“Đến từ biệt sao?”
“Ta” Lạc Thần ngập ngừng, trước đây chỉ xem nàng là bằng hữu, hắn đương nhiên không gặp trở ngại khi chia tay, nhưng hiện tại quan hệ của bọn hắn đã tiến
một tầng, nhất thời cảm thấy khó nói.
Tiến lên một bước, ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, hít sâu một hơi mùi tóc thơm ngát của nàng...
Tần Mộng Ảnh thân thể hơi run, mặ lộng tác của hắn, lắc đầu cười nói: “Ngươi không từ biệt với ta, thì ta cũng sẽ từ biệt với ngươi”
“Ý nàng là?” Lạc Thần nghi hoặc
“Ta cũng muốn rời đi Linh Vũ Thành, dù sao nơi đây không phải chỗ của ta, có thể quen biết ngươi, ta đã cảm thấy đủ” Nàng thủ thỉ nói nhỏ...
"Ngươi có dự định gì?" Tân Mộng Ảnh quan tâm hỏi.
"Ta sẽ tiến về trung tâm đại lục, vừa di chuyển vừa rèn luyện, chờ đến ngày Thánh Linh Học Phủ chiêu sinh" Lạc Thần đã sớm tính toán nói.
"Cũng không tệ, nếu không sử dụng truyền tống trận ở các thành trì, thời gian một năm vừa vặn di chuyển đến vùng trung tâm đại lục"
Tần Mộng Ảnh khen ngợi, khoảng cách giữa Linh Vũ Thành đến trung tâm đại lục xa vô cùng, lại có đủ loại địa hình thế lực hỗn tạp, là quá trình rèn luyện tốt cho hắn.
Hai người lâm vào trầm mặc, lặng lẽ ôm nhau, hưởng thụ giây phút hiếm có...
“Nàng vẫn chưa mặc Như Mộng Tâm Y ta tặng nàng” Hồi lâu sau, Lạc Thần lên tiếng...
“Đợi lần sau gặp lại, ta sẽ mặc cho ngươi xem” Tân Mộng Ảnh thủ thỉ hứa hẹn...
“Khi nào đâu này? Ta phải đi đâu để tìm nàng?” Lạc Thần hơi siết đôi tay, cảm nhận ấm áp do thân thể mê người mang lại...
“Bí mật, tương lai ngươi sẽ biết, sẽ rất nhanh thôi...” Nàng tinh nghịch cười.
“Ta tin tưởng nàng!” Lạc Thần cũng cười, một Luyện Hư Kỳ như nàng đã nói thế, hắn còn cầu gì nữa.
“Lần sau sẽ cho ngươi một bất ngờ!” Nàng quay người, đôi tay tinh xảo trắng mịn vuốt ve gương mặt hắn, không biết tại sao lần này nàng phát hiện hắn có vẻ anh tuấn hơn, uy vũ hơn...
Là Long Khí mang lại chỗ tốt...
Ngắm nhìn gương mặt không mấy đẹp đễ kia, trong mắt Lạc Thần hiện lên một tia nhu tình, cúi đầu tìm đến môi nàng...
“Ư,hừm Tần Mộng Ảnh rên nhẹ, phối hợp cái lưỡi của hắn...
Cả hai rốt cuộc tách ra, nhìn sợi tơ trong suốt lấp lánh nối liền hai khuôn miệng, hạnh phúc mĩm cười...
"Cầm lấy" Tân Mộng Ảnh ném cho hắn một khối đá. Nhìn Lạc Thần khó hiểu, nàng cười mĩm giải thích: "Bên trong có phong ấn một kích toàn lực của ta, đủ sức trọng thương Luyện Hư trung kỳ nếu thành công
đánh lén"
Lạc Thần cũng không khách khí cùng nàng, lập tức thu hồi, vật bảo mệnh như: thế ngu gì không cần.
"Được rồi, ngươi đi đi" Tân Mộng Ảnh như lần trước vẫy tay trục khách. Lạc Thần sao có thể nghe lời?
Một lần nữa khóa chặt đôi môi nàng, lần này bạo dạng dùng tay xoa nắn bộ ngực sửa vểnh cao...
Tần Mộng Ảnh thân hình mềm nhũn, chỉ cảm thấy giữa hai chân thon dài, huyệt động thần bí của mình hơi rỉ nước...
"Hừ”" Tân Mộng Ảnh dù gì cũng là Luyện Hư cường giả, tâm trí kiên định vô cùng, gắt giọng nói:
"Không phải hùng hồ nói đợi thực lực vượt qua ta sao? Hiện tại lại chiếm tiện nghỉ”
Lạc Thần xấu hổ thu tay lại, nhìn nàng nghiêm túc hứa hẹn: "Ta nói được làm được, khi đó sẽ bắt nàng về làm cô vợ nhỏ cho ta”
"Mau rời đi, ta cũng bắt đầu thu xếp" Nàng lại lên tiếng trục khách... Lần này Lạc Thần không chần chờ nữa, hắn còn quá nhiều chuyện phải làm, tại Linh Vũ thành mặc dù an nhàn, nhưng với một kẻ khác khao trở thành Bá Chủ
đại lục, điều đó hoàn toàn không thích hợp...
Nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, Tân Mộng Ảnh đột nhiên dâng lên nỗi niềm khát khao tương lai đến gần...
Lạc Thần đến tìm Trần Giang, tiểu tử này vẫn luôn cùng đám tu sĩ ồn ào tại đại sảnh lăn lộn...
"Công tử, tìm tiểu nhân sao?" Trần Giang bỏ xuống chén rượu, lanh lợi hỏi
"Ta cũng sắp rời đi thành trì này, ngươi có dự tính gì không?" Lạc Thần vỗ võ vai tên này thăm hỏi.
"Hix, tiểu nhân cò cha mẹ già tại Linh Vũ Thành, nếu không dù chết cũng phải theo công tử lăn lộn" Trần Giang khóc sướt mướt tiếc nuối nói.
"Cầm lấy đi, chăm lo phụ mẫu cho tốt, ngươi khôn khéo nên ta cũng không mấy lo lắng" Lạc Thần nhét vào tay hắn một túi linh thạch, lại khôn muốn tiếp tục sướt mướt ly biệt, quay người rời khỏi khách sạn...
Trần Giang cung kính đưa tiễn,...
"Tiểu Thần công tử"
“Hai huynh muội chúng ta là người Lý gia cách Linh Vũ Thành không xa, vị này là Sư huynh đồng môn của biểu muội” Lý Lân nhanh nhẹn nói.
Mà Lý Trúc Loan vẫn y như lần đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lạc Thần, thấy hắn nhìn lại vội vàn quay người đi, hai má sau làn khăn mỏng đỏ ửng, không biết †ại sao lần này Tiểu Lạc công tử càng thêm anh tuấn, có khí chất nào đó thu hút nàng...
Nam tử mái tóc màu lục ôn tồn lễ độ chắp tay:
“Chào Tiểu Thần huynh, tại hạ Mộc Hào!”