Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 316




“Con cũng là con trai của ba mẹ.” Tư Bác Văn cười nói, cũng nghiêng đầu để Lục Huyền Lâm có cơ hội xoa tóc mình.

Hai ông bà vô cùng vui vẻ bởi câu nói này, Lục Huyền Lâm lắc đầu, tiếp tục nói sang đề tài khác.

Lý Tang Du ở bên cạnh Lục Nghiên Tịch, thì thầm hỏi: “Nói thật đi, Bác Văn đối xử với con thế nào?” Bà vẫn hơi không yên tâm nên hỏi.

Lục Nghiên Tịch đánh mắt nhìn Tư Bác Văn, sau đó lại nhìn bầu không khí vui vẻ của cả nhà, mỉm cười gật đầu: “Rất tốt ạ.” Lạnh nhạt, không buồn đếm xỉa đến cô, chẳng khác gì so với trước khi kết hôn.

Nhưng ba mẹ sắp lên đường, cô không muốn hai người phiền lòng thêm, dù sao đây cũng là con đường mà cô tự chọn. Nghĩ vậy, cô chỉ có thể cố che đi nỗi chua xót nơi khóe miệng. truyện teen hay

Bữa tiệc gia đình kết thúc, Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn ngủ lại nhà họ Lục. Bảy giờ sáng, tiễn vợ chồng Lục Huyền Lâm đến sân bay, sau đó hai người lái thẳng về công ty.

Vương Chấn xin nghỉ phép để đưa họ lên máy bay.

Đến công ty vẫn bận bịu trước sau như mọi ngày, xong việc thì cũng đến giờ Lục Nghiên Tịch tan làm, cô có hẹn với Hoắc Vũ Khải.

Văn phòng tổng giám đốc.

Người đàn ông lần trước cầm mấy bức ảnh đi vào rồi đặt trên bàn.

Rõ ràng là ảnh Lục Nghiên Tịch và Hoắc Vũ Khải đang uống cà phê.

“Cô Lục đi gặp Hoắc Vũ Khải, họ chọn vị trí trong góc nên không nghe được họ nói gì, cũng không có hành động nào quá trớn.” Người đàn ông kể lại theo trình tự.

Tư Bác Văn bình tĩnh lật văn kiện, khi người đàn ông nói xong, Tư Bác Văn cầm ảnh đến trước mặt rồi xem từng tấm một, nhẹ nhàng ném lên bàn: “Theo dõi sát sao là được. Ngoài ra, nhớ chú ý hành tung của vợ chồng Lục Huyền Lâm.”

Người đàn ông ngập ngừng, do dự một lát rồi hơi nhíu mày lại: “Cậu Tư, chúng ta cần ngăn cản mấy người Vương Chấn không?”

“Trong tình huống cần thiết, đẩy lên kế hoạch Phong Thành, chỉ cần vợ chồng Lục Huyền Lâm không nguy hiểm đến tính mạng thì không cần quan tâm.” Tư Bác Văn dặn dò.

Người đàn ông lập tức đi ra ngoài.

Chu Nhã Khiết nhìn người đàn ông này, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Rõ ràng không phải là người của công ty, nhưng lại có thể ra vào văn phòng tổng giám đốc tự nhiên.

Ở bên kia, Hoắc Vũ Khải nói qua về chuyện mình điều tra: “Không tìm được loại thích hợp, anh nghĩ em nên bảo bạn mình tiến hành hóa trị đi, có lẽ còn có thể sống thêm được một thời gian nữa.”

Anh ta thật lòng đề nghị, không chú ý tới vẻ biến sắc trên mặt Lục Nghiên Tịch.

Cô hơi cụp mắt, khóe miệng nở nụ cười gượng gạo: “Chắc đành phải vậy thôi. Đúng rồi, anh có biết tin tức của Ngụy Như Mai không?”

Hiện giờ Vu Diễm My đã không thể giúp cô nữa, cô đành đổi sang người khác, chắc chỉ có Ngụy Như Mai mới có thể làm việc không chút sơ hở nào thôi.

Mà cũng chỉ có Ngụy Như Mai mới có thể khiến Tư Bác Văn từ bỏ.

Nghe thấy cái tên này, Hoắc Vũ Khải sững sờ một lúc lâu mới nhận ra là Ngụy Như Mai nào.

Đã nhiều năm không nghe thấy cái tên này, Hoắc Vũ Khải không giấu được kinh ngạc: “Em định làm gì?”

Cô ta đã bỏ đi nhiều năm rồi.

“Em muốn ly hôn với Tư Bác Văn, nhưng nếu không có Ngụy Như Mai thì anh ấy sẽ không đồng ý.” Lục Nghiên Tịch có nghĩ tới những người khác, nhưng sau khi sàng lọc, chỉ có Ngụy Như Mai là thích hợp nhất thôi.

Nhưng đó là Ngụy Như Mai, nếu cô ta trở về, Tư Bác Văn... thật sự không còn liên quan gì tới cô nữa.

“Ly hôn? Lục Nghiên Tịch, không phải em vẫn luôn yêu Tư Bác Văn sao? Tại sao vừa kết hôn đã muốn ly hôn? Anh ta đối xử với em không tốt à? Nếu đối xử với em không tốt thì ly hôn cũng được, dù sao cũng đâu phải không ai cần em chứ.” Nói xong, Hoắc Vũ Khải đưa tay sờ mũi mình, ánh mắt điên cuồng ra hiệu chỉ vào bản thân.

Ý của anh ta rất rõ ràng, Hoắc Vũ Khải sẵn lòng làm lốp dự phòng ngàn năm.

