Chương 25: Người Đưa Tin
Tòa nhà Bộ Y Tế có mấy khu chuyên biệt, khu phía đông dành cho điều chế dược liệu, phía bắc trị thương bốc thuốc, phía tây kho dự trữ dược phẩm, còn khu phía nam dành riêng cho các dược sĩ lưu trú nghỉ ngơi. Tay đẩy cỗ xe dược liệu qua cửa Bộ Y Tế liền đi sang khu phía nam không thèm chào hỏi đến ai, hắn đi đến trước một căn tứ hợp viện, một dược sĩ vừa trông thấy hắn liền cười hỏi.
“Chú Hồ Túc đến rồi à? Dược sư Đổng Quan đợi chú trong phòng tiếp khách.”
Hồ Túc gật đầu cảm ơn, chân thoăn thoắt bước vào gian nhà cửa đỏ. Bên trong một người trung niên tướng mạo bình thường đang hậm hực đi quanh trong phòng, mặt mày y trắng bệt như người vừa bị rút máu, hai mắt thâm quần, môi tái, đầu tóc rối tung. Hồ Túc vừa trông thấy bộ dạng của người trung niên không khỏi nhảy dựng lên “Đổng Quan ngài làm sao vậy?”
Dược sư Đổng Quan vừa thấy Hồ Túc đi vào đã kêu lớn liền phất tay nói: “Chú nhanh chân nhỉ? Ngồi đi!”
Hồ Túc ngồi xuống ghế, thì Đổng Quan mắng tục mấy câu mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hồ Túc cười khổ cầm bình trà rót ra hai chén nói: “Ngài thất bại nữa hay sao?”
“Không thất bại! Không thất bại!”
Hồ Túc đã quen biết tính cách của vị dược sư này, nghe vậy cười khì khì: “Ngài là dược sư giỏi nhất cung diện Lưỡng Tiên, có gì làm khó ngài được chứ.”
Đổng Quan hớp một ngụm trà lườm Hồ Túc một cái hừ lạnh nói: “Chú đừng nói mát ta, vào việc chính đi. Ta vừa nhận được tin tuyệt mật từ lão chấp chính sứ...” Y vừa nói vừa lấy từ trong bảo rương ra một công văn đỏ huyết đưa cho Hồ Túc khẽ nói thêm: “…chú đưa công văn này cấp tốc đến Phàn Chu Quốc cho Trịnh Long Tùy. Đây là công văn tối quan trọng cho dù phải hy sinh tính mạng cũng không được để rơi vào tay người khác.” Vẻ mặt Đổng Quan lúc này cực kỳ nghiệm trọng. Hồ Túc hít sâu một hơi cầm lấy công văn cất vào trong cổ rương gật đầu “Vâng!” một tiếng.
Đổng Quan gật đầu hài lòng, lại lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Hồ Túc: “Đây là chi phí phát sinh cần dùng trên đường, chú cầm lấy.”
Hồ Túc không khách khí cầm lấy, nhoẻn miệng cười: “Công việc này quả thật béo bở quá nhỉ, có c·hết cũng đáng lắm ha ha…”
Đổng Quan hừ lạnh một tiếng: “Chú đừng đùa nữa, đây không phải việc chú c·hết hay sống mà liên quan đến an nguy của nhiều người. Chú phải tuyệt đối an toàn! Hứa trên danh dự, trách nhiệm cả đời của mình, quyết phải hoàn thành công vụ này. Chú hiểu hay chưa? Công văn mất, người càng tuyệt đối không cần tồn tại trên đời này nữa.”
Hồ Túc ừm giọng mất hứng thấy rõ: “Tôi chỉ đùa với ngài một chút thôi. Hồ Túc tôi ngài còn không rõ hay sao…hà hà. Vậy tôi đi được hay chưa?”
“Còn vật này nữa…” Đổng Quan ném về phía Hồ Túc cổ rương thêm: “…cũng cực kỳ quan trọng, hãy đưa nó cho Trịnh Long Tùy. Thôi chú mau đi đi! Không nên lưu lại Lưỡng Tiên Quốc này nữa, khéo lại hỏng chuyện.”
Hồ Túc cười khanh khách đi ra khỏi phòng tiếp khách, cứ như vậy mà đi thẳng đến khu phía tây nơi dự trữ dược phẩm tưởng như vừa rồi cả hai chưa từng chao đổi việc gì. Thấy một vị đứng phía sau quầy thuốc thì hì hì cười nói: “Chào ngài dược sĩ Lý Quân, đã lâu không gặp. Ngài làm ăn phát tài chứ?”
