Chương 107: Giếng Mạch
Mạc Vũ, Đoàn Thế Xung dẫn theo một đội hơn trăm người hú họa rượt đuổi đám người áo chùng đen vào sâu trong rừng Ngọc Sơn Trà một hồi, thì hướng lên phía bắc khu rừng đi tới. Ngoài Mạc Vũ và bọn người do Đoàn Thế Xung tụ tập trước đó, số người còn lại phần nhiều đều là người trong Hiệp Hội Vệ Quốc vốn xem Mạc Vũ là thượng cấp, mới hò nhau theo cậu đi vào rừng, đầu đuôi mọi chuyện bên trong không hề hay rõ gì. Đến khi thấy cậu dẫn cả bọn ngược lên phía bắc thì lấy làm lạ, một người ngạc nhiên hỏi:
“Chú Vũ, chúng ta ầm ĩ truy đuổi đám người hội kín Bội Thập đến tận đây đã phạm quy chế của võ quán, sau này ban kỷ luật hỏi tới thì khó tránh được tội. Nhưng có thể lấy công chuộc lỗi, bắt lấy đám t·ội p·hạm Bội Thập mang về võ quán không chừng còn có công to. Sao chúng ta không truy đến cùng mà lại bỏ nửa chừng đi ngược lên phía bắc.”
Mạc Vũ cười hì hì nói: “Các anh nói phải lắm! Tôi tùy tiện đưa mọi người vào sâu Ngọc Sơn Trà tất đã có kế hoạch vẹn toàn cả rồi. Phía trước tôi được biết là lều trại của Trịnh Văn Hán phải không?”
Đoàn Thế Xung gật gù: “Hình như là vậy!”
Một người trong Hiệp Hội Vệ Quốc kinh nghi nói: “Đúng rồi, phía trước không xa nữa là lều trại của tên Trịnh Văn Hán dựng lên hòng tích trữ hàng hóa khai thác được từ Ngọc Sơn Trà. Không biết chú Vũ hỏi đến làm gì?”
Lần trước Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân cùng Nguyễn Thị Hồng đi vào Ngọc Sơn Trà từ cửa lậu phía nam, Trịnh Văn Hán tạo ra nhầm tránh người quản lý của võ quán gây khó dễ. Đương nhiên chưa thấy qua lều trại của hắn ở phía bắc.
Mạc Vũ không trả lời hắn, mà gật đầu: “Vậy thì tốt rồi!” nói rồi hướng về phía bắc Ngọc Sơn Trà đi tới.
Bọn người Hiệp Hội Vệ Quốc đắn đo chưa quyết, Đoàn Thế Xung quay lại nói: “Mọi người đã đến đây rồi thì còn do dự gì nữa, nếu có gì xảy ra cậu Vũ sẽ nhận lấy trách nhiệm.”
Cả bọn nghe vậy có chút bán tín bán nghi, nhưng Mạc Vũ đương thời giữ chức vị không nhỏ trong hội, nói gì thì nói vẫn biết thực hư nội vụ bên trong rõ hơn, lần này sai phạm của cả bọn có gì đổ cả lên đầu cậu cũng không quá quắc lắm. Nghe Đoàn Thế Xung nói liền gật đầu: “Thôi được! Chúng ta đi đến đó xem sao!” Vậy là cả bọn lũ lượt theo sau.
Cả bọn đi không bao xa thì nhìn thấy hai người đi lại, nhìn rõ thì không phải ai xa lạ chính là Lâm Vương Hạo và Vi Văn Vinh. Cả hai mặt mũi vẫn còn sưng húp, vài chỗ trên người băng bó trắng tinh. Trông bộ dạng cả hai rất thê thảm, chỉ là trên mặt không có chút buồn tủi nào mà còn có mấy phần hưng phấn vui vẻ.
