“Khiêu chiến tam thánh nữ?”
Vô số người một mặt nghỉ ngờ khó hiểu, nếu xét về tuổi tác mà nói, Diễm Hồng Liên lớn hơn Yên Sương Nhi vài tuổi, tu vi đã sắp đột phá Nguyên Anh Hậu Kỳ, trong khi đó Yên Sương Nhi chỉ mới Nguyên Anh Sơ Kỳ mà thôi.
Trong ba vị thánh nữ, duy chỉ Tô Mị là có thực lực đối kháng cùng nàng, tại sao lại không khiêu chiến Tô Mị đâu?
Yên Sương Nhi mày liễu hơi cau, trong lòng tràn ngập khó hiểu, bất quá đối phương đã chọn mình, nàng không thể từ chối.
Giày nhỏ dậm đất nhẹ nhàng, thân hình đã uyển chuyển rơi vào sàn đấu.
“Tông chủ!?” Yên Nhược Lan hơi lo lắng nhìn Tô Nhan, hiển nhiên sợ đệ tử mình ăn thiệt thòi.
“Cứ xem tiếp đi!” Tô Nhan nhẹ nhàng đáp lại, không mang theo một tia cảm
xúc.
Diễm Hồng Liên đánh giá Yên Sương Nhị, lại nhìn quanh toàn trường hé mở môi đỏ nói:
“Yên tâm! ta cũng không khi dễ các ngươi thánh nữ, tu vi áp chế xuống Nguyên Anh Sơ Kỳ bằng nàng”
Diễm Hồng Liên lời nói làm không ít người thở ra một hơi, hiển nhiên nàng. cũng biết phân biệt lý lẽ...
“Diễm tiểu thư, mời!” Yên Sương Nhi cũng không khách sáo, mặc dù nàng tự tin có thể đánh vượt cấp, bất quá phải xem đối tượng là ai, đối với tiểu thư Diễm gia, bất kể là công pháp hay vũ kỹ đều nổi trội hơn nàng, trong lòng không dám có một tia khinh thường.
Diễm Hồng Liên lại không ra tay vội, ngắm nhìn gương mặt thanh cao của Yên Sương Nhị, bất ngờ truyền âm không đầu không đuôi:
“Thời cơ hiện tại không thích hợp!” “Sao?” Yên Sương Nhi cau mày, hiển nhiên chưa hiểu nàng nói gì.
“Ta là nói Lạc Vũ, hiện tại không thích hợp động thủ với hắn!” Diễm Hồng Liên từ tốn truyền âm.
“Cô nói gì?” Yên Sương Nhi chấn động, trong mắt đẹp xuất hiện một tia bối rối.
“Ta biết cô muốn thay hắn đòi công đạo, nhưng hiện tại không phải lúc động thủ với Lạc Vũ”
Diễm Hồng Liên lời nói khiến Yên Sương Nhi toàn thân run rẩy, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Ta đã luôn chú ý đến cô, mặc dù vẻ ngoài luôn bình thản ung dung, nhưng thỉnh thoảng khi nhìn về Lạc Vũ lại thoáng hiện một tia cừu hận trong ánh mắt” Diễm Hồng Liên tiếp tục từ tốn truyền âm:
“Ta cũng rất muốn thay hắn trả thù, nhưng hiện tại không phải lúc, chỉ làm mọi
thứ vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta mà thôi”
Yên Sương Nhi hít sâu một hơi đè nén từng cơn sóng lớn mênh mông trong lòng, quả thật khi chứng kiến Lạc Vũ, nàng đã cố che giấu hận ý thôn thiên của mình.
Trong lòng ấp ủ ý định mở miệng khiêu chiến kẻ này với điều kiện nàng cũng phải áp chế thực lực, tin tưởng với thân phận đệ nhất thiên tài Lạc gia, Lạc Vũ sẽ
không từ chối và nàng sẽ có cơ hội trả thù cho hẳn.
Bất quá...
“Cô rốt cuộc là ai? Cùng hắn có quan hệ gì?” Yên Sương Nhi mặc dù truyền âm nhưng vẫn mang theo một tia run rẩy, mặc dù trong lòng đã loáng thoáng đoán được đôi chút...
“Khanh khách, nếu nói đúng ra ta phải gọi cô một tiếng tỷ tỷ nha” Diễm Hồng Liên che miệng cười, trong âm điệu mang theo một tia ghen tuông.
“Đáng ghét, mới có bao lâu? tên này lại câu dẫn một cái Bát cấp gia tộc Công Chúa” Yên Sương Nhi vừa yêu vừa hận thở phì phì nói, nghĩ đến nam nhân kia hai má nàng lại ửng hồng.
“Ta khuyên cô nên tập làm quen đi, tên đó không phải kẻ quân tử gì, chỉ sợ đến lúc đó ghen tuông cũng đủ khiến chúng ta mệt mỏi” Diễm Hồng Liên thờ dài,
mang theo một tia đồng cảm.
“Hừ, ngoài cô ra hắn còn có ai?” Yên Sương Nhi giọng điệu đã trở nên hơi lành lạnh.
“Khanh khách, Đây là bí mật giữa chúng tôi, sao phải nói cho cô?”
Diễm Hồng Liên giả vờ cười trêu, trong lòng lại hơi chột dạ, hai tỷ muội các nàng cùng yêu một người, việc này hơi khó nói, nhất là đối với tình địch.
Nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Vũ, Tô Nhan hơi trầm tư suy nghĩ...
Bên dưới sàn đấu, không khí rốt cuộc hơi ngưng động, hai nữ đã hết lời để nói với đối phương, tạm gạt “hắn” sang một bên, tràn ngập chiến ý nhìn nhau.
“Chúng ta cũng nên có một trận chiến, để ta xem nữ nhân đầu tiên của hắn có bản lĩnh gì?” Hồng Liên đôi môi đỏ mọng khiêu khích nói.
“Mỏi mắt chờ mong, Diễm gia đại tiểu thư” Sương Nhi không kém cạnh... “Chiến đi!” Hai nữ đồng thanh hét...