Cuối cùng đồng quy vu tận cùng Lâm Khánh...
“Thức tỉnh mau! Lão tử còn vô số chuyện muốn làm!” Lạc Thần đay nghiến, một lần nữa gồng mạnh...
Đáng tiếc, thân thể hắn lúc này như quả tạ vạn cân, hoàn toàn lỳ lợm không theo ý niệm của mình...
Thậm chí mí mắt cũng không nhấc lên nổi...
“Công tử hình như đang gặp khó khăn...”
Trong cơn tuyệt vọng ấy, một âm thanh non nớt quen thuộc vang lên... Lạc Thần gương mặt mừng rỡ tát mạnh vào mặt mình mắng một tiếng:
“Khốn kiếp! Kim Nhi luôn bên cạnh ngươi, vậy mà tại thời khắc quan trọng ngươi chưa từng để tâm đến nàng!”
Hắn cảm thấy hổ thẹn, thầm thề sau này phải quan tâm đến nàng nhiều hơn...
Như cảm nhận được tâm tình của Lạc Thần, thân ảnh kiều tiểu tinh xảo của Kim Nhi xuất hiện trong không gian tối đen, đối diện với Lạc Thần, gương mặt nhỏ nhắn chứa một tia hạnh phúc...
“Công tử, ngươi cần nhanh chóng mạnh hơn!” Kim Nhi thủ thỉ nói...
“Đúng vậy! Ta cần mạnh hơn, càng mạnh hơn để bảo vệ người ta yêu thương, để không ai dám khi dễ các nàng!” Lạc Thần kiên nghị nói...
“Công tử còn hai lần triệu hoán đó nha!” Kim Nhi nhí nhảnh nháy mắt nhắc nhở...
Lạc Thần bừng tĩnh gật đầu, hắn quả thật còn hai lần triệu hoán, một lần Công Pháp chuyên dành cho nữ tử, một lần Bí Thuật...
Cả hai lần triệu hoán này điều không hạn chế trong cấp bậc, nói cách khác có thể là Cấm Ky, cũng có thể là Huyền Cấp...
Đối với một người đang muốn mạnh lên như hắn, đây không phải thích hợp nhất sao?...
Hít sâu một hơi, Lạc Thần trầm giọng nói: “Tiến hành triệu hoán Bí Thuật đi!” Công pháp cho nữ tử tu luyện để lần sau triệu hoán...
“Keng, bắt đầu ngẫu nhiên triệu hoán Bí Thuật, thời gian đếm ngược bắt đầu: 900 899 898...30...9...8” Âm thanh máy móc vang lên trong không gian tĩnh lặng...
“Đến tận 900 giây?” Lạc Thần gương mặt xuất hiện vẻ chờ mong...
“Keng, triệu hoán thành công! chúc mừng ký chủ nhận được tầng thứ nhất của Bí Thuật...”
Thân thể Lạc Thần vẫn nằm im trên thảm cỏ dại, Băng Lam Tịch ngồi một bên, đôi mắt không ngừng quan sát gương mặt hắn...
Nhớ lại con mắt trái trống rỗng, nàng càng thêm tò mò về nam nhân này, hận không thể bới móc, tìm hiểu tất cả mọi thứ về hắn...
Hơi nâng bàn tay, một viên ngọc châu óng ả nằm yên lặng... Linh Giới Châu...
Với thần thức của một Luyện Hư Kỳ, lại sớm chiều ở cùng Lạc Thần, Băng Lam Tịch rốt cuộc phát hiện ra sự tồn tại của nó...
Dựa vào trí thông minh của nàng, không khó để đoán được nữ nhân của hắn đang ở bên trong...
“Hãy tha thứ cho sự ít kỷ thời gian qua của ta!” Nhìn vào Linh Giới Châu, Băng Lam Tịch nhắm mắt lẩm bẩm nói, quảng thời gian qua nàng muốn Lạc Thần là của riêng mình nên lựa chọn lơ đi sự tồn tại của
nó...
Hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, trong đầu vẽ ra vô số viễn cảnh khi đối diện với nữ nhân của hắn...
Đưa Linh Giới Châu vào sát khuôn miệng xinh đẹp, nàng bắt đầu câu thông:
“Pháp Bảo có linh, ta biết ngươi hiểu những gì ta nói, chủ nhân của ngươi hiện đang hôn mê bất tỉnh, cần thân nhân bên trong của hắn ra mặt hổ trợ!”
“Hy vọng ngươi đem bọn họ phóng xuất!”
Linh Giới Châu lại lóe lên...
“Ta Băng Lam Tịch thề với trời, nếu động vào dù chỉ là sợi tóc của thân nhân hắn, sẽ chết không toàn thây!”
Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan, Bạch Tố Mai và Liễu Thi Câm gương mặt mừng rỡ kêu lên, cứ tưởng Lạc Thần đem các nàng gọi ra...
Chỉ là rất nhanh, phát hiện thân thể nam tử tái nhợt nằm trên mặt đất, bốn gương mặt xinh đẹp cấp tốc trắng bệch, từng đôi mắt đẹp xuất hiện sương mù, lo lắng hét ầm lên một tiếng...
Cả đám nhào đến kiểm tra tình huống thân thể nam nhân...
Ngay cả dì nhỏ Liễu Thi Cầm dường như quên mất xấu hổ hắn đang trần truồng, khắp gương mặt chỉ có nét lo lắng...