“Hoắc Vũ Khải, không phải thế, em muốn ly hôn, nhưng cũng không có ý định tìm ai khác nữa.” Nói xong, ánh mắt Lục Nghiên Tịch trở nên nghiêm túc: “Có thể giúp em tìm được không?”

Dù sao Ngụy Như Mai cũng đã biến mất hơi lâu, nếu không phải lần đó nghe thấy tên của cô ta, cô cũng sẽ không nhớ tới người này.

“Anh sẽ cố gắng, chỉ cần em suy nghĩ kĩ càng.” Hoắc Vũ Khải không nhịn được hỏi lại. Ở bên cạnh quan sát Lục Nghiên Tịch nhiều năm như vậy, anh ta rất rõ tình cảm của Lục Nghiên Tịch dành cho Tư Bác Văn.

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng, càng nhanh càng tốt nhé.” Cô không chắc mình còn bao nhiêu thời gian nữa.

Sau khi bàn bạc một lúc thì đến giờ làm việc buổi chiều, cô bèn trở về công ty trước.

Vừa ngồi xuống, Chu Nhã Khiết lập tức đi tới, kể lại chuyện người đàn ông hôm nay.

“Cậu nói xem người đàn ông đó làm gì vậy? Lần nào đến cũng đội mũ lưỡi trai, ăn mặc đen thui, trông giống hệt paparazzi.” Chu Nhã Khiết lẩm bẩm nói, thật sự cảm thấy người đàn ông kia rất kì lạ.

Lục Nghiên Tịch lại không để ý lắm, sau khi chuẩn bị xong văn kiện liền cầm vào phòng làm việc.

“Đừng đi vội.” Tư Bác Văn lạnh lùng nói, đứng dậy đi tới rồi ném ảnh xuống đất, mặt lạnh tanh: “Lục Nghiên Tịch, cô quên lời tôi nói rồi sao? Không cần Lục Thị nữa à?”

Anh nở nụ cười hờ hững, không hề che dấu sự uy hiếp trong ánh mắt.

Lục Nghiên Tịch im lặng, càng không giải thích gì, chỉ cúi đầu nói: “Biết rồi.”

“Buổi tối có một bữa tiệc, đi cùng tôi, tám giờ.” Tư Bác Văn dửng dưng nói xong liền ném ảnh cho Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch nhặt ảnh lên rồi đi ra khỏi phòng làm việc.

Đến sáu giờ chiều tan ca, Tư Bác Văn đưa cô đi thay lễ phục, trang điểm, sau đó dẫn cô tới bữa tiệc.

Bữa tiệc thương mại lần này đều là các nhân vật lớn trong giới kinh doanh. Hầu hết mọi người đều có bạn nhảy bên cạnh, chẳng qua là không phải vợ của mình.

Tư Bác Văn đã nói rõ ràng nguyên nhân dẫn cô tới lúc đi trên đường.

Lần đó Diệp Quỳnh Như làm ầm ĩ, tuy đã đè sóng gió xuống nhưng vẫn có người bàn tán về chuyện này. Vậy nên, việc cô cần phải làm là phối hợp với Tư Bác Văn để ngăn lại miệng lưỡi của người đời.

Hoắc Vũ Khải cũng có mặt trong bữa tiệc, kỳ lạ là Lục Nghiên Tịch còn nhìn thấy cả Mộ Bảo Vinh. Anh ấy mặc một bộ vest màu lam nhạt, ngồi một góc khuất, cứ như đã hòa thành một phần của trời đất, ngồi uống rượu vang, không hề bị quấy rầy.

Điều này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng lúc Lục Nghiên Tịch nhìn thấy Mộ Bảo Vinh thì cũng nhìn thấy Chu Nhã Khiết ở cách đó không xa. Cô ấy mặc quần áo phục vụ, bưng khay rượu trà trộn vào đám đông, ánh mắt luôn dán lên người Mộ Bảo Vinh.

“Tư Bác Văn, tôi đi vệ sinh một chút.” Lục Nghiên Tịch buông tay Tư Bác Văn ra rồi đi thẳng tới chỗ Chu Nhã Khiết.

Có người đi thẳng tới, lúc hai người lướt qua nhau, Lục Nghiên Tịch không cẩn thận đụng phải người đó, cô vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

“Không sao.”

Dứt lời, cô cũng không nhìn đối phương là ai đã đi tới chỗ Chu Nhã Khiết: “Sao cậu lại ở đây?” Cô kéo Chu Nhã Khiết qua một bên.

Chu Nhã Khiết nhìn Lục Nghiên Tịch rồi thở dài, đặt khay rượu trên tay xuống, sau đó đi ra ngoài ban công cùng Lục Nghiên Tịch.

Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu không lâu nên chưa có ai ở ban công cả.

“Chu Nhã Khiết, sao cậu lại tới đây?” Còn đóng giả thành phục vụ nữa chứ.

Nếu Tư Bác Văn nhìn thấy thư ký của mình đóng giả thành nhân viên phục vụ, còn ở một nơi thế này nữa. Không bị người phát hiện thì tốt, lỡ bị người khác phát hiện thì Tư Bác Văn biết quăng mặt mũi đi đâu đây? Nếu bị phát hiện, Chu Nhã Khiết chỉ có thể cuốn gói rời đi thôi.

“Tớ tới tìm Mộ Bảo Vinh, tớ biết anh ấy ở đây, không ngờ có thể nhìn thấy anh ấy thật. Đẹp trai quá đi mất.” Vẻ mặt Chu Nhã Khiết đầy si mê.