Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 317




Chỉ vì Mộ Bảo Vinh nên mới tới đây? “Cậu có nghĩ tới hậu quả chưa?” Sau khi bị đuổi việc, người như cô ấy bị người trong giới đồn thổi, ai dám nhận cô ấy nữa chứ? Nếu không phải dạo này khá thân thiết với Chu Nhã Khiết thì bây giờ cô đã chẳng buồn nói mấy lời này với cô ấy rồi.

Chu Nhã Khiết chợt sửng sốt, nghiêng đầu nhìn qua ô cửa kính sát đất. Tư Bác Văn đang trò chuyện với mấy ông lớn trong giới kinh doanh.

“Không đâu, cậu xem, tớ còn cố ý trang điểm thế này cơ mà. Tớ sẽ cố tránh mặt anh ấy.” Biết Lục Nghiên Tịch suy nghĩ giúp mình, nhưng Chu Nhã Khiết vẫn rất cố chấp.

Đã lâu rồi cô ấy không gặp Mộ Bảo Vinh. Cô ấy tới bệnh viện cũng chưa lần nào gặp được anh ấy: “Nghiên Tịch, phải làm sao đây? Hình như tớ yêu anh ấy mất rồi.” Chu Nhã Khiết lẩm bẩm nói, ánh mắt trở nên mê say.

Lục Nghiên Tịch nghiêng đầu nhìn, hình như Mộ Bảo Vinh bị người khác kéo đứng dậy, đang cười nói với mấy người trung tuổi. Theo góc nghiêng thế này, trông Mộ Bảo Vinh rất ưa nhìn, quả thật là một anh chàng đẹp trai.

Nhưng người ta đã nói rõ ràng rồi: “Anh ấy thích đàn ông.” Lục Nghiên Tịch không khỏi nhắc nhở, rung chuông cảnh báo cho Chu Nhã Khiết.

“Tớ bẻ thẳng anh ấy lại là được, chẳng có gì to tát.” Chu Nhã Khiết nói rất đơn giản, rồi chợt thấy Mộ Bảo Vinh rời đi, cô ấy vội hất tay của Lục Nghiên Tịch đang giữ lấy mình ra: “Tớ sẽ cẩn thận.”

Dứt lời, cô ấy liền hòa mình vào đám đông, tới gần Mộ Bảo Vinh.

Lục Nghiên Tịch nhìn qua cửa sổ, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cô đã nói rõ như thế rồi mà Chu Nhã Khiết vẫn không hiểu, cô cũng đành bó tay. Kết quả là vừa mới cất bước thì một bóng người đã chặn lối. Một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cổ đeo sợi xích vàng to sụ, ngón tay mập mạp bưng một ly rượu vang đỏ, bụng như mang thai mười tháng, dọa cho Lục Nghiên Tịch sợ hãi lùi lại hai bước, suýt nữa đụng phải vách tường.

Cô đang định nổi giận thì gã đó lập tức bật cười hề hề, nheo đôi mắt gần như không trông thấy con ngươi: “Chào cô, tôi là Chu Quốc Vệ, giám đốc của tập đoàn Hằng Lực, muốn làm quen một chút.”

Chu Quốc Vệ cười khà khà rồi vẫy tay, lập tức có một nhân viên phục vụ bưng khay rượu tới. Gã ta cầm một ly champagne, đưa cho Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch giơ tay nhận lấy: “Chào anh, tôi là…”

“Là gì không quan trọng, quan trọng là hôm nay chúng ta rất có duyên, cô vừa mới đụng vào tôi. Ly rượu này coi như bù đắp, nhất định phải uống.” Gã ta vốn tưởng rằng nói tên mình ra thì mắt cô gái này sẽ sáng ngời, thế nhưng cô lại rất bình tĩnh, khiến Chu Quốc Vệ đoán được ra cô gái này không phải đám phụ nữ nông cạn kia.

Gã ta càng thêm hứng thú.

Gã ta nhìn Lục Nghiên Tịch chằm chằm, khiến cô cũng ngại từ chối, cũng nhớ tới vừa nãy mình vội vã đụng phải người ta: “Thật ngại quá.”

Đối phương còn là giám đốc của tập đoàn Hằng Lực, cô chạm ly cùng gã là lẽ đương nhiên, Lục Nghiên Tịch bèn nhấp một ngụm.

“Cô gái, có phải cô coi thường tôi không?” Chu Quốc Vệ mỉm cười, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay.

Đối phương làm vậy, Lục Nghiên Tịch càng không biết phải làm sao, chỉ đành uống ly rượu vang kia: “Anh Chu, tôi còn có việc, phiền anh nhường cho.”

Cơ thể mập mạp của gã ta vừa hay chặn ngang ban công, muốn đi qua tất nhiên sẽ có tiếp xúc cơ thể. Ngoài mặt Lục Nghiên Tịch mỉm cười đúng mực, nhưng trong lòng thì đã mắng chửi đối phương xối xả.

Ngay cả đạo lý ‘chó ngoan không chắn đường’ cũng không hiểu.

Lúc này Chu Quốc Vệ mới phản ứng lại, vội lùi sang bên cạnh: “Mời cô.”

Lục Nghiên Tịch né tránh gã ta, quay lại sàn nhảy, nhưng luôn cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nhìn theo mình, khiến cô thấp thỏm không yên.