Tay dược sĩ đang chú mắt kiểm tra sổ sách, nghe tiếng Hồ Túc thì ngẩng đầu lên cười khổ nói: “Từ hôm cái miệng thối của chú nói gở đến nay, tôi nhẵn túi cả. Theo quyền đấu thì thua quyền đấu, theo chọi thú thì thua chọi thú, làm gì lỗ đó, chơi gì thua đó, đúng là là…” Tay dược sĩ tặc lưỡi tay trỏ mặt Hồ Túc lắc đầu ngán ngẩm.
Hồ Túc phất tay nói: “Làm gì mà thối đến thế. Ngài toàn lấy trò đó trêu Hồ Túc tôi thôi ha ha…”
“Chú đến lấy tiền công à?” Lý Quân xoa xoa mặt cười nói: “Chú được cái mối vận chuyển dược liệu, một vốn bốn lời này khiến ai cũng đỏ mắt. Dược sư Đổng Quan ưu ái chú quá nha.”
“Ha ha…ngài nói quá! Có cái mối một vốn bốn lời đó chắc Hồ Túc tôi quanh năm sống trong tửu điếm, lầu xanh mà chẳng sợ b·ị đ·ánh đuổi đi rồi.” Hồ Túc hai mắt láo liên nhìn quanh: “Hôm nào rảnh rỗi tôi với ngài đến ‘Lầu Phượng Toán’ vui vẻ một chuyến được không?”
Lý Quân xua tay: “Mẹ kiếp, chú muốn tôi tán gia bại sản hay sao. Lần trước đi cùng chú mà mất mười năm tiền lương tích cóp của tôi đấy. Bà mẹ nó, nói đến đã tức c·hết đi được. Chú đúng là con quỷ sứ chứ có phải người tốt lành gì.”
Hồ Túc lắc đầu: “Ngài lại than khổ rồi, sao cứ phải mắng tôi ngài mới chịu thế hả. Hỏi vào việc chính nhé, ngài lấy cho tôi ít dược phẩm trị thương, khôi phục thể lực, càng nhiều càng tốt. Tiền dược liệu hôm nay tôi phiền ngài cầm giùm ha ha…” Hắn nói rồi ném tờ giấy kê khai số dược liệu cho Lý Quân.
Lý Quân cầm lấy tờ giấy xem một lượt hài lòng cười hỏi: “Chú định rời khỏi thủ đô này hay sao?” Y vừa nói vừa phẩy tay gọi một tay phụ việc: “Mi tìm vài người nữa ra ngoài kiểm tra dược liệu theo tờ giấy kê này rồi chạy lên báo ngay cho tôi.”
Tay phụ việc cầm tờ giấy chạy ra ngoài. Hồ Túc nhịp nhịp ngón tay, mò đến chén trà trên quầy thì Lý Quân đã đập một cái nói: “Chú đi ra ngoài à? Hỏi còn không thèm trả lời nữa.”
“Ngài còn phải hỏi, tôi ra ngoài tìm dược liệu chứ ở cái xó này để c·hết đói à! Ở thủ đô chúng ta chỉ có mấy cánh rừng hoang vậy mà đám quỷ sứ rảnh việc xua thú phá hại hết cả rồi.”
Lý Quân đưa tay lên miệng suỵt khẽ: “Chú định mắng khéo ai đó. Chỉ cần người qua lại đây nghe được họ sẽ tố cáo chú, cả tôi cũng bị liên lụy. Đừng nhắc tới chuyện đó nhé!”
Đám quỷ sứ mà Hồ Túc nhắc tới không ai khác ngoài đám người gia tộc thượng đẳng ỷ vào gia thế mà làm bừa. Đó là chưa kể tới con cháu hoàng tộc nghịch ngợm được đám quỷ sứ này lôi kéo tới đó tự ý c·hiếm đ·óng, nuôi thú p·há h·oại dược thảo. Việc không đáng kể thành ra triều đình không ai ngó ngàng tới, dù gì nó cũng chỉ ảnh hưởng tới một bộ phận dân kiếm sống bần hàn mà thôi. Trong Bộ Y Tế một số người có gia thế liên quan thành thử Lý Quân không muốn Hồ Túc vạ miệng mà sinh chuyện, mới nhắc nhỏ như vậy.
Hồ Túc hầm hầm giật lấy chén trà trên tay Lý Quân, nốc một hơi cạn sạch bực bội nói: “Làm gì phải sợ, con bà mẹ nó chứ!”
Vừa hay lúc đó tên phụ việc chạy vào nói lớn: “Đã đủ hàng thưa ngài.”
