“Linh Nhi phụng mệnh tiểu thư, đến chăm sóc hầu hạ cô gia!” Thiếu nữ âm thanh nhu mềm như làn gió, đôi mắt to tròn chưa từng rời Lạc Thần...
Chúng nữ từng đôi mắt đẹp trợn tròn, đã có vài bàn tay trắng như phấn đặt lên hai bên hông hắn...
Sản sàng dùng Véo thần công bất kỳ lúc nào... “Cô gia nào? Hình như tiểu muội lầm rồi!” Lạc Thần cười khổ lắc đầu...
“Không thể sai được, Lam Tịch tiểu thư đã cho Linh Nhi xem bức họa của ngươi a!” Thiếu nữ chắc nịch lên tiếng...
“Lam Tịch? Xú bà nương kia?” Lạc Thần lập tức bật người dậy...
“Đúng nha, cô gia nhớ ra rồi sao?” Thiếu nữ vui mừng mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền xinh xắn...
“Tiểu muội mau đến!” Lạc Thần ngứa ngáy, hướng nàng vẩy vẩy tay...
“Tiện thiếp Băng Linh Nhi, ra mắt cô gia, ra mắt các vị phu nhân!” Thiếu nữ bước đến nhẹ nhàng, kính cẩn giới thiệu...
“Băng Linh Nhi? Cái tên hơi quen nha!” Lý Trúc Loan lẩm bẩm... Mà Diễm Điệp Tình lập tức lấy ra Thẻ Bài... Băng Linh Nhi, xếp hạng 24...
“Thì ra là nàng! Bất quá lấy gì để chứng minh nàng nhận biết Lam Tịch?” Diễm Hồng Liên nhếch môi hỏi...
Chúng nữ gật đầu, các nàng cũng không dễ tin người như vậy... “Mời cô gia và các phu nhân!” Băng Linh Nhi lập tức dâng lên một ngọc bội... Lạc Thần không chần chờ, lập tức bóp nát...
Khi Ngọc Bội vừa vỡ, một hư ảnh mỹ nhân hiện lên trước mặt đám người...
Chỉ thấy nàng ung dung cao quý, trang nhã bất phàm, khí độ thanh cao, dung nhan tuyệt mỹ, đang ôn nhu nhìn đám người...
“Xú bà nương” Lạc Thần thất thần lẩm bẩm... Chúng nữ cũng ái mộ nhìn hư ảnh kia... Lúc này, hư ảnh Băng Lam Tịch hé mở môi đỏ diêu dàng nói:
“Tiểu Thần, thiếp rất nhớ chàng! Bất quá nha, hiện tại chúng ta còn không thể..”
“Khi chàng nhận được Lưu Ảnh Ngọc, chắc hẳn đã tiến về Học Phủ, gặp được Linh Nhi rồi... Cố gắng lên đó, cả các tỷ muội nữa...”
“Linh Nhi là thị nữ theo thiếp từ nhỏ, mặc dù đôi lúc hơi khờ khạo nhưng rất đáng tin cậy...”
“Tình hình tranh đấu ngôi Thái Tử ngày càng kịch liệt, Linh Nhi thực lực lại không quá mạnh, dễ dàng trở thành mục tiêu bắt cóc của kẻ địch!”
“Vi thế thiếp giao Linh Nhi cho chàng, sản tiện để nha đầu chăm sóc chàng cho các tỷ muội có thời gian tu luyện...”
“Hẹn gặp lại...yêu chàng!”
Âm thanh vừa dứt, hư ảnh hoàn toàn tiêu tán...
Khóe mắt Lạc Thần và chúng nữ hơi ươn ướt, bị chân tình của Băng Lam Tịch gây cảm động, lại thêm lo lắng khi không hiểu tình hình kịch liệt đến mức nào lại khiến Lam Tịch phải đề phòng như vậy...
Hít sâu một hơi, Lạc Thần biết mình cần làm bây giờ là cố gắng mạnh hơn, những chuyện lo lắng không thể suy nghĩ quá nhiều, tránh phân tâm ảnh hưởng đến việc tu luyên...
Quay sang nắm đôi tay nhỏ của Băng Linh Nhi, hắn ôn nhu nói:
“Lam Tịch đã nói thì ta sẽ nghe, sau này chúng ta là một nhà, nàng cứ gọi ta là ca ca là được, gọi các nàng ấy là tỷ tỷ!”
Chúng nữ mỉm cười gật đầu... Băng Linh Nhi gật mạnh cái đầu nhỏ, thở phào nhẹ nhõm...
Vốn nàng sợ Lạc Thần và chúng nữ sẽ khó ở chung, không ngờ lại thân thiện dễ gần như vậy...
So với Băng Dũng công tử luôn lạnh lùng nghiêm túc tốt hơn rất nhiều...
“Phải Linh Nhi không gọi Lam Tịch là công chúa sao? Lại gọi tiểu thư?”
Mộc Tử Âm thắc mắc hỏi...
Băng Linh Nhi mỉm cười đáp:
“Tiểu thư từng nói nếu được quyền lựa chọn nàng sẽ không hóa thân thành công chúa!”
Lạc Thần trái tim siết chặt...
Chúng nữ cũng đồng cảm im lặng...
Sinh trong nhà đế vương, đôi khi là một chuyện hết sức bi ai...
Bầu không khí tiếp tục trầm lặng, cho đến ngày tiếp theo...
Cũng tuyên cáo với toàn bộ Bí Cảnh một điều...
Hậu Cung của Lạc Thần, chính thức tập hợp...
Cũng là dấu hiệu của sự bình yên hiếm có trước cơn bão lớn đang tiến về...
Hết sức kịch liệt...