Chương 23: Hoàng Thái Tử Lưỡng Tiên
Cách xa lục địa Ngũ Châu không biết bao nhiêu vạn dặm. Trên một đồng bằng rộng lớn trù phú, thành thị xây dựng san sát, nhìn từ xa đã thấy sự giàu có thịnh trị tột bậc. Giữa trung tâm thành phố là một tòa cung điện vàng rực rỡ, bao vây xung quanh là những bức tường thành đồ sộ. Nhìn từ bên ngoài là cả một công trình vĩ đại, đình đài, lầu các, đền thờ vây bọc quanh tòa cung điện vàng rực ở giữa, tạo thành một lớp kiến trúc xoắn ốc.
Thành phố của vị hoàng đế thống trị cả một lục địa tứ châu rộng lớn.
Lưỡng Tiên Quốc.
Lúc này ở đại sảnh đường cung điện uy nghi, trên đại điện một người trung niên ăn mặc thế giá, dáng vẻ uy nghi, đầu chít khăn vàng thêu hoa bốn cánh đỏ, chỏm tóc bịt đầu rồng. Y đứng trầm ngâm nhìn đám quan nhân cung kính dưới đại sảnh đường. Sảnh đường hơn nghìn người đứng lặng im không chút động tĩnh, không khí ngưng trệ, ngay đến thơi thở cũng trở nên miễn cưỡng.
Người trung niên mặt trắng bệt, hai mắt quầng thâm. Y trầm tư một lúc lâu, thì quay sang nhìn chiếc ghế trạm trổ rồng vàng bên cạnh. Trên bàn đối diện là từng tập lớn công văn đợi sẵn, ngọc ấn phỉ thúy đỏ như huyết tương không ngừng phản quang làm y hít dài một tiếng.
Một người trung niên tướng mạo phi phàm, râu quai nón cắt tỉa gọn gàng, tay cầm kim tướng lệnh đỏ tía hướng lên điện cung kính vái một cái. Người trung niên đứng trên điện phất tay nói: “Đỗ Khắc Duy có việc gì cần bẩm báo?”
“Hoàng đế người đã lâu không lên điện, hôm nay đột ngột được hay người lâm trọng bệnh. Ngài có thể nói rõ tình trạng của người cho các quan viên trong điện được biết rõ hay chăng?” Đỗ Khắc Duy miệng nói nhưng ánh mắt có chút cười cợt hướng người trung niên đứng trên điện hỏi.
Người trung niên nghe hỏi khẽ gật đầu. Mắt lại nhìn số quan viên tay cầm kim tướng lệnh đỏ tía đứng hàng đầu hỏi: “Các vị còn ai có ý kiến gì nữa chăng?”
Không nghe thấy ai lên tiếng y lại hướng một lão già râu tóc vàng óng, cốt cách đứng đắn hỏi: “Tống Lương Đại ngài không có gì để hỏi hay sao?”
Lão già râu vàng tên Tống Lương Đại nghe hỏi liền bước lên một bước, hướng người trung niên vái dài một cái nói.
“Hoàng đế thân hiện tại lâm bạo bệnh không thể lên điện xử lý công vụ. Hoàng thái tử là người kế vị tương lai, theo y kiến của tôi mọi công vụ hiện tại hoàng thái tử thân phải đứng ra lo liệu chớ để trễ nải.”
Người trung niên được xưng tụng hoàng thái tử nghe vậy gật đầu. Đỗ Khắc Duy hướng mắt nhìn lão Tống Lương Đại ‘hừ’ khẽ một tiếng liền nói: “Tình trạng bệnh tình hoàng đế thế nào mọi người chưa rõ, công vụ hiện tại nặng nề hoàng thái tử người có việc chưa rành rõ khó mà xử lý được. Tôi thiết nghĩ trước phải xem tình trạng hoàng đế thế nào sau mới lập ra một hội đồng quán xuyến, giải quyết công vụ cấp bách trước mắt. Hoàng thái tử là người sáng suốt, hay rõ tình hình công vụ, chỉ c·ần s·ai một đường thì khó mà sửa được. Hoàng thái tử người đồng tình với ý kiến này của tôi chăng?”
Vị hoàng thái tử nghe nói không khỏi đỏ mặt. Lão Tống Lương Đại đứng bên cạnh Đỗ Khắc Duy ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Công vụ hoàng thái tử không xử lý được đã có bốn viện đứng ra gánh vác, ngài lập ra hội đồng để bức ép hoàng thái tử chăng.”