“Tốt lắm, cho người khuân vào kho sơ chế đi!” Lý Quân cười khì khì lấy các loại dược phẩm mà Hồ Túc hỏi tới vừa rồi: “Bách Tuế Cao trị thương loại một tốt nhất mười cân, Cốt Vươn Hoàn tăng cường thể lực loại một tốt nhất năm cân. Vị chi hai ngàn năm trăm ngân phiếu, còn thiếu tôi ba trăm ngân phiếu.”
Hồ Túc vỗ bàn hừ một tiếng: “Ngài làm gì thế, tôi bảo mang ra nhiều một tí cơ mà. Bách Tuế Cao trăm cân, Cốt Vươn Hoàn thì cần năm mươi cân là đủ rồi.” Hắn nói rồi lại mang ra số ngân phiếu tương ứng đưa cho Lý Quân không thiếu một cắc nào.
Lý Quân mang cao dược, dược phẩm ra, miệng cười như hoa: “Vậy là chú đi xa phải không?”
“Tôi cân nhắc đến Liêm Mang Quốc, ở đó dân cư thưa thớt, dược liệu loại một, loại hai phong phú. Xem ra chỉ có mạo hiểm một chuyến mới may ra phát tài được thôi.” Hồ Túc vừa lắc đầu vừa than ngắn thở dài.
Lý Quân thì cau mày: “Chú nghĩ kỹ chưa, Liêm Mang Quốc nghe đâu chỉ vừa mới khám phá cách đây không lâu, dân chúng hoang dại, đất đai chưa phân chia rõ ràng, c·hiến t·ranh liên miên. Đó là chưa kể tới dị thú hung dữ, trước tôi còn nghe nói có cả quốc gia do một dị thú cai trị. Thành thử quốc gia này vẫn chưa chính thức có quốc vương dị nhân cai quản. Nơi này nguy hiểm cực kỳ, chú đừng đề cao thực lực của mình mà xem thường.”
Hồ Túc xua tay xem thường, cầm lấy các bọc dược phẩm trên bàn bỏ vào cổ rương: “Tôi phải về nhà thu xếp việc gia đình, nghỉ ngơi ít hôm rồi lên đường. Không còn việc gì nữa tôi xin cáo từ ngài trước vậy! Ha ha…khi nào quay về nhất định phải khao Lý Quân ngài một chầu to mới được.” Hồ Túc vừa đi ra cửa vừa hướng Lý Quân vái chào.
Lý Quân đáp lễ, không khỏi lắc đầu ngao ngán: “Cái tay này đúng là hết thuốc chữa, việc gì cũng có thể nghĩ tới được.”
Hồ Túc ra khỏi Bộ Y Tế, mắt đảo một lượt không thấy bất thường nào thì thong thả đẩy cỗ xe ra cửa cung điện, lẩn vào đám dân cư đông đúc trong thành phố. Hắn đi mãi về phía nam, ngoằn ngoèo một đoạn trong các ngách hẻo lánh rồi đi ra con đường phố sầm uất khác. Qua nửa giờ thì ghé vào một quán rượu ven đường uống qua loa một chút lại đi tiếp.
Một lúc, sau vách tường cao không có bóng người. Hồ Túc ngẩng đầu ra xung quanh nhìn một lượt xem có ai bám theo mới an tâm lấy trong cổ rương ra một tấm bản đồ bằng thạch ngọc trắng xóa. Hắn điểm lên mặt thạch ngọc lập tức những đường vân xanh lập lóe phát sáng hiện ra. Giữa các đường vân xanh là các điểm nối màu đỏ rực, bên trên đều có chữ viết rõ ràng. Ngón trỏ Hồ Túc điểm lên một điểm nối, lập tức điểm nối chướng to lên, chiếm nửa bề mặt tấm bản đồ thạch ngọc. Bên cạnh là nhưng thông tin tư liệu mà hắn quan tâm đọc qua một lượt rất tỉ mỉ: “Chà, từ lục địa Tứ Châu đi đến lục địa Tam Châu phải đi qua Ngũ Châu, nơi này trên bản đồ không có truyền tống trận mới đúng là gay go. Hiện tại Ngũ Châu loạn lạc các nước c·hiến t·ranh liên miên chưa thống nhất e rằng mình phải mất vài năm mới tới được Tam Châu. Theo lộ trình phải đi qua Liêm Mang Quốc như dự kiến. Nếu có ai theo đuôi cũng không lo sợ gì.”. Hồ Tứ lầm bầm xem qua từng điểm giao nối giữa các đường vân xanh một lúc sau mới thu bản đồ thạch ngọc vào trong cổ rương. Hắn cẩn thận quan sát một lần nữa các con hẻm không thấy bóng người nào mới lập tức bỏ đi.