Mạc Vũ rõ hay sự việc bên trong nên không lấy gì làm lạ, xem cả hai vui vẻ phần nào đó cậu mới an tâm, bớt phần áy náy đi rất nhiều. Cậu đi đến trước hai người an ủi nói: “Hai anh lần này khổ một chuyến không biết có giận tôi không?”
Vi Văn Vinh là người lượng lẹo, nhanh trí xua tay nói: “Nhờ cậu chúng tôi nhận được không ít chỗ tốt, cảm ơn còn không hết lấy gì mà giận.”
Đám bạn thân chí cốt hai người chạy tới an ủi mỗi người một tiếng làm nhộn cả lên. Bọn người Hiệp Hội Vệ Quốc ù ù cạc cạc không hiểu đầu đuôi sự vụ chỉ ngẩn ra nhìn. Một người trong bọn có quen biết cả hai đi lại khẽ hỏi: “Hai chú xảy ra việc gì mà ra nông nổi này thế?”
Lâm Vương Hạo cười khì khì nói: “Chuyện dài lắm, lần sau chúng ta hội họp làm một chầu, tôi đem ra kể lấy hứng nhé!”
Hắn nghe nói vậy tặc lưỡi không biết phải hỏi gì nữa, lắc đầu bỏ đi.
“Chú Vũ đi mau thôi! Tổng trấn đợi chú phía trước!” Vi Văn Vinh khẽ nói.
Mạc Vũ cùng cả bọn vội vàng theo sau Vi Văn Vinh. Đi không bao lâu thấy phía trước lều trại của Trịnh Văn Hán hiện ra, đứng trước trại là một toán người ăn mặc quan phục, hàng ngũ chỉnh tề. Người đứng đầu, tướng mạo cao lớn, đầu bịt khăn tím thêu quốc hiệu ‘trâu’ đen, râu ria gọn gàng, nét mặt không khác gì một Trịnh Văn Hán về già. Y là tổng trấn Diễn Ngọc Trịnh Văn Vũ. Đứng bên cạnh y còn có vị phó hiệu trưởng và đội trưởng đội trị an gầy gò, xanh xao.
Mạc Vũ đi lại hướng ba người chào hỏi cẩn thận. Trịnh Văn Vũ nhìn cậu một lượt gật đầu hai lòng nói: “Ta nghe nói mi có cách dẫn dụ đám người Bội Thập xuất hiện, dùng kế một mẻ bắt gọn.”
Mạc Vũ cười khổ lắc đâu: “Kế này là của bạn tôi bày ra, chắc lúc này chú ấy đang cùng bọn hội kín Bội Thập dây dưa ở mạn nam Ngọc Sơn Trà, theo đúng kế được vạch ra.”
Trịnh Văn Vũ chau mày hỏi: “Cậu ta tên gì?”
“Lê Long!”
Trịnh Văn Vũ quay sang hỏi vị phó hiệu trưởng: “Cậu ta là người như thế nào?”
Vị phó hiệu trưởng không khỏi ngẩn ra nhìn Mạc Vũ, cười khổ đáp: “Cậu ta là học viện mới được võ quán tiếp nhận lần này, tôi chưa rõ tường tận thế nào.”
Trình Văn Vũ không khỏi nghi ngại. “Kế hoạch lần này điều động không ít người, tốn kém lớn, vậy mà được vẽ ra từ mấy cậu nhóc này sao.”
Mạc Vũ nghe ra không khỏi buồn bực trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra mặt. Vị phó hiệu trưởng mặt mày đỏ lựng tới mang tai, vụ việc này ông ta cũng chỉ là người hùa theo lẽ tự nhiên, không rõ ràng gì. Người cầm trịch vụ việc này không biết phải bắt đầu từ ai cho đúng, nghe tổng trấn trách vấn chỉ biết cười khổ mà thôi.
Trịnh Văn Vũ hừ lạnh một tiếng, nhìn kỹ Mạc Vũ lại một lần nữa mới hít dài một hơi nói: “Được rồi!”