Đám quan viên trong đại điện nghe vậy không khỏi bàn luận, vẻ nghiêm cẩn trước đó biến mất. Đỗ Khắc Duy khẽ nhếch miệng cười không đáp, đợi đám đông bắt đầu ngừng bàn tán mới nói: “Ngài nói vậy chẳng khác nào vu cáo tôi có ý đồ không tốt với hoàng thái tử.” Hắn nói rồi hướng nhìn hoàng thái tử vái một cái thêm: “Mong hoàng thái tử sáng suốt mà đứng ra minh oan cho tôi.”
Vị hoàng thái tử nhìn đám quan nhân phía dưới, ánh mắt không khỏi chán ghét. Y mang tiếng hoàng thái tử kế tục ngôi vị hoàng đế Lưỡng Tiên Quốc nhưng thực quyền trong cung điện Lưỡng Tiên không có. Đỗ Khắc Duy là người hoàng tộc, quản lý toàn bộ chi tộc họ Đỗ, quyền lực vô cùng lớn. Ngay đến chấp chính sứ quản bốn viện Tống Lương Đại cũng phải kiên kỵ. Lời đề nghị của Đỗ Khắc Duy nói trước đó rõ ràng là muốn bức ép Tống Lương Đại rất rõ, tự nhiên y sao không thấu được chứ. Vậy mà hắn còn tự cho mình oan ức.
“Việc này chúng ta nên bàn sau. Ta hôm nay lên đại điện để thông báo việc chính, không phải đến để nghe các vị t·ranh c·hấp. Công vụ hiện tại sẽ do chấp chính sứ xử lý. Hoàng đế trọng bệnh nhưng việc diện kiến mỗi năm không được bỏ bê, ai vi phạm lập tức nghiêm trị.” Vị hoàng thái tử không đả động nhìn tới Đỗ Khắc Duy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám quan viên một lượt.
Đám quan viên nghe vậy không có ý kiến gì lập tức cúi đầu dạ ran một hồi. Vị hoàng thái tử thấy Đỗ Khắc Duy muốn nói gì đó liền trỏ tay Tống Lương Đại nói: “Chấp chính sứ đại nhân, tôi mới nhìn qua công văn này thấy có việc hệ trọng ngài thử nhìn xem.” Vị hoàng thái tử bước đến bàn cầm lên một công văn màu tím đề “Quốc vương Thái Vượng trình tấu.” Tay lắc nhẹ đã hướng Tống Lương Đại bay đến.
Tống Lương Đại nhận công văn mở ra xem, vẻ mặt co rút kinh nghi. Đỗ Khắc Duy vẫn còn khó chịu khi hoàng thái tử tìm cách gạt bỏ mình sang một bên. Thấy vẻ mặt khó coi của Tống Lương Đại đâm ra tò mò, vừa hay lại nghe: “Đỗ Khắc Duy đại nhân ngài chắc hẳn muốn biết việc này.” Nói rồi đưa công văn sang cho hắn.
Đỗ Khắc Duy không khước từ vội cầm lấy công văn mở ra xem, đám quan viên bên dưới xôn xao một hồi đón già đón non. Không biết công văn báo cáo việc gì mà ngay đến vị chấp chính sứ quyền cao chức trọng như Tống Lương Đại phải cau mày.
Đỗ Khắc Duy xem qua một lượt ‘ồ’ lên, quay sang Tống Lương Đại hỏi: “Chấp chính sứ đại nhân ngài nghĩ sao về việc này?”
“Việc này chẳng qua chỉ là đồn thổi, chúng ta cần phải xác minh tính chính xác mới được.” Tống Lương Đại ừm giọng nói. Lão lại hướng vị hoàng thái tử: “Việc này không có gì lạ, đại giáo chủ giáo hội Đế Ma nghe đồn xuất thân ở Tứ Châu chúng ta, tuần du thăm viếng về cố hương không có gì lạ.” Tống Lương Đại thư thả nói vẻ không quan tâm.
Đỗ Khắc Duy lắc đầu nói: “Chấp chính sứ đại nhân ngài nói không đúng rồi. Đường đường là một đại giáo chủ có thể tùy tiện đi lại như vậy không! Với lại thủ phủ giáo hội Đế Ma ở nhị châu cách xa chúng ta vô chừng. Đường đi nguy hiểm có thể tùy tiện hay không? Chắc chắn bên trong phải có nguyên do. Ngài quản sự việc trọng yếu nên cho người điều tra kỹ mới được, không thể nói vài lời tắc trách như vậy.”
Tống Lương Đại bật cười hướng Đỗ Khắc Duy vái tạ một cái nói: “Ngài chỉ bảo chí phải.” Lão nói rồi bỗng gọi lớn một tiếng: “Viện trưởng viện đặc sứ Lâm Văn Thụy đã nghe rõ hay chưa!”
