Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 320




Nếu một người phụ nữ thường ngày hay xụ mặt như thể ai đó nợ tiền cô ấy, khuôn mặt lúc nào cũng ủ rũ bỗng dưng rạng rỡ sáng rực cả lên, miệng luôn tươi cười đi đến bên bạn, vậy thì chắc chắn là uống nhầm thuốc.

Chu Nhã Khiết thấy Lục Nghiên Tịch đi tới, trong đầu cô ấy lập tức cảm thấy cô đã uống lộn thuốc mất rồi.

Từ xa đã thấy cô cười thì cũng thôi đi, còn là kiểu cười ngây ngô nữa? Chu Nhã Khiết thật muốn bổ đầu cô ra xem thử cô đang nằm mơ giấc mộng xuân gì thế.

Đợi khi cô vừa ngồi xuống, Chu Nhã Khiết tiến gần, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô, lập tức hiểu ra: “Còn nói sao tâm trạng lại tốt thế này, thì ra là được tưới tắm đây mà.”

Lục Nghiên Tịch nghe giọng điệu xéo xắt kia mà đỏ mặt, nhớ đến tối qua, cô né tránh, nhìn sang chỗ khác: “Cậu nói bậy bạ gì thế?”

“Chậc, chậc, chậc, lại còn xấu hổ à? Lục Nghiên Tịch, không nhìn ra đấy nhé, tớ còn luôn nghĩ rằng hai người kết hôn giả cơ.” Chu Nhã Khiết luôn cố nén những lời này trong lòng, dù sao mấy câu này cũng đâu thể nói bừa.

Ai ngờ Lục Nghiên Tịch cũng thay đổi sắc mặt, giống như mơ vậy: “Chu Nhã Khiết, cậu đưa tay ra đi.” Cô nói xong, thấy cô ấy ngoan ngoãn đưa tay ra, cô bấu tay của Chu Nhã Khiết một cái.

“Á, Lục Nghiên Tịch, đau đau đau!” Chu Nhã Khiết rút tay mình về, trên cánh tay hằn lên một vết đỏ.

“Không phải là mơ.” Lục Nghiên Tịch cười hì hì, vùi đầu vào làm việc.

Để lại Chu Nhã Khiết vẫn còn suy nghĩ ngổn ngang.

Chắc chắn hôm nay Lục Nghiên Tịch đã uống nhầm thuốc rồi, lúc nãy cười như con ngốc, đúng là hết thuốc chữa.

Tuy trong lòng xỉa xói bạn mình, nhưng cô ấy vẫn hy vọng Lục Nghiên Tịch hạnh phúc.

Khoảng thời gian này tiếp xúc với Lục Nghiên Tịch khiến cô ấy hiểu rõ về con người cô, một lòng muốn tốt cho người khác, nhưng lại không biết quan tâm đến bản thân.

Cô ấy đang nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên đã thấy Tư Bác Văn đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang bên này, dọa Chu Nhã Khiết phải lập tức cúi đầu, giả bộ như đang làm việc.

Một lúc sau, cô ấy mới ngẩng đầu lên lần nữa, trước mặt đã trống rỗng. Không biết có phải cô ấy nhìn nhầm hay không, ánh mắt lúc nãy của tổng giám đốc Tư hiện lên vẻ lạnh lẽo khiến người khác phải run rẩy.

Cô ấy muốn nói với Lục Nghiên Tịch nhưng khi thấy nụ cười nơi khóe môi của cô, Chu Nhã Khiết đành nén suy nghĩ này lại.

Buổi trưa ăn cơm, Tư Bác Văn có việc, Lục Nghiên Tịch đành ăn một mình. Trong lúc ở căng tin, cô mới biết hôm nay Vương Chấn và Vu Diễm My còn chưa đi làm. Đúng là kỳ lạ, cả hai người này đều không đến.

Lục Nghiên Tịch nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Sau khi tan làm, Tư Bác Văn phải tăng ca, cô tự về biệt thự trước.

Hôm nay cô quên mang điện thoại theo, nhưng vì bình thường đa phần đều gọi cho Chu Nhã Khiết nên cô cũng không về lấy ngay. Vừa về đến nhà, cô vô thức đi tìm điện thoại trước.

“Ở trên bàn trà, hôm nay có cuộc gọi từ nước ngoài, tôi nghe máy mà nói toàn tiếng Anh nên tôi không hiểu, cô gọi lại đi.” Dì Lý thấy Lục Nghiên Tịch cầm điện thoại lên rồi nói.

Chắc chắn là ba mẹ rồi.

Lục Nghiên Tịch gần như không nghĩ nhiều, nhanh chóng gọi đi. Điện thoại reo một lúc lâu thì bên kia mới có một người đàn ông nghe máy.

Anh ta nói bằng tiếng Anh chính thống: “Lục Nghiên Tịch?”

Cô “ừm” một tiếng.

Đối phương nói tiếp: “Hôm nay có một vụ xả súng trên phố, ba mẹ cô không may bị bắn trúng. Hiện tại họ đang được cấp cứu trong ICU tại bệnh viện Harry ở Los Angeles. Bây giờ cô tới thì có lẽ còn có thể gặp mặt lần cuối.”

Lục Nghiên Tịch đờ người ra, động tác cầm điện thoại, nét mặt cùng ánh mắt như thể bị đóng băng.

