Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 217: Hai tháng sau




Hai tháng sau...

Một khu vực thần bí không cho người biết.

Nơi đây rõ ràng nằm ở đáy thung lũng sâu hun hút, mặt trời treo cao nhưng ánh sáng không hoàn toàn có thể tiến vào đến tận đáy, tuy nhiên quang cảnh lúc. này lại phát sáng một cách rực rỡ do các viên Dạ Minh Châu lơ lửng trên không trung...

Chẳng những có ánh sáng, nơi đây còn có dòng sông nhỏ trong veo, hoa thơm cỏ dại, đồng cỏ xanh biếc, còn có cả rừng cây tràn trề sức sống và đủ các. loài động vật lớn lớn nhỏ nhỏ, thậm chí còn có cả... người.

Bên cạnh con suối trong, một nữ nhân tầm hai tám hai chín tuổi, thân mặc. lam y giản dị như cô gái thôn quê, chỉ là mái tóc đen tuyền óng ả mượt mà hơn cả làn suối của nàng kết hợp với dung nhan tuyệt mỹ kia làm vẻ thanh cao không thể che lắp...

'Trên tay nữ nhân cầm một mảnh lá sen xanh ngát to tròn, nhẹ nhàng múc lấy nước suối tươi mát trong vắt...

Nữ nhân hai tay bưng lấy lá sen, chân trần đạp bãi cỏ mềm, từ từ bước đến một nam tử trần truồng không mảnh vải che thân nằm im trên mặt đất...

Nam tử kia sắc mặt yên bình như ngủ say, từng làn linh khí xung quanh châm chậm tiến vào thân thể hắn một cách tự nhiên mà không cần điều động...

Các vết thương dữ tợn đã bắt đầu kết vảy, một nữa máu thịt biến mất cũng dần được bổ sung, đang hình thành từng lớp da non...

Cái đầu vốn trọc lóc nay đã lún phún xuất hiện từng sợi tóc ngắn...

Xung quanh nam nhân là vô số Cực Phẩm Linh Thạch chất chồng như núi, cung cấp linh lực cho quá trình hấp thu của hắn...

Nữ nhân ngồi xuống cạnh nam nhân, dịu dàng tách ra đôi môi tái nhợt như thiếu máu của hắn bỏ vào một viên Đan Dược óng ánh tràn ngập linh khí...

Chứng kiến nam nhân vẫn còn ngậm đan dược trong miệng không chịu nuốt vào...

Nữ nhân nhẹ nhàng mỉm cười, dùng đôi môi mềm mại đỏ mọng của mình ngậm lấy một ngụm nước trong lá sen...

Đôi tay vuốt mái tóc mây, nữ nhân nhẹ nhàng cúi đầu, áp toàn bộ khuôn miệng thơm ngát của mình vào môi nam nhân, dùng động tác hết sức nhẹ nhàng truyền nước suối ngọt liệm trong miệng mình qua miệng nam nhân may mắn kia...

Liên tục vài lần như vậy, nước trên lá sen rốt cuộc cạn kiệt...

Nam nhân lúc này mới ngoan ngoãn nuốt ừng ực nước suối, viên Đan Dược theo đó tiến vào trong bụng...

Chốc lát sau, gương mặt trắng bệch như bị bệnh của hắn xuất hiện thêm tia hồng sắc...

“Đây đã là viên Linh Lực Đan cuối cùng trên người ta rồi, bao giờ ngưới mới tỉnh đâu này?”

Nữ nhân vươn bàn tay tinh xảo vuốt ve cái đầu trọc lún phún tóc của nam nhân lẩm bẩm nói...

'Thung lũng này là một nơi bí mật khi còn trẻ Băng Lam Tịch vô tình phát hiện, những năm gần đây mỗi khi bế quan tu luyện, nàng đều chọn nơi này...

Thảm cỏ xanh, vườn hoa thơm ngát, Dạ Minh Châu sáng lấp lánh đều do nàng một tay bố trí khi trước...

Cho dù là đệ đệ Băng Dũng của nàng cũng không biết nơi bí mật này...

Từ khi Lạc Thần bị thương nặng, Băng Lam Tịch vốn định dùng tất cả mối quan hệ của mình mời đến các Luyện Dược Sư tài ba có danh tiếng trên đại lục để chữa trị cho hắn...

Tuy nhiên rất nhanh ý nghĩ này bị gạt bỏ, bởi vì nàng kinh hãi phát hiện, Lạc 'Thần vậy mà có thể hấp thu Thiên Địa Linh Khí một cách tự nhiên trong hoàn cảnh không có ý thức, không cần đã tọa, không cần vận chuyển Công Pháp...

Phát hiện này khiến nàng kinh ngạc đồng thời cũng quyết tâm bảo trụ bí mật kinh người này...

Phải biết rằng, tu sĩ muốn hấp thụ thiên địa linh khí tu luyện đều phải bế quan vận chuyển công pháp, bởi thế mà con đường tu luyện càng trở nên gian nan, nhàm chán, vô số người tâm cảnh không đủ quyết định bỏ cuộc...

Nàng có thể nhìn ra điều này đương nhiên các vị Luyện Dược Sư cũng có thể nhìn ra khi tiếp xúc với Lạc Thần...

Tin tức này một khi tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ dẫn đến toàn bộ Tinh Cầu chấn động dữ dội, vô số thế lực lớn truy bắt Lạc Thần làm vật thí nghiệm, nghiên cứu, đào bới bí mật của hắn...

Nghĩ đến đây, Băng Lam Tịch quyết định mang hắn đến nơi này để chữa trị thương thế...

'Trước sự vận chuyển và hấp thu không ngừng nghỉ của Bốn Tôn Đại Đỉnh nơi đan điền...

Lạc Thần không để nàng thất vọng, sau khi nuốt lấy lượng lớn Đan Dược trên người nàng, cộng thêm hấp thu Linh Khí do vô số Cực Phẩm Linh Thạch cung cấp,

thương thế trên người hắn bắt đầu tự lành...

Quan sát quá trình tự chữa thương của Lạc Thần, nhìn từng tế bào mới hình thành trên cơ thể hắn, Băng Lam Tịch đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác...

Hắn vậy mà là một Thể Tu...

Mỗi tấc da thịt mới được sinh ra, cường độ càng trở nên đàn hồi và săn chắc, gân mạch hoàn thiện đến độ hoàn mỹ, tốc độ tự lành vết thương ngày càng nhanh...

Nhìn thấy tình hình đó, Băng Lam Tịch không hề do dự xuất ra số lượng lớn Linh Đan, Dược Thảo quý hiếm được nàng tích trữ nhiều năm, ngày qua ngày

dùng đôi môi mềm mại của mình đút vào miệng hắn...

Trước sự bồi bổ của công chú Băng Huyền Đế Quốc, Lạc Thần trong lúc hôn mê, Thể Tu lại tinh tiến thêm một cấp bậc...

Tam Chuyển Hậu Kỳ...


Chưa kịp lấy lại tinh thần...

“Hừ, mẫu thân nói đúng, nam nhân không đáng tin cậy, vừa rời khỏi tỷ muội chúng ta đã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!”

“Còn không phải sao? Đúng là ca ca xấu!”

Diễm gia hai tỷ muội, Hồng Liên và Điệp Tình hai tay chống nạnh, đôi mắt vừa yêu vừa hận nhìn hắn chằm chằm...