“A di đà, bần tăng Phàm Tùng, đây là tiểu sư đệ Phàm Sơn!” Trung niên hòa thượng chắp tay, chỉ sang hòa thượng có tóc bên cạnh giới thiệu...
“Này hòa thượng, không phải Phàm Ẩn Tự các ngươi tự xưng thánh thiện cứu độ thế gian sao? Lần này lại đồng ý hợp tác cùng Huyết Linh Tông chúng ta?” Lão Nhị không nhịn được chế giễu, quan hệ giữa Huyết Linh Tông và Phàm Ẩn Tự không quá tốt...
“A di da phat, trước yêu ma hoành hành, ân oán cá nhân chỉ là tiểu tiết!” Phàm Tùng ra vẻ đạo mạo nói...
“Hừ”
Mắt thấy Huyết Linh Tông chưa định bỏ qua, Lạc Vũ vội vàng đứng ra hòa giải:
“Chư vị, hiện tại chúng ta có cùng mục tiêu, ân oán cá nhân quả thật nên tạm gác lại!”
Đám người thấy hắn nói vậy, đồng ý gật đầu... Hiển nhiên đã quyết tâm đào thải Lạc Thần ra khỏi Học Phủ...
“Bắt đầu lại...kính xin Huyết Thiến huynh và chư vị kể lại chiêu thức và khả năng của hắn!” Lạc Vũ hạ mình ngồi xuống...
“Chuyện này phải kể từ khi ba huynh đệ chúng ta bí ẩn luyện chế Huyết Sát Cương Thi ở một ngôi miếu hoang...”
Theo âm thanh rợn người của Huyết Thiến, mọi chuyện hôm đó dần dần tái hiện...
Mà hắn kể xong, lại đến những người khác từng giao đấu cùng Lạc Thần...
Trong lúc nhất thời, một đám thiên tài có mặt trong top 50 thảo luận đối phó với một người, hết sức chuyên chú...
Lạc Vũ, Lạc Trường, Băng Dương, Băng Phong, Huyết Linh Tam Thánh Tử, Phàm Tùng, Phàm Sơn, Ngự Hàn...
Mười tên thiên tài tuyệt đỉnh, lực lượng đủ quét ngang toàn bộ Bí Cảnh...
Đương nhiên mọi thứ vẫn không dừng lại ở đó...
Lạc Thần và tam nữ đợi đến ngày thứ hai, trong mắt xuất hiện ba thân ảnh tuyệt mỹ...
Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan, Diễm Điệp Tình...
'Tam nữ như tiên, ngự không mà đến...
“Phu quân! Nhớ chết người...” Hai tiểu nha đầu lại lao âm vào lòng hắn, đầu nhỏ dụi dụi trong ngực hắn, hai cái đầu nhỏ va nhau côm cốp khiến Lạc Thần dở khóc dở cười...
“Vất vả rồi! Phu quân cũng rất nhớ các nàng!” Lạc Thần vòng tay ôm hai thê tử nhỏ tuổi nhất của mình, tràn ngập cưng chiều sủng nịnh...
Hắn không quên nhìn Mộc Tử Âm với ánh mắt tình cảm...
Một Tử Âm cười khổ lắc đầu, thời gian qua nàng giống như bảo mẫu của hai nha đầu này, các nàng không cãi nhau không vui, không biết phải đứng ra hòa giải bao nhiêu lần...
Bất quá nhìn cảnh tượng đoàn viên, chỉ cảm thấy mọi thứ mình làm đều xứng đáng...
Tô Mị nhìn từng mỹ nhân xinh đẹp tuyệt hảo ở cự ly gần, không thể không âm thầm cảm thán Lạc Thần tốt số...
Nhan sắc của chúng nữ dù là tại Bách Hoa Tông cũng hiếm ai sánh bằng, hoa nhường nguyệt thẹn...
Mà lúc này, ba nữ cũng chú ý đến Tô Mị, lại nhớ đến số Điểm Tích Lũy của nàng, liên tưởng đến Lạc Thần, chúng nữ lập tức ném ánh mắt bắt quả tang cho. hai người...
Lạc Thần không quan trọng cười cười, đứng dậy ôm Mộc Tử Âm vào lòng ngực, tham lam hít một hơi thơm ngát trên cơ thể thành thục của nàng, thâm tình thủ thỉ:
“Lão bà, sắp tới lại có chiến trận, nàng phải bảo vệ lão công al”
Mộc Tử Âm đỏ mặt, nhớ lại những gì hai người từng trãi qua, trái tim mềm nhủn, tựa đầu vào ngực hắn, vòng tay ôm eo hắn...
Hai người ôm nhau hồi lâu, rốt cuộc ngồi xuống, Lạc Thần hướng ba nữ chân trọng giới thiệu Tô Mi, một cách đường đường chính chính...
Hắn dàm làm dám nhận, sẽ không để bất kỳ nữ nhân nào của mình không danh không phận, hay phải chịu ủy khuất núp sau lưng hắn...
Tô Mị hiểu mình được nam nhân trân trọng, trái tim như được hòa tan, đôi môi mỉm cười hạnh phúc không dừng lại được...
Chỉ thấy nàng ôn nhu hiền diệu, dung nhan xinh xắn yêu kiều, mái tóc dài óng ả, thân hình lung linh kiều tiểu, đáng yêu vô cùng...
Bất quá không vì như vậy mà chúng nữ lơ là, cả đám đề phòng nhìn thiếu nữ kia...
“Xin hỏi kia có phải cô gia?” Thiếu nữ nhìn Lạc Thần non nớt cất tiếng...
“Cô gia?” Lạc Thần một mặt mộng bức... Chúng nữ càng là hai mặt nhìn nhau...