Y quay sang vị đội trưởng đội an ninh Diễn Ngọc chậm giọng nói: “Mi mang một đội đến phía nam tiếp ứng cho Trịnh Văn Hán, nếu có gì bất ổn thì không cần thiết phải lưu lại đó lập tức quay ngay về võ quán Hữu Quan chờ lệnh mới từ ta.”
Vị đội trưởng đội trị an vâng dạ, điểm quân số rồi lập tức lên đường. Trịnh Văn Vũ liền lúc quay sang Mạc Vũ hỏi: “Mi chắc chắn chúng nhắm tới giếng mạch ở phía bắc lâu đài Hữu Quan?”
“Đúng vậy!” Mạc Vũ nói dứt khoát, xem chừng vị tổng trấn còn nghi ngờ liền thêm, “Chủ ý của bọn chúng là hướng chú ý của mọi người về phía nam Ngọc Sơn Trà, cách xa võ quán, sau mới ra tay với giếng mạch.”
Trịnh Văn Vũ gật đầu, quay sang vị phó hiệu trưởng: “Ông điều một đội chặn đường rút lui của bọn chúng ở phía bắc. Không được để chúng chạy trốn vào rừng Ngọc Sơn Trà.”
Vị phó hiệu trưởng vẻ ngoài mập mạp nặng nề, nhưng vừa nghe phân công lập tức hoạt bát lên hẳn: “Ngài yên tâm! Tôi sẽ điều thêm một đội phản ứng nhanh mai phục trên đường, quyết không cho chúng thoát thân.”
“Tốt! Ông lập tức lên đường cho, chớ rề rà thêm nữa.” Trịnh Văn Vũ phân công đâu đó mới quay sang Mạc Vũ nói, “Còn cậu lưu lại đây cho ta!”
Vị phó hiệu trưởng nhanh chân điểm quân, bọn Đoàn Thế Xung, Lâm Vương Hạo, Vi Văn Vinh cũng nằm trong số đó.
Vị phó hiệu trưởng rời đi. Trịnh Văn Vũ mới cùng Mạc Vũ đi vào trong lều. Bên ngoài lêu trông tềnh toàng, nhưng bên trong bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp không khác gì một quân doanh. Ở giữa là một đỉnh lò, lửa cháy hừng hực, bên trên kê một ấm trà nhỏ. Ngồi bên cạnh lò là một người mặc áo tím, nửa đầu bịt khăn trắng, gã không ai khác chính là học viên trưởng Ngô Vũ Nam, chỉ là trên gương mặt không còn nét tiêu sái với bộ râu mép nữa. Gã vừa thấy Mạc Vũ đi vào liền hướng cậu cười hỏi: “Cậu tới rồi à?”
Mạc Vũ không khỏi ngạc nhiên ‘ồ’ lên một tiếng, bước lại gần chào hỏi gã như người bạn lâu ngày không gặp: “Mặt anh đã tốt lại rồi a!”
Mạc Vũ được biết tình trạng Ngô Vũ Nam rất tệ, gương mặt có thể biến dạng không khôi phục lại được, lần này tận mắt chứng kiến mới có phần ngạc nhiên như vậy.
Ngô Vũ Nam hướng Trịnh Văn Vũ nói: “Đều nhờ cả ở tổng trấn!”
Mạc Vũ nghe nói lại càng lấy làm khó tin, cậu mới đến võ quán không lâu nhưng tin đồn giữa học viên trưởng với người gia tộc họ Trịnh không tốt lành gì. Cho dù hai người cùng ngồi chung một thuyền lúc này, nhưng mâu thuẫn trước kia dễ dàng gì dẹp ngay sang một bên như vậy được.
Trịnh Văn Vũ xem bộ dạng ngạc nhiên của Mạc Vũ thì ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Bọn mi nhiễm thói thị phi bên ngoài, coi cha con ta không ra gì. Hãy tận mặt chứng kiến trước rồi hãy phán xét. Ta vốn dĩ không ưa gì cậu ta nhưng trước mắt có việc phải ngồi lại với nhau, ta không so đo việc hội quán gây khó dễ với ta trước kia.”