Đầu dây bên kia gọi vài tiếng, cô mới vội xác nhận. Cuối cùng sau khi chắc chắn thật sự là ba mẹ, cô mau chóng đặt vé máy bay đến Los Angeles.

Một tiếng sau, cô đã tới sân bay, lúc soát vé, cô thấy Tư Bác Văn ở cổng lên máy bay.

“Em chờ anh một chút, anh đi cùng em, chờ anh làm nốt việc đã.” Sau khi tan làm, Tư Bác Văn trở về thì nghe thấy tin này, vội đuổi tới đây, cũng may vẫn còn kịp.

“Chờ? Ba mẹ em không chờ được nữa, không chờ kịp đâu.” Trong lòng của Lục Nghiên Tịch rất hoảng hốt, rối bời cả lên. Cô không muốn nghĩ tới những chuyện khác, chỉ muốn đến gặp ba mẹ.

Nhưng Tư Bác Văn đã chặn ở cổng lên máy bay, kéo Lục Nghiên Tịch, ép cô phải nhìn thẳng mình: “Chờ anh, chúng ta đi máy bay tư nhân sẽ nhanh hơn!”

Máy bay tư nhân? Đúng, máy bay tư nhân sẽ nhanh hơn. “Vậy anh mau lên, không thể chờ được nữa.” Cô thì thào, đi theo Tư Bác Văn trở về biệt thự. Cô ở dưới lầu xem tin tức trên TV, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại, sợ bỏ lỡ tin ở nước ngoài.

Khoảng một tiếng sau, trên máy bay phát một bản tin: “Hôm nay, chuyến bay UK147 của hãng hàng không United Airlines gặp sự cố trên không, đột ngột hạ cánh khẩn cấp. Đầu máy bay đâm vào núi, sau đó nổ tung, không một ai sống sót. Theo như kết quả thẩm tra của cảnh sát với nhân viên trên máy bay, được biết là do một nhân viên công tác đã cố tình gây ra tai nạn máy bay chỉ vì một số tiền kếch xù. Hàng trăm sinh mạng phải trả giá chỉ vì lòng tham của một người… Dân chúng kêu gọi kết án tử hình người này.”

Lục Nghiên Tịch ngây ngốc nhìn bản tin, ánh mắt không thể tin nổi. Hôm nay cô định ngồi chuyến bay này, cô không dám tưởng tượng nếu mình lên chiếc máy bay này, e rằng bây giờ cũng đã mất mạng rồi.

Tư Bác Văn đã biết trước rồi ư? Nếu không sao có thể ngăn cô lại chứ? Lục Nghiên Tịch càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy thì đột nhiên điện thoại reo lên.

Nhìn thấy là Vu Diễm My gọi tới, cô nghe máy: “Alo.” Đối phương chợt hít sâu một hơi, sau đó không còn âm thanh nào nữa, cứ kéo dài mấy giây, sau đấy một giọng nam chất phác truyền đến: “Nghiên Tịch, cháu đã biết chuyện của ba mẹ mình rồi chứ? Nhà chú chuẩn bị lên máy bay lúc mười hai giờ tối nay, cháu có muốn đi chung không? Hay là cháu đi trước?”

Lục Nghiên Tịch sững sờ, hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Cháu đi trước.”

Đối phương an ủi cô vài câu rồi cúp máy.

Tư Bác Văn cũng đi xuống lầu, kêu người chuẩn bị máy bay.

“Em thu dọn chút đi, thời gian vẫn còn nhiều.” Tư Bác Văn xoa đầu Lục Nghiên Tịch, nhẹ nhàng an ủi.

Đợi cô lên lầu, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc trang phục giản dị màu đen bước vào, đè thấp giọng nói: “Cả nhà Vương Chấn chuẩn bị bay đến Los Angeles, Lục Huyền Lâm không cầm cự nổi nữa. Tới đó nhanh có lẽ còn có thể gặp mặt lần cuối, còn Lý Tang Du thì đã trở thành người thực vật rồi.”

Cho dù họ có qua đó, cũng không thể nào thay đổi được chuyện này.

“Ừ, theo dõi tình hình của công ty.” Tư Bác Văn nói xong, phất tay với cấp dưới.

Người đàn ông lặng lẽ rời khỏi biệt thự giống như lúc tới.

Lục Nghiên Tịch thu xếp xong, nhấc túi xách đi theo Tư Bác Văn lái xe đến bãi đất bằng, sau đó xuống xe rồi lên máy bay.

Họ bắt đầu bay trên không trung.

Lên trên cao phải tắt máy điện thoại, cô luôn đứng ngồi không yên, siết chặt chiếc di động, không dám mở máy, càng sợ nhận được tin dữ.

Tư Bác Văn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ giọng an ủi: “Được rồi, ngủ một giấc, tỉnh lại là tới nơi.” Anh sợ Lục Nghiên Tịch không ngủ được, còn bỏ một viên thuốc ngủ vào trong ly nước.

Sau khi Lục Nghiên Tịch ngủ thiếp đi, vẻ dịu dàng trên mặt Tư Bác Văn đã biến mất: “Nói với anh ta, đầu tư vào kế hoạch bất động sản của tổng giám đốc Vương, còn nữa, giúp Lục Thị thâu tóm nhiều vụ làm ăn, càng lớn càng tốt.”