Chương 24: Hoàng Đế Băng Hà
Lão chấp chính sứ Tống Lương Đại bước qua cửa tòa nhà nhỏ đã thấy vị hoàng thái tử đứng lặng, mắt nhìn chằm chằm trụ đá trắng đục như sương mù trước mặt. Xung quanh là những đồ án kỳ dị không ngừng chớp sáng từng điểm li ti, các điểm sáng đó như hằng hà những ngôi sao lấp lánh không ngừng di động tiến gần về phía trụ đá. Chúng lập tức bị trụ đá hút lấy biến mất, những điểm sáng khác lại hình thành một vòng lập lại bất tận.
Tống Lương Đại vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay đây chính là bát quái trận bảo trì linh hồn n·gười đ·ã k·huất, không khỏi giật mình. Loại bát quái trận này cực kỳ trân quý chỉ sử dụng trong những lúc trọng đại. Lão bước lại gần càng thêm kinh hãi khi từ trụ đá phản phất xuất hiện một linh hồn lờ mờ lúc ẩn lúc hiện. Lão nhìn kỹ thì suýt chút nữa đã té vật ra.
“Cái này…cái này…sao lại…!” Lão thân là người đứng đầu bốn viện, quyền lực chỉ đứng sau hoàng đế. Không việc gì làm lão kinh hãi như lần này, bộ dạng của lão rõ ràng là kinh hãi đến tột độ, mặt mày tái nhợt, miệng lấp bấp không thành lời.
Vị hoàng thái tử không bất ngờ trước vẻ kh·iếp sợ của lão, đôi mắt đổ lệ không kìm giữ được khẽ lăn xuống: “Đúng vậy! Hoàng đế đã băng hà!” Y quay lại nhìn lão chấp chính sứ mặt mày nhợt nhạt, lão từ khi đặt chân vào tòa nhà chưa được khoảnh khắc tưởng đã già thêm trăm tuổi, dáng vẽ uy nghi trước đó biến mất hoàn toàn.
“Việc này…việc này sao có thể! Hoàng đế người…”
Vị hoàng thái tử kìm nén cảm xúc, hít dài một tiếng. Hai người hướng mắt nhìn nhau không dám tin vào sự thật này. Lão chấp chính sứ thấy rõ ràng đó là sự thật trong ánh mắt hoàng thái tử, khóe mắt lão khẽ lăn lệ: “Người làm sao có thể băng hà được! Với thực lực của người trên đời này ai có thể làm tổn hại đến người được. Việc này hoàng thái tử có thể nói rõ cho tôi nghe được hay chăng?”
Vị hoàng thái tử nhắm mắt lặng thinh một lúc mới nói: “Cách đây mấy năm hoàng đế ra ngoài ngao du, trước khi đi người đã dặn dò ta cứ thế thân người nhập điện bình thường không được tự ý xử trí công vụ bừa bãi, đợi khi người xong việc quay về xử trí sau. Cách đây mấy ngày kim tượng thế thân của người trong tẩm cung bất ngờ sụp đổ, linh hồn của người quay về báo mộng thân xác của người vẫn còn, ta lập tức mời pháp sư đến mở bát quái trận ‘Lưu Hồn Bí Trận’ lưu giữ linh hồn của người tại tầng mười tòa tháp ‘Ứng Pháp Bích’ tránh để linh hồn phiêu tán tổn hại.”
Lão chấp chính sứ Tống Lương Đại nghe nói không khỏi hi vọng, vẻ hoang mang trước đó trở nên bình tĩnh lại phần nào: “Vậy ra người vẫn còn cơ hội. Linh hồn được bảo trì, thể xác chưa bị phá hủy thì tốt rồi! Hoàng thái tử có biết rõ hoàng đế băng hà như thế nào chăng?”
Vị hoàng thái tử trầm ngăm lắc đầu: “Linh hồn của người quay về đã có phần suy yếu, chỉ kịp sai bảo ta mau bảo trì linh hồn của người thì đã lầm vào hôn mê rồi. Còn về nhục thần vẫn lạc nơi đâu ta không biết. Còn xảy ra chuyện gì thì xem qua linh hồn của người suy yếu như hiện tại hẳn gặp phải địch thủ vô cùng lợi hại, ảnh hướng cả đến linh hồn.”
Lão chấp chính sứ Tống Lương Đại hít dài một hơi, vẻ hi vọng trước đó biến mất: “Không nói đến tứ châu, ngay đến mấy châu lân cận cũng khó có ai đủ thực lực làm hại người. Đến cả linh hồn cửu ngũ chí tôn còn bị tổn hại thì thật chưa từng nghe qua. Nếu vậy nhục thể của người hẳn khó mà bảo tồn trong tay người khác được, tại sao…!”