Một người đứng hàng phía sau tay cầm kim tá lệnh màu cam, nghe gọi đến tên vội vàng bước ra khỏi hàng hướng đại điện: “Viện trưởng Lâm Văn Thụy tôi nghe lệnh, không dám trễ nải công việc được giao. Sớm sẽ hồi báo việc này lên hoàng thái tử cùng hai vị đại nhân.”
Đỗ Khắc Duy ‘hừ’ nhạt một tiếng trả lại công văn cho Tống Lương Đại. Tống Lương Đại hài lòng phất tay cho Lâm Văn Thụy lui đi. Vị hoàng thái tử mặt vẫn không động dung chút nào, mắt nhìn xấp công văn trên bàn hít sâu một hơi mới hướng đám quan viên phía dưới nói: “Hôm nay việc không nhiều, tình hình tứ châu yên bình. Mười ba nước trực thuộc, quản việc yên ổn, nộp thuế đầy đủ. Lần này có ba vị quốc vương mới thế tập yên ổn là việc mừng. Viện trưởng tòng sứ chú y khen thưởng.”
Một nữ nhân tuổi ngoài hai mươi, mặt mày nghiêm trang bước ra khỏi hàng, tay cầm kim tá lệnh hướng vị hoàng thái tử cúi đầu vâng lệnh. Vị hoàng thái tử khẽ gật đầu: “Tốt lắm!”
“Mọi người đã không còn việc gì trình báo, lần diện kiến năm nay tạm thời kết thúc.” Vị hoàng thái tử nói dứt lời, đám quan viên chỉ đợi có vậy tung hô y một lượt cùng mấy lời mong mỏi hoàng đế sớm ngày khỏi bệnh. Vị hoàng thái tử không nói không rằng rời khỏi đại điện đi ra cửa sau. Tống Lương Đại lưu lại bố trí công việc cho bốn vị viện trưởng đâu đó mới rời đi. Ra đến cửa đại điện thì một thái giám chạy lại cười nói: “Chấp chính sứ đại nhân xin chậm bước, hoàng thái tử xin gặp riêng ngài một lúc.”
Tống Lương Đại không lấy làm lạ gật đầu: “Tiền Lương mi đi trước dẫn đường.” Vị thái giám vui vẻ rảo bước đi nhanh. Tống Lương Đại quay sang bốn vị viện trưởng phất tay cho lui mới sải bước theo sau vị thái giám tên Tiền Lương.
Hai người ra khỏi cung điện, theo hành lang đi qua mấy tòa nhà chính khác, đến trước một tòa tháp hình chóp cao hơn trăm tầng màu xanh lục. Đây chính là tòa ‘Ứng Pháp Bích’ do pháp sư Lê Thiệu Thị quản lý. Tống Lương Đại lấy làm lạ nhưng không tiện hỏi Tiền Lương. Cả hai đi lên bật tam cấp vào thẳng cửa chính. Quân binh không được tùy tiện ra vào nơi đây thành thử tòa ‘Ưng Pháp Bích’ rất vắng người.
Bên trong tòa thứ nhất chính là đại sảnh rộng hơn trăm mét, ở giữa là một bục đá bát quái đỏ như huyết trì, ở giữa là một lư đỉnh bóc khói trắng xóa. Cả hai không lưu lại mà đi lên tầng trên, đi một lúc mới đến tầng thứ mười thì thấy một thiếu nữ đôi mươi, tướng mạo xinh đẹp, y phục pháp sư xám trắng, đầu bịt khăn thêu bát quái đồ, chỏm tóc đội mũ bạc. Cô thấy Tống Lương Đại liên khom lưng cung kính chào.
“Lê Thiệu Thị kính chào chấp chính sứ đại nhân, hoàng thái tử đợi ngài bên này.” Cô vừa nói vừa hướng tay về một căn nhà nhỏ nằm giữa đại sảnh tòa tháp tầng mười. Tòa nhà này hình dáng lục giác nửa đen nửa trắng không ngừng phản quang.
Tống Lương Đại tuy là người đứng đầu bốn viện nhưng hiếm khi đến ‘Ứng Pháp Bích’ này, còn vị pháp sư Lê Thiệu Thị lão chỉ nghe viện trưởng biện sứ kể qua, lần này mới chính thức gặp mặt. Hoàng thái tử không về biệt phủ riêng của mình mà đến thẳng đây, xem ra vị pháp sư này không hề đơn giản. Lão nhìn Lê Thiệu Thị đánh giá một lượt rồi mới hướng tòa nhà nhỏ đi tới. Lê Thiệu Thị quay sang vị thái giám Tiền Lương phân phó mấy câu rồi bước theo sau đi vào tòa nhà nửa trắng nửa đen.