Ngô Vũ Nam lắc đầu cười khổ, cũng không phản biện lời y nói là đúng hay sai. Gã đợi cả hai ngồi xuống bên cạnh, mới trỏ tấm bản đồ được trải ra trên bàn trà nhỏ: “Đây là giếng ngọc! bọn chúng chẳng may đoạt được chắc chắn sẽ đi về phía bắc Ngọc Sơn Trà, chạy về thành phố Quảng Hóa. Chúng ta đã cho người mai phục ở đó, tự nhiên không cần phải lo lắng. Tôi chỉ sợ bọn chúng điên rồ chạy ngược ra thị trấn Diễn Ngọc, lúc đó sẽ khó bề phòng bị. Hiện tại bọn chúng cố ý lôi kéo chúng ta về mạn nam Ngọc Sơn Trà, một mình Trịnh Văn Hán khó bề cầm cự được, không biết ngài đã có chủ ý chắc chắn gì chưa?”
Trịnh Văn Vũ gật đầu: “Ta đã theo y kế chú, phái đội trưởng đội trị an đến tiếp ứng rồi. Vừa rồi khởi hành muộn một chút là vì ta muốn biết ai là người bày ra trò này. Mặt mũi hắn thế nào mà để một người như chú tin tưởng chắc chắn như vậy.”
Ngô Vũ Nam khẽ cười đáp: “Vậy ngài không tin tưởng ở tôi!”
Trịnh Văn Vũ đưa mắt nhìn Mạc Vũ thở dài: “Chuyện này không tin cũng không được, trước đó ta đã nghe con trai kể chi tiết qua kế hoạch. Chỉ là không nghĩ tới người vẽ ra lại là một đám nhóc mới gia nhập võ quán chưa lâu.”
“Diệu kế đâu nhất thiết phải là người râu tóc bạc trắng nghĩ ra.” Ngô Vũ Nam nói rồi lại tiếp tục nhìn bản đồ trên bàn trình bày tổng quan tất cả kế hoạch được vạch ra.
Mạc Vũ ngồi bên cạnh nghe gã trình bày lấy làm nghi hoặc, chưa thấu đáo, chỉ là cậu không biết điểm mấu chốt nằm ở đâu. Ngô Vũ Nam xem bộ dạng của cậu không khỏi bật cười hỏi thêm: “Cậu đã rõ ràng kế hoạch bên trong chưa?”
Mạc Vũ lắc đầu: “Tôi không rõ ràng lắm.”
Cả hai nghe cậu miễn cưỡng nói thì cười xòa lắc đầu. Bấy giờ Mạc Vũ mới ‘ồ’ lên một tiếng: “Giếng mạch!”
“Giếng mạch làm sao có thể mang đi khỏi võ quán được!” Mạc Vũ thêm.
Trịnh Văn Vũ gật đầu nói: “Giếng mạch là lời đồn đại mà thôi, nó thật ra là một viên ngọc bích pháp bảo được đặt bên trong một cái giếng. Nó là pháp bảo tăng tiến quá trình rèn luyện cơ thể, so với các loại dược phẩm công dụng tương tự còn có phần tốt hơn gấp nhiều lần. Nó là pháp bảo của vị thành chủ Nghệ Bắc trước kia tặng cho võ quán. Hiện tại phó trấn và hai vị phó đội trưởng an ninh túc trực bảo vệ, nhưng theo lời mi nói, hội kín Bội Thập đã nhắm tới giếng mạch thì bọn họ khó lòng bảo vệ được chu toàn. Bọn ta theo kế mi vạch ra, một mẻ bắt gọn mới lưu lại đây không dám đánh rắn động cỏ. Chỉ là kế hoạch có được vẹn toàn hay không chính là thông tin bọn mi bày vẽ ra có chính xác hoàn toàn hay không mà thôi!”