Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 395: Bên cạnh hắn




Trong một thung lũng sâu thẩm, từng tia lôi đình lấp lóe làm không gian sáng hẳn lên, một thiếu niên thong dong thả mình trên không trung, hài lòng nhìn uy lực vừa rồi mình vừa thi triển...

Bên cạnh hắn, Lạc Trường rốt cuộc bình tĩnh, đem toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại...

Từ lúc hai người Lạc Tính chặn đường, cho đến lúc Lạc Thần và chúng nữ đem từng người ngăn chặn, lại thi triển sức chiến đấu khủng bố hạ gục từng người...

Ngay cả chỉ tiết nhỏ nhất cũng không bỏ qua...

Lạc Vũ càng nghe, gương mặt càng xuất hiện vẻ thận trọng...

Hắn không dám tin tưởng, một kẻ chỉ từng là con kiến nhỏ trong mắt mình, một kẻ từng là cây gai nhỏ trong lòng, nay đã phát triển thành đại thụ...

“Rốt cuộc ngươi đã đạt cơ duyên kinh người nào? Nếu tiêu diệt ngươi, cơ duyên đó toàn bộ thuộc về Lạc Vũ ta đúng chứ? Ca ca thân thương...” Lạc Vũ nhỏ

giọng lẩm bẩm, trong mắt xuất hiện từng tia tham lam...

“Thiếu chủ, thứ cho ta nói thẳng, với thực lực của chúng ta hiện tại, không. thích hợp đối chiến cùng hắn đâu!” Lạc Trường đăng chát cười khổ...

“Tại sao?” Lạc Vũ sắc mặt âm trầm, cảm xúc tức giận hiện lên...

Hắn không nghĩ tới, thiên tài như Lạc Trường lại có thời điểm bi quan, mất lòng tin như vậy...

Lạc Trường hít sâu một hơi, lựa lời kính cẩn giải thích:

“Nếu chỉ có một mình Lạc Thần, thiếu chủ đương nhiên không e ngại, nhưng những nữ nhân bên cạnh hắn nếu liên thủ cùng nhau...cái này...”

Lạc Vũ im lặng không nói, chợt hắn cười cười, tiến đến võ vỗ bả vai Lạc Trường, cười lên ha hả:

“Ai nói ta chỉ có một mình?”

Lạc Trường cắn chặt răng, liều lĩnh gật đầu: “Đúng, thiếu chủ không chỉ một mình, thiếu chủ còn có Lạc Trường tal”

“Không, không chỉ riêng ngươi!” Lạc Vũ lắc đầu thong dong nói...

Chợt hắn ngửa mặt lên trời, trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Trường, mở miệng cười hỏi:

“Ta nói đúng chứ chư vị? Đã đến rồi thì ra gặp mặt xem nào!”

“Hahaha, không hổ danh là Lạc gia thiếu chủ, người có thiên phú cao nhất Lạc gia từ trước đến nay, bội phục!”

Theo một tràng cười d: n miên không dứt, Huyết Linh Tông Tam Thánh Tử xuất hiện trên không trung, cười dài nhìn Lạc Vũ...

“Chúng ta đã từng cùng Lạc Thần giao thủ qua, biết rất rõ về thủ đoạn của hắn!” Lão Đại không chần chờ chút nào, lập tức muốn cung cấp thông tin nhằm

thể hiện thành ý...

“Không vội, chúng ta vẫn còn bằng hữu đấy!" Lạc Vũ cười nhạt, nhìn về một phía vách đá...

“Hừ, sao ngươi phát hiện chúng ta?” Theo một tiếng không phục vang lên, hai người mặc lấy chiến giáp xanh biếc phá không mà ra...

“Một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, Băng Dương huynh!” Lạc Vũ bình thản...

“Ô? Băng Dương, thiên tài của Băng Huyền Đế Quốc bị Lạc Thần đánh bại đó sao?” Trong lòng ba tên Huyết Linh Thánh Tử thầm nghĩ...

“Đây là Băng Phong, lần này nhập bọn cùng chúng ta!” Băng Dương không thèm để ý ánh mắt khác lạ của mấy tên này, giới thiệu người đi cùng hắn..

“Hóa ra là Băng Phong huynh, hạnh ngộ!” Lạc Vũ trong mắt xuất hiện vẻ hài lòng...

Băng Phong này đang xếp hạng 11 trong top 50, lại nghe nói là một dũng tướng dưới trướng của Đại Hoàng Tử Băng Huyền Đế Quốc, thực lực phi phàm...

“Chư vị chắc hẳn có hứng thú rất lớn với Điểm Tích Lũy của Lạc Thần và đám nữ nhân của hắn?” Lạc Vũ biết còn cố hỏi...

Đám người gật đầu, để liên thủ, điều cần thiết đầu tiên phải là tín nhiệm lẫn nhau...

“Tại đây hầu như chư vị đều từng giao thủ cùng hắn... Có thể cung cấp thông tin để tìm ra nhược điểm hay không? Có câu biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!” Lạc Vũ hết sức nghiêm túc hỏi...

“Đương nhiên... Trước hết để ta nói!” Huyết Thiến định lên tiếng...

“Khoan đã, trò vui như vậy sao có thể thiếu Ngự Hàn ta?”

Âm thanh từ không trung ầm vang mà xuống, đám người ngẩng đầu...

Chỉ thấy một con Đại Bàng toàn thân sắt bén, móng vuốt như gọng kìm, sải cánh dài tận chục trượng đang từ từ hạ xuống...

Trên lưng đại bàng, một thanh niên gương mặt ngạo nghễ, trong lòng ôm một con sủng vật kỳ lạ có phần dữ tợn...

Kim Quang lóe lên, hai tên Hòa Thượng cùng lúc xuất hiện...

Một người trong số đó là kẻ vừa thoát khỏi Bạch Tố Mai và Diễm Hồng Liên truy đuổi không lâu...

Người còn lại thân mặc cà sa trắng, kỳ lạ là hắn vậy mà vẫn còn tóc, nhìn điên điên khùng khùng...

“Người của Phàm Ẩn Tự? Xin hỏi cao danh?” Lạc Vũ chắp tay lễ