Diễm Hồng Liên hỏa diễm cấp tốc ngưng tụ nơi bàn tay, viêm hỏa hừng hực khiến không khí cấp tốc nóng lên...
“Viêm Hỏa Chưởng”
Chưởng ấn hỏa diễm phô thiên cái địa đánh tới, không có một tí nhân nhượng, đương nhiên tu vi đã áp chế xuống Nguyên Anh Tr
“Vạn Thổ Hộ Hoa”
'Yên Sương Nhi bình tĩnh kết ấn, hai ngón tay tinh xảo điêu luyện bay múa, vô số thổ hệ nguyên tố che chở quanh thân như che chở một đóa hoa tươi thắm...
Xèo xèo
Hỏa viêm tiếp xúc thổ thuần, âm thanh xèo xèo vang lên, đẳng cấp của viêm hỏa cao hơn, thổ linh lực bị nó thiêu ruội, bất quá uy lực cũng giảm nhiều...
“Hừ” nghĩ đến nữ nhân này cùng hắn có quan hệ, Yên Sương Nhi trong lòng bực bội, cấp tốc điều động thổ hệ linh lực, cùng viêm hỏa của đối phương dây dưa.
“Xem ra uy lực còn chưa đủ” Hồng Liên thấy cảnh này, miệng hơi nhếch lên, Viêm Hỏa ngưng tụ thành một thanh roi dài trên tay nàng, hướng về Yên Sương
Nhi quất tới.
“Nằm mơ” Yên Sương Nhi gương mặt ngưng trọng, hai chân biến ảo, thi triển thân pháp, thoáng cái đã né tránh hàng loạt đòn roi.
Liên tiếp các loại chiêu thức được thi triển, thân thể hai nữ bay lượn trên không, lại rơi xuống đất triền đấu, mỗi người đều ẩn giấu thực lực của mình...
Yên Sương Nhi vẫn chưa dùng đến loại linh căn thứ hai, Huyền Thủy...
Mà Diễm Hồng Liên còn thứ khủng bố hơn, Dị Hỏa Tử Tâm Phần Không Viêm
Hai nữ mặc dù có tâm tranh đấu, bất quá cũng không phải loại ngực to vô não, biết hiện tại có rất nhiều người ngoài, cùng với kẻ thù của hắn vẫn còn ngồi đó, không thể cho đối phương nắm bắt thủ đoạn của mình...
Cả hai ăn ý không bộc phát toàn thể thực lực...
Các nàng có thể tranh đấu, có thể như đóa hoa kiều diễm nở rộ, nhưng phải là ở trước mặt người kia,...
“Thật nhàm chán” Diễm Điệp Tình hé miệng nhỏ ngáp nói, hiển nhiên tinh quái như nàng nhận ra hai nữ nhân này rõ ràng diễn cho mình cũng như người khác xem, chưa hề muốn thực sự đã thương đối phương...
“Nhất định là sợ hắn giận” Nàng bĩu đôi môi xinh xắn suy đoán... Mà không ít người có ánh mắt sắc bén cũng nhận ra điều này, cả đám tiếc
nuối thở dài, vốn dĩ tưởng đây là cơ hội tốt để thăm dò hai nàng, trong lòng lại thầm đánh giá nhị nữ cao hơn mội
Có thiên phú cao không đáng sợ, đáng sợ là vừa có thiên phú vừa có đầu óc, loại thiên tài này mới đáng được quan tâm...
Cuối cùng, cả hai nữ lấy kết quả hòa nhau kết thúc trận chiến, Yên Sương Nhi nhìn chằm chằm Diễm Hồng Liên thật sâu, đột ngột nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở khiến hàng loạt thiếu niên say mê...
“Mặc dù có thêm tình địch cảm giác không dễ chịu, tuy nhiên biết được hắn vẫn luôn bình an ta đã cảm thấy đủ, đa tạ cô!”
Nàng dịu dàng nói, ánh mắt xuất hiện một tia cảm kích, mặc dù lần đó chia tay Lạc Thần luôn miệng nói sẽ không sao, bất quá hắn sử dụng Na di truyền tống, không ai biết trước sẽ xuất ở nơi nào, Yên Sương Nhi luôn mang theo. cảm giác lo lắng trong lòng.
“Khanh khách, tên kia nếu biết được chúng ta chạm mặt, không biết sẽ lo lắng thành dạng gì” Diễm Hồng Liên che miệng cười nói, hiển nhiên tưởng tượng đến biểu hiện lúng túng của Lạc Thần.
Yên Sương Nhi cũng khế mĩm cười, đè nén nỗi nhớ mong vô hạn trong lòng ngực, quay người rời khỏi sàn đấu, dẹp bỏ ý định trả thù Lạc Vũ, được Hồng Liên nhắc nhở khiến nàng nhận ra mình còn quá nông nổi, bồng bột...
Hài lòng gật đầu, Diễm Hồng Liên cũng uyển chuyển trở lại vị trí...
Bên trong Linh giới Châu
Lạc Thần lúc này hoàn toàn không biết hậu cung nhà mình xém thì bốc cháy, mặc vào quần áo, nhìn ngắm Cơ Băng an tĩnh nằm đó, dùng chăn che đậy thân thể hoàn mỹ của nàng.
Hắn quay sang Bạch Tố Mai cười hỏi: “Chúng ta ra ngoài chứ?”
Bạch Tố Mai lúc lắc đầu nhỏ, nhu tình nhìn hắn thiếp muốn bế quan tu luyện Đồng Tâm Kiếm Pháp
iu dàng đáp: “Thời gian tới
Lạc Thần vô thức bước đến đình viện giữa hồ đó, hai chân hơi chần chờ không tiến...
“Đã đến còn không mau vào?” Âm thanh êm tai như dòng suối nhàn nhạt truyền đến. Lạc Thần nghe được, như làm ra quyết tâm, dứt khoát bước vào...
Tần Mộng Ảnh ngắm nhìn mặt hồ, tấm lưng tuyệt mỹ chứa sức hút vô hạn lại xuất hiện trước mặt hắn...
Lạc Thần vừa ngồi xuống, lời nói mang theo một tia không bỏ của nàng cất lên: