên lầu mở cửa phòng. Bên trong trống rỗng không một bóng người, anh lại đi xuống lầu, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ kia.

Tư Bác Văn tắt chế độ không làm phiền trên điện thoại, gọi lại cho cuộc gọi nhỡ kia.

“Tắt máy?” Nghe thấy âm thanh, anh ngây người, lại gọi thêm mấy lần nhưng vẫn tắt máy, bèn đổi sang chiếc điện thoại khác cũng thế.

“Người đâu rồi?” Ánh mắt anh lướt qua đám người xung quanh, thậm chí cũng không bỏ qua cả ngóc ngách. Nhưng đừng nói là người, đến cái bóng cũng không thấy.

Tuy không trông thấy Lục Nghiên Tịch, nhưng anh lại bắt gặp Chu Nhã Khiết.

Cô ấy mặc quần áo phục vụ, đang đi tới đi lui giữa đám đông.

Tư Bác Văn lập tức đi tới, đứng trước mặt Chu Nhã Khiết.

Chu Nhã Khiết dồn sự chú ý lên người Mộ Bảo Vinh, hoàn toàn không biết Tư Bác Văn đang tới gần, lúc phát hiện ra thì anh đã đến trước mặt, cũng chẳng kịp tránh, chỉ đành miễn cưỡng ngẩng đầu chào hỏi: “Tổng giám đốc Tư.”

Chu Nhã Khiết nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Tư Bác Văn cũng không vạch trần, hỏi: “Lục Nghiên Tịch đâu?”

Giọng anh lạnh lùng giống như đang hỏi một người xa lạ.

Đầu tiên Chu Nhã Khiết hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Tôi không thấy.”

Sau khi tách ra ở ban công, cô ấy không còn nhìn thấy Lục Nghiên Tịch nữa.

Bên này không nhận được kết quả, bỗng dưng Tư Bác Văn cảm thấy hơi bực bội, ‘cô không thể an phận một lúc được à?’ Anh thầm nhủ trong lòng, đồng thời bắt đầu tới phòng vệ sinh tìm kiếm.

Chu Nhã Khiết thấy lạ, nhưng cũng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Nghiên Tịch.

Trong một căn phòng nào đó.

Lục Nghiên Tịch ngày càng cảm giác được cơ thể mình không ổn. Cả người khô nóng, cổ họng khô khốc khó nhịn, cô muốn thứ gì đó lành lạnh...

Cô không ngốc, đương nhiên biết vì sao lại như vậy.

Nhưng cô hoàn toàn không biết mình đụng phải thứ này khi nào.

Cửa kính đột nhiên mở ra, cô bị người ta khiêng lên, tiếng mở cửa và đóng cửa liên tiếp vang lên. Cô chỉ có thể mơ mơ màng màng nhìn thấy một người đàn ông hơi mập mạp. Cô giãy giụa muốn chống cự, nhưng tay đánh lên người gã ta chỉ giống như gãi ngứa.

Trái tim Chu Quốc Vệ tê dại, nói: “Ngoan nào!”

Gã ta cười rất đê tiện, nhưng Lục Nghiên Tịch lại không phản kháng được.

Tiếng mở chốt cửa kính lại vang lên lần nữa, cô bị ném mạnh lên giường. Có lẽ bởi vì động tác quá lớn mà lúc ngã xuống, đầu cô bị đụng phải tủ đầu giường, một dòng chất lỏng ấm áp lập tức chảy dọc xuống thái dương, cô cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Gã đàn ông này là Chu Quốc Vệ?

Lục Nghiên Tịch nhìn gã ta đang mải cởi quần áo, lập tức hiểu ra, sau đó co người trốn sang bên cạnh. Cô chậm rãi xê dịch, nước mắt giàn giụa đầy mặt.

‘Cứu tôi, Tư Bác Văn, mau đến cứu tôi với…’ Cô thầm gào thét hết lần này đến lần khác, nhưng cánh cửa kia trước sau vẫn đóng chặt. Nhìn thấy Chu Quốc Vệ đã cởi xong món đồ cuối cùng, cô sững người, tuyệt vọng dán chặt vào đầu giường, nắm chặt gạt tàn thuốc lá trên tay.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, dù có chết cũng không thể để Chu Quốc Vệ chạm vào mình.

