Băng Lam Tịch phức tạp nhìn tình cảnh này, đôi môi đỏ mọng căn chặt, nàng không nghĩ đến, nữ nhân của hắn diện mạo đều xuất chúng đến thế...
Hít sâu một hơi, nàng cố gắng ôn hòa thân thiện nhất có thể nhợt nhạt cười nói:
“Các cô yên tâm! Tính mạng hắn không có gì đáng ngại!”
Bạch Tố Mai hai mắt đẩm nước quay phắt lại, Tinh Ngân Song Kiếm xuất trên tay, chỉ thẳng vào nàng quát:
“Chàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô ruốt cuộc là ai?”
Nhìn tình huống của Lạc Thần, trái tim nàng siết chặt lại, đau đớn như muốn nghẹt thở, phẫn nộ dần lấn át lý trí...
Mắt to tròn đột ngột sáng bừng lên, tóc dài không gió mà bay, khí tức toàn thân đề thăng khủng bố...
Băng Lam Tịch hai mắt co rút lại, Luyện Hư Kỳ như nàng đương nhiên không sợ Bạch Tố Mai...
'Thứ khiến nàng khiếp sợ là việc đề thăng khí thế của đối phương, rõ ràng chỉ là Tứ giai sơ kỳ yêu thú, nhưng khí tức phát ra lúc này lại không kém Tứ giai Hậu Kỳ...
Ngẩng đầu nhìn lên, trên miệng thung lủng, mặt trời như ẩn như hiện, nhật tinh thần không ngừng bị nữ tử tóc trắng này hấp thu...
Tinh Thần Biến...
“Tố Mai dừng tay!” Ba nữ còn lại rốt cuộc để tâm đến tình huống này, cả ba ôm chặt lấy Bạch Tố Mai hét lên một tiếng, linh lực truyền vào người nàng...
Nghe Lạc Thần từng kể nên các nàng có thể đoán được Băng Lam Tịch có lẽ là nữ nhân thần bí trong miệng hắn, trước khi phân rõ địch hay bạn, tốt nhất tránh xảy ra xung đột không đáng có...
Bị linh lực cảnh tỉnh, Bạch Tố Mai dần lấy lại lý trí, Tinh Thần Biến giải trừ, tu vi trở lại như cũ...
Gạt bỏ uể oải do thi triển Bí Thuật thời gian ngắn, Bạch Tố Mai rốt cuộc bình tĩnh lại, không để ý đến mấy nữ, cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nam nhân...
Bổng sắc mặt nàng lóe lên một tia kinh hỉ, nhoẻn miệng cười xinh đẹp nói: “Chủ nhân tỉnh! Chàng tỉnh rồi!”
Chúng nữ nghe thế nhảy dựng tiến lại quan sát, chỉ thấy Lạc Thần vẫn im ắng nằm như cũ...
Băng Lam Tịch thở dài một tiếng, thời gian qua vì lo lắng mà nàng cũng không ít lần rơi vào tình cảnh này, cứ ngỡ hắn sẽ tỉnh lại...
'Thấy mấy nữ không tin mình, Bạch Tố Mai phồng má nói: “Ta rõ ràng nhìn thấy lông mi chàng hơi rung rẩy!” Mấy nữ hai mặt nhìn nhau, Băng Lam Tịch ôn nhu cất tiếng:
“Thỉnh thoảng hắn vẫn thường cử động một chút động tác nhỏ, nhưng hai tháng nay vẫn chưa tỉnh lại!”
Trong lúc chúng nữ sắp tiếc nuối, chợt Lý Trúc Loan kinh hỷ hô lớn: “Chàng thật tỉnh! Các ngươi xem!”
Ngón tay thon dài chỉ vào giữa hai chân nam nhân, chỉ thấy một cây côn thịt to lớn đầy gân guốc lúc này cao ngạo ngẩng đầu lên thiên không...
Phi
Liễu Thi Cầm khế gắt một tiếng, da mặt đỏ rực như táo quay đầu tránh đi, trái tim nhảy kịch liệt...
Mấy nữ còn lại thì khác, trong từng đôi mắt đẹp xuất hiện vẻ chờ mong, đối với thân thể Lạc Thần quen thuộc như các nàng chẳng có gì phải xấu hổ...
Cả đám chụm đầu lại quan sát hắn, hy vọng tìm ra một tia dấu hiệu khác biệt nào đó...
Chợt... Dị Biến Nảy Sinh...
Thân thể nam nhân vốn nằm im đột ngột đứng bật dậy, một cổ khí thế tang thương đầy rẫy táo bạo cuồn cuồn như viễn cổ thần ma hàng lâm...
Chúng nữ không kịp phản ứng bị văng ra vài chục bước trước áp bách kinh thiên động địa đó...
Ngay cả Băng Lam Tịch cũng không ngoại lệ... Không gian rung rẩy... Cái đầu trọc lún phún vài sợi tóc nhanh chóng vươn dài, vượt qua phần lưng...
Trước ánh mắt ngạc nhiên của chúng nữ, màu tóc đen tuyền cấp tốc chuyển thành Hoàng Kim sắc lấp lánh cao quý không từ nào tả siết...
Rốt cuộc, con mắt Bạc Trắng dần dần mở ra, vẻ bình thản ung dung ngày. thường hoàn toàn biến mất, trái lại là một loại tính cách ngang tàn bá đạo, khinh thường sinh linh vạn vật, ngạo nghễ thương khung...
Vội vàng điều động ý niệm, loại khí thế vô hình này rốt cuộc tiêu tán...
“Dù chỉ là tầng đầu tiên, nhưng siêu việt Linh Cấp Bí Thuật quả nhiên không hề đơn giản...”
Nhìn chúng nữ thở phào nhẹ nhõm, Lạc Thần hài lòng nhếch miệng lẩm bẩm:
“Thiên Đế Tam Biến Thuật - Đệ Nhất Biến - Thiên Hạ Vô Song”