Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 218: Là phu quân không tốt




Lạc Thần chạy đến ghì chặt các nàng vào lòng, nâng lên hai cái cầm trơn bóng an ủi nói:

“Là phu quân không tốt, bất quá các nàng vẫn mãi là bảo b...” Hắn nói chưa hết lời, hai tỷ muội hừ lạnh một tiếng biến mất...

Thay vào đó, một cái đuôi rắn tinh xảo trơn mềm quấn lấy toàn thân hắn, như muốn hòa tan cả hai cơ thể vào nhau...

Bạch Tố Mai dịu dàng nép vào lòng nam nhân dịu dàng thủ thỉ: “Chủ nhân, chỉ cần có thể bên cạnh chàng, thiếp chết cũng nguyện ý!”

Lạc Thần vuốt ve mái tóc trắng của nàng trách cứ nói: “Nói bậy! Ta sao có thể để bảo bối của mình ch...!”

Tố Mai lại biến mất, ngay khi hắn sửng sờ, một nữ nhân có gương mặt xấu xí nhưng thân hình ma quỷ xuất hiệt

Tần Mộng Ảnh gương mặt nhếch lên, tràn đầy khiêu khích nói:

“Không phải nói muốn bắt ta làm cô vợ nhỏ sao? Đợi mãi chẳng thấy? Hừ!” Lạc Thần xấu hổ vuốt đầu, muốn tiến đến ôm nàng an ủi...

Rắc...

Nữ nhân tan vỡ trước khi hắn chạm được nàng, hai thân ảnh tuyệt mỹ có gương mặt giống hệt nhau xuất hiện...

Cơ Nhã nhìn muội muội vẫn còn hôn mê trên giường ngọc, hận ý nhìn Lạc Thần lạnh như băng mở miệng:

“Ngươi là đồ xảo biện, không cứu được nàng còn làm ra chuyện dơ bẩn! Chết đi cho ta...!”

Thân ảnh tuyệt mỹ phình to, muốn tự bạo chết cùng Lạc Thần...

“Nghe ta giải thích, Cơ N...” Lạc Thần nói chưa hết câu, hai nàng đã hóa thành mãnh vụn...

“Lão công, chàng ăn mía ngọt còn đánh cả cụm, hiện tại muốn quất ngựa truy phong sao?”

Theo hai âm thanh thành thục quyến rũ cùng dâm mị thánh thót truyền vào. tai...

Mộc Tử Âm nắm lấy tay Lý Trúc Loan u oán nhìn hắn...

“Nào có! Lão công các nàng là đại trượng phu, sao có thể vô trách nhiệm như vậy!” Lạc Thần ngạo nghễ...

“Hừ, ai thèm tin ngươi!” Hai nàng liếc xéo một cái, tiêu tán trong không gian...

“tiểu Thần, dì nhỏ rốt cuộc chờ được ngươi! Mau tìm lấy tỷ tỷ, cả nhà chúng ta đoàn tựu!”

Liễu Thi Cầm gương mặt tuyệt mỹ chất chứa sầu lo, miệng thơm lên tiếng cầu khẩn...

“Dì nhỏ yên tâm, ngày đó rất n...”

Lạc Thần vẫn chưa nói hết, dì nhỏ cũng thành hư vô...

Sắc mặt hắn bắt đầu xuất hiện một tia dữ tợn, bao lần hắn muốn bày tỏ nổi lòng với nữ nhân mình yêu thương đều mất đi cơ hội, Lạc Thần như muốn phát điên...

Thông minh như hắn đương nhiên nhận ra nơi này là ảo cảnh trong tiềm thức mình, nhưng chỉ cần nơi này có các nàng, hắn tình nguyện chìm đắm, tình nguyện cho các nàng một lời hứa hẹn của nam nhân, dù cho tất cả chỉ là hư ảo...

Nhưng số phận dường như muốn trêu chọc hắn, không hề cho hắn cơ hội...

Lạc Thần hít sâu một hơi, thân ảnh tuyệt mỹ khác rốt cuộc xuất hiện...

Băng Lam Tịch cao quý đoan trang lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm...

“Nàng rốt cuộc là ai?!” Lạc Thần chủ động lên tiếng... Băng Lam Tịch ôn nhu mỉm cười, đôi môi khế mở: “Thiếp là...”

Rắc...

Hóa thành hư vô...

“Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Lạc Thần phẫn nộ gầm thét...

Một tuyệt mỹ thiếu phụ với gương mặt thống khổ đến mức tận cùng khi tiểu tử vừa sinh ra không lâu bị mang đi...

Đứa trẻ từ nhỏ đã sống như nô lệ, bị vô số khinh thường dè biểu, dần dần trở nên lạnh lùng ít nói...

Thiếu niên bị tàn nhãn móc mù đôi mắt...

Trở thành bao cát tập luyện, nơi trút giận vui đùa của đám quỷ dữ đội lốt trẻ trâu...