Lúc cô đi, tình cờ trông thấy Mộ Bảo Vinh, sau khi đưa mắt nhìn nhau, cả hai bèn lướt qua.

“Đi lâu thế?” Vẻ mặt Tư Bác Văn hơi khó coi, vừa nãy có không ít phụ nữ sáp tới đây khiến anh thực sự rất chán ghét. Nhưng trong trường hợp thế này, anh cũng không tiện đuổi người ta.

“Có chút việc.” Lục Nghiên Tịch khẽ mỉm cười, nắm tay Tư Bác Văn đầy tự nhiên, cùng anh đi gặp gỡ các sếp lớn trong giới kinh doanh.

Trên ghế sofa cách đó không xa, Chu Quốc Vệ bưng ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm: “Cô gái kia là ai thế?”

Người đàn ông bên cạnh nhìn theo ánh mắt gã ta, sau khi xác định được là ai, lại quay đầu nhìn Chu Quốc Vệ chằm chằm: “Anh hỏi cô gái bên cạnh cậu Tư hả?”

Chu Quốc Vệ gật đầu, gã ta không quen cô gái kia, nhưng vẫn biết Tư Bác Văn.

Người đàn ông nghe thấy vậy, vẻ mặt chợt hoảng sợ. Anh ta vẫn luôn đi theo Chu Quốc Vệ, quá hiểu ý gã ta vừa nói lúc nãy: “Cô gái kia là vợ của cậu Tư.”

“Lục Nghiên Tịch? Nghe nói đến tận bây giờ hai người họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, hề hề.” Chu Quốc Vệ cười, thịt trên mặt rúm cả lại, ánh mắt thèm thuồng cộng thêm làn da bóng nhẫy khiến người ta ghê tởm.

Người đàn ông bên cạnh đánh mắt nhìn Tư Bác Văn rồi quay đầu lại: “Cậu Chu, tôi khuyên anh đừng làm bậy thì hơn. Cậu Tư không dễ chọc đâu.”

“Anh ta có quan tâm đến cô gái kia đâu. Sợ gì chứ? Cùng lắm thì đem tặng cô gái kia cho anh ta là được.” Chu Quốc Vệ hờ hững, uống cạn rượu vang đỏ trong tay, lập tức đứng lên.

Lục Nghiên Tịch đi cùng Tư Bác Văn một lúc, đã bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Chân cô đi giày cao gót mười phân, đứng lâu cũng thấy đau.

Tư Bác Văn cũng biết, bèn bảo người mở một căn phòng, đến phòng suite cao cấp trên lầu nghỉ ngơi.

Anh nhận được một cuộc gọi, lập tức trở nên sốt sắng, nói: “Cô cứ ở đây nghỉ ngơi, lát nữa hẵng xuống.” Dứt lời, anh đi thẳng ra cửa.

Thậm chí còn chẳng kịp đóng cửa.

Lục Nghiên Tịch đứng dậy đi đóng cửa rồi trở về giường nằm. Dần dà, bởi quá mệt mỏi nên đôi mắt khép lại thành đường thẳng, từ từ thiếp đi.

Đến khi cô ngủ say, một đồ vật nho nhỏ lăn vào qua khe cửa, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Lục Nghiên Tịch vốn đang ngon giấc, bắt đầu cảm thấy cơ thể khô nóng. Rõ ràng cô đang mặc váy ngắn, thời tiết lại không nóng đến mức này, nhưng cô lại nóng đến mức tỉnh cả ngủ, sau đó giảm bớt nhiệt độ điều hòa.

Cô vừa lạnh đến phát run, vừa cảm thấy khô nóng, khó nhịn.

Cô vội gọi điện cho Tư Bác Văn, nhưng di động vừa vang lên tiếng đầu tiên, anh đã kêu cô “lát nữa nói sau”.

Lần thứ hai, anh dứt khoát cúp máy.

Lần thứ ba đã tắt hẳn máy luôn rồi.

Cô đang định gọi điện cho Chu Nhã Khiết, nhưng vừa mới gọi đi thì di động bị sập nguồn.

“Đúng lúc này lại hết pin!”

Cô thật sự sợ cơ thể xảy ra chuyện gì đó, định đứng dậy gọi bằng máy bàn của khách sạn, nhưng thậm chí còn chẳng lật được người, toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực nào hết.

Cô luống cuống, hơn nữa hình như trên ban công vang lên tiếng động. Nghe như tiếng bình hoa bị vỡ, càng khiến trái tim Lục Nghiên Tịch nảy lên tận cổ họng. Sao lúc thế này lại liên tục xảy ra chuyện xui xẻo thế?

Cô hoảng sợ đến mức nước mắt lưng tròng, rõ ràng đang yên lành lại đột nhiên trở thành như vậy. Cô không dám nhắm mắt lại, sợ mình vừa nhắm mắt sẽ không tỉnh lại nữa.

Lục Nghiên Tịch cố gắng lật người, đưa tay ra muốn cầm điện thoại bàn.

Một chút, chỉ một chút nữa thôi là đầu ngón tay có thể sờ tới.

Nhưng ban công lại vang lên ‘răng rắc’, tấm rèm bị kéo lên, chỉ thấy một bóng đen đang vặn khóa cửa ở bên ngoài.

Từ bóng dáng, có thể nhìn ra đó là một người đàn ông tóc ngắn.

“Tư Bác Văn, anh mau, mau tới cứu tôi với!”