Vị hoàng thái tử chua xót phất tay: “Ngài cũng có suy nghĩ giống ta, nhưng người cho biết thân xác vẫn an toàn, còn lệnh ta lập tức bảo trì linh hồn của người. Ta còn chưa kịp hỏi đến chỗ quan trọng người đã hôn mê rồi. Ta mời ngài đến chính là nói rõ hết sự tình bí mật này, một phần chính là tìm ra nhục thân của người.”
Lão chấp chính sứ Tống Lương Đại hướng mắt nhìn Lê Thiệu Thị đứng phía sau, từ khi bước vào cô vẫn chấp tay lặng im không chút động tĩnh nào. Vị hoàng thái tử như hiểu rõ tâm ý của lão gật đầu: “Pháp sư là người đáng tin cậy, ngài không cần phải lo lắng.”
Lão chấp chính sứ Tống Lương Đại không cần nghe lời đó cũng nhận biết rõ, loại bát quái trận lưu hồn trước mắt ngoài pháp sư ra khó có ai điều động được. Hoàng thái tử đã tin tưởng cô ta, lão tự mình không cần lo lắng. Tin tức hoàng đế băng hà để lộ ra ngoài không những làm cho tình hình Lưỡng Tiên Quốc nổi trận sóng gió mà cả tứ châu gặp đại loạn lớn. Lão thân là người quản việc tự nhiên hiểu rõ lắm.
“Hoàng thái tử nói vậy, tôi đã hiểu rõ.”
Vị hoàng thái tử gật đầu: “Vậy ngài định cử ai đi?”
Lão chấp chính sứ Tống Lương Đại vẻ mặt trầm ngâm một lúc nói: “Trịnh Long Tùy!”
“Y đáng tin hay không?”
“Trịnh Long Tùy do đích thân tôi đề bạc, hiện đương chức tổng tư lệnh đặc sứ trong tay nắm giữ hơn mấy vạn điệp viên. Tình hình khắp tứ châu chúng ta ngoài y ra khó có ai nắm bắt rõ ràng được. Ngoài lòng tin tưởng ra, y còn là con rể của tôi, tự khắc biết phân rõ nặng nhẹ mà làm việc, không dám hồ đồ suy nghĩ khác.”
“Người này ta biết, y cũng là người trung trực. Ngài đã đề bạt y thì ta không cần phải lo nghĩ nhiều nữa.” Vị hoàng thái tử gật đầu tán thành, mắt hướng nhìn về phía trụ đá đặt bên trong bát quái trận không ngừng hấp thụ các điểm sáng như ánh sao, nói thêm: “Hoàng đế vẫn lạc nơi nào chúng ta không rõ ràng, để tìm ra nhục thể của người thật không dễ dàng gì.”
“Trước tiên chúng ta cẩn thận tìm kiếm các quốc gia lân cận, hải đảo trong phạm vi tứ châu, sau đó mới tính tiếp.” Lão chấp chính sứ Tống Lương Đại liền nói.
“Việc này không đơn giản, không mất trăm năm cũng phải nghìn năm. Đó là chưa kể phải bảo mật tin tức chớ để người ngoài hay biết việc này. Ngài không cần ta phải nói thêm, cẩn thận nhất vẫn là Đỗ Khắc Duy.”
Lão chấp chính sứ Tống Lương Đại gật đầu. Vị hoàng thái tử quay sang Lê Thiệu Thị nói: “Pháp sư đã chuẩn bị vật đó chưa?”
Lê Thiệu Thị nghe hỏi bước lên mấy bước chấp tay nói: “Đã xong!” Nói rồi lấy ra một cổ rương hướng đến trước mặt lão Tống Lương Đại nói thêm: “Bên trong cổ rương chứa hơn năm nghìn linh bài ‘Vọng Thái Ngọc’ có ẩn chứa tinh huyết của hoàng đế. Khi ‘Vọng Thái Ngọc’ tiếp cận với nhục thân của người trong phạm vi trăm dặm lập tức có phản ứng. Trong thời gian cấp bách tôi chỉ kịp chế tác được như vậy, hiện tại chấp chính sứ ngài hẳn cần dùng đến.”
Lão chấp chính sứ gật đầu nhận lấy cổ rương bỏ vào trong trong áo.
Cả ba người đứng lặng nhìn về phía trụ đá trắng đục không ngừng hấp thụ những điểm sáng li ti tiến đến gần. Bóng lờ mờ trong trụ đá lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt mệt mỏi khó tả. Vị hoàng thái tử hít sâu một tiếng, khóe mắt đỏ hoe đau sót: “Chuyện này không biết sẽ giữ kín được bao lâu? Lưỡng Tiên Quốc sắp tới có được an bình hay không? Thật sự ta không biết được! Mong hai vị trung thành với hoàng đế, với Lưỡng Tiên Quốc. Hai vị có sẵn lòng với lời thề chăng?”