Ở một nơi khác, Tư Bác Văn đã tìm kiếm khắp nơi mọi người có thể đến trong bữa tiệc, nhưng vẫn không hề trông thấy bóng dáng Lục Nghiên Tịch, trong phòng suite cũng không có, anh lập tức đi tra camera.

Trên hành lang không thấy gì hết.

Một người lại vô duyên vô cớ biến mất?

“Tìm cho tôi, cho dù phải lật tung chỗ này lên cũng phải tìm được cho tôi!” Tư Bác Văn lạnh lùng ra lệnh, còn mình cũng dẫn theo người đi tìm từng phòng một. Anh không thể giải thích vì sao mình lại sốt sắng như vậy nữa. Lục Nghiên Tịch chết thì chẳng phải càng tốt hơn sao?

Không, không, không, không thể để cô ta chết, anh vẫn còn chưa xong đâu, cô ta không thể chết được.

Lúc này, Chu Nhã Khiết cũng đã nhận ra điều bất thường, đi theo bên cạnh Tư Bác Văn.

“Rầm” một tiếng, Chu Quốc Vệ đang định tức giận mắng, nhưng nhìn thấy người tới là ai, mặt gã lập tức biến sắc, sau đó ngã xuống giường, sợ đến nổi lớp mỡ trên người cũng run rẩy: “Tư Bác Văn...”

“Tư Bác Văn!”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, giọng người sau có vẻ yếu ớt.

Tư Bác Văn nhìn người trên giường, Lục Nghiên Tịch co rúm ở đó, trên tay nắm chặt gạt tàn thuốc lá. Giây phút nhìn thấy Tư Bác Văn, cô buông lỏng gạt tàn, hơi giang tay ra.

“Bác Văn, tôi sợ, suýt chút nữa tôi đã cho rằng mình sẽ, mình sẽ...” Cô vừa nói vừa khóc như mưa.

Lúc này, Tư Bác Văn vô thức bước tới, ôm người vào lòng, hoàn toàn không ý thức được tay mình dùng sức lớn tới mức nào.

“Câm miệng, khóc cái gì mà khóc?” Tư Bác Văn nghe cô khóc thì lại càng thêm tức giận, anh quát lớn, cởi áo vest ra quấn chặt lấy người vào lòng mình.

Người dưới đất run rẩy muốn bỏ chạy, lại bị Tư Bác Văn tung cước đá ngã xuống đất.

Anh cũng biết gã này, là Chu Quốc Vệ, con trai của một ông lớn trong giới chính trị. Nghe nói vừa háo sắc vừa liều, nhưng bây giờ dám đụng chạm tới cả vợ anh, vậy không thể trách anh được.

“Đưa đi.”

Tư Bác Văn dẫn Lục Nghiên Tịch đi phía trước, tên kia bị vệ sĩ trói gô đi theo trên xe phía sau, về thẳng biệt thự.

Tư Bác Văn ôm người trở về, nhìn trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, môi cắn đến mức tím tái. Cô vẫn luôn kiềm chế bản thân, không chạm vào Tư Bác Văn.

Cô rất dễ bị sốt nên Tư Bác Văn không cho cô ngâm nước lạnh ngay.

Mà gọi bác sĩ gia đình đến, cho Lục Nghiên Tịch uống nhiều nước sôi để nguội. Nửa tiếng sau, Lục Nghiên Tịch chạy vào phòng vệ sinh mấy lần mới đỡ hơn đôi chút.

Sau khi Lục Nghiên Tịch đỡ hơn, việc đầu tiên là đi tìm Tư Bác Văn.

Chu Quốc Vệ được đưa về, nếu như xảy ra chuyện gì, chắc chắn ba gã ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch càng nghĩ càng cảm thấy hốt hoảng.

“Tổng giám đốc Chu.”

Lục Nghiên Tịch mới vừa xuống lầu đã nghe thấy giọng dì Lý, cô nhìn thấy người tới, chỉ cảm thấy đau đầu.

“Con trai tôi đâu rồi?” Chu Tùng Hải đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên người Lục Nghiên Tịch đang đi xuống lầu.

Con gái của Lục Huyền Lâm cũng có vài phần nhan sắc, nhưng Phong Thành lắm phụ nữ như vậy cơ mà, thằng nhãi ranh giỏi thật, chọc ai không chọc, lại cứ chọc phải Tư Bác Văn!

Người này không phải chỉ qua loa lấy lệ là được, nếu không ông ta cũng chẳng thèm tự mình tới đây: “Cô Lục, con trai tôi đâu?”