Hai người Lê Thiệu Thị, Tống Lương Đại hướng vị hoàng thái tử cung kính gật đầu: “Chúng tôi thề trung thành với hoàng đế! Thề trung thành với hoàng thái tử! Quyết không dám hai lòng.”
Vị hoàng thái tử bước đến nắm lấy tay hai người gật đầu: “Ta nào dám nghi ngờ hai vị, chỉ cần hai vị ra sức vì đại cuộc khó khăn lần này. Ta thay mặt thần dân Lưỡng Tiên Quốc cùng tám mươi mốt chi tộc họ Đỗ xin cảm tạ hai người.”
Lê Thiệu Thị vẻ mặt lạnh nhạt hiện tại đỏ bừng bừng: “Hoàng thái tử ngài cao quý chớ để cảm xúc lấn át. Chúng tôi ra sức vì hoàng đế, vì hoàng thái tử là lẽ thường tình cho dù tan thây nát thịt quyết không dám phụ lòng.”
Lão chấp chính sứ Tống Lương Đại nghe vậy gật đầu tán đồng: “Tôi cũng quyết không để hoàng thái tử thất vọng.”
“Mọi việc đều nhờ cả ở đại nhân ngài.” Vị hoàng thái tử không câu nệ tiểu tiết trên dưới hướng lão chấp chính vái một cái.
Bên ngoài cửa cung điện không xa một người ăn mặc thường dân, đầu đội mũ che kín nửa mặt, tướng mạo tuấn tú, giọng eo éo hướng cỗ xe lớn do một con đại tê giác kéo nói, rõ mười mươi hắn là nội quan thái giám. “Họ đến tòa tháp Ứng Pháp Bích, nửa giờ sau mới rời đi.”
Người trong xe giọng ồm ồm vọng ra: “Ngươi có hay biết họ nói chuyện gì không?”
“Thưa không! Chỉ biết ba người bọn họ vẻ mặt rất khẩn trương.” Vị nội quan thái giám mắt hướng quanh lo lắng nói.
Người trong cỗ xe như đón được tâm trạng của hắn, từ cửa xe ném ra một xấp ngân phiếu về phía hắn: “Tốt lắm! Ngươi mau quay về cung điện đi! Khéo lại để người khác nghi ngờ, hỏng mất việc của ta. Theo dõi động tĩnh của họ không được lơ là, có gì lập tức báo ngay.”
“Xin tuân lệnh ngài!” Tên nội quan thái giám, mau tay cất ngân phiếu vào cổ rương, xoay người bỏ đi mau khi thấy cỗ xe đã lăn bánh đi về phía xa.
Cùng khi ấy từ trong một góc nhỏ cuối phố, một người trung niên ăn vận bình thường, mặt mày hốc hác, tay vận lực đẩy cỗ xe chở đầy cây dược liệu về phía cửa cung điện. Một tên quân binh ngăn lại hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Bẩm quan gia tôi mang dược liệu đến bộ y tế. Có ngọc bài của dược sư Đổng Quan đây ạ.” Hắn vừa nói vừa lấy trong túi áo ra một miếng ngọc bài màu trắng sữa đưa tới trước tên quân binh. Tên quân binh xem qua khẽ gật đầu phất tay: “Mau vào đi!”
Hắn đẩy cỗ xe đi một mạch đến phía tây cung điện, rồi quẹo trái đến trước một tòa nhà lớn phía trước đề ba chữ ‘Viện Tòng Sứ’. Hắn đưa mắt nhìn lên nhổ một bãi rồi tiếp tục đẩy cỗ xe đi tiếp qua mấy hành lang khác nữa thì đến trước một tòa nhà xây hình tháp ba tầng. Trên cửa chính đề ‘Bộ Y Tế’ trước cửa có hai ba người mặc y phục trắng, đầu bịt khăn đỏ, dáng vẻ mệt mỏi khuân vát củi đi vào cửa phụ nhỏ bên cạnh.
Hắn hướng mấy người khuân củi cười hỏi “Này các vị, dược sư Đổng Quan có ở trong dược viên không?”
Một tên khuân củi, mặt mày mệt mỏi quay lại quát lớn: “Con mẹ nó, không biết!” Hắn chửi tục một câu rồi lại sải bước đi về phía cửa phụ nhỏ.
Tên đẩy xe dược liệu vẻ mặt trước đó hốc hác, chán chường vậy mà nghe mấy câu chửi rủa lại bật cười, ánh mắt thay đổi thấy rõ: “Ha ha…bọn quỷ sứ các ngươi làm gì mà dữ vậy.” Hắn bỏ cỗ xe lại chạy lên bậc thang bước vào cửa tòa nhà Bộ Y Tế.