Chương 106: Lê Long
“Không đúng!” Từ Quân Bảo khẽ kêu lên.
Tạ Chu Văn quay sang lão hỏi: “Chuyện gì?”
Kế hoạch của chúng ta có chỗ không thỏa đáng. Theo kế hoạch bàn tình trước đó giữa ngài và tôi. Trước, đợi bọn chúng cá cược xong! Sau, mới kích động b·ạo l·oạn, thừa cơ hội kéo hắn đến rừng Ngọc Sơn Trà. Tôi sẽ thừa cơ đánh lén, đồng thời phá hủy khách sạn cùng một gốc phía bắc lâu đài Hữu Quan, nhưng mọi việc diễn ra sớm hơn dự tính. Tôi còn chưa kịp hỏi ngài, kế hoạch bên trong có thay đổi gì chăng?
Vương Thị Loan ừm giọng nói: “Đúng vậy!”
“Chuyện là như thế nào?” Từ Quân Bảo ngạc nhiên hỏi lại.
Vương Thị Loan không đáp, mà hướng mắt nhìn Tạ Chu Văn
Tạ Chu Văn quay sang hỏi Lê Tấn: “Lôi tên nhóc đó ra đây! Chính nó là nguồn cơn làm cho kế hoạch phức tạp hơn.”
Lê Tấn lập tức quay trở lại hang động phía sau. Tạ Chu Văn quay sang Trịnh Văn Hán cao giọng hỏi: “Mi đừng hòng giả thần giả quỷ, lần này ân oán giữa ta và mi phải thanh toán cho xong.” Nói rồi quay sang lão Từ Quân Bảo ánh mắt lạnh nhạt: “Lão không cần phải hay biết chuyện khác, cho người diệt sạch đám rác rưởi này đi cho tôi.”.
Hắn dứt lời trên tay đã cầm hai lưỡi liềm màu huyết ngọc từ lúc nào xán lên trước. Trịnh Văn Hán khẽ động, cậy quạt xòe ra phủ kín trước ngực, lạnh giọng nói: “Bọn mi nghe chúng nói rồi đó! Chỉ cần kìm chân bọn chúng một lúc, viện bình sẽ đến kịp, không cần phải sợ hãi.”
Từ Quân Bảo nhếch miệng cười lạnh: “Bọn mị còn nghe lời hắn nói hay sao! Bọn ta đã đưa hắn đến đây, tất nhiên có chuẩn bị từ trước. Đám người cứu viện. Một, sẽ không dại dột như bọn mi xông bừa vào rừng khi võ quán đã có lệnh cấm. Hai, bọn ta đã bày sẵn thiên la địa võng, chỉ cần cố tình tiến vào Ngọc Sơn Trà sẽ lập tức vong mạng.”
Cả đám thuộc hạ Trịnh Văn Hán nghe lão nói lập tức xôn xao. Trịnh Văn Hán gật đầu cười trừ: “Ta muốn xem bọn mi dùng kế gì để hại ta!” Hắn vừa dứt lời lập tức cây quạt phất ra trước, một loạt phi châm hướng đám người Từ Quân Bảo lao tới. Hành động này cực kỳ hiểm độc, mau lẹ.
Tạ Chu Văn giận dữ, hai tay cầm liềm xoay tít, vậy mà dễ dàng đánh gạt: “Trò hạ lưu đó chỉ dùng một lần, lần này hòng đem nó qua mắt ta.” Hắn trước kia từng bị Trịnh Văn Hán dùng thủ đoạn chớp nhoáng này đánh trọng thương, bấy giờ nhìn đối phương ra tay vô cùng chướng mắt. Lời hắn vừa dứt, tay trái ném mạnh lưỡi liềm về phía Trịnh Văn Hán, nhìn bề ngoài chậm chạp nhưng thật ra rất nhanh, lưỡi liềm phóng đi nhắm nơi hiểu yếu đối phương chém tới.
Trịnh Văn Hán chỉ thấy trước mắt lóe lên sắc hồng lập tức lách người tránh đi, đồng thời cánh quạt xòe ra thủ vệ nơi yết hầu, thân mình vậy mà xán lên trước hơn mấy bước, thủ chưởng vỗ tới đối phương.
Từ Quân Bảo phất tay, miệng hô lớn: “Giết!”
Đám mặc áo chùng đen vây kín ba phía, nghe lệnh lập tức đánh tới đám thuộc hạ Trịnh Văn Hán, ta sống ngươi c·hết, đánh g·iết không chút nương tay. Vương Thị Loan, Lê Tạ đánh bừa một lúc xem chừng không ai để ý tới lập tức hướng về phía cửa hang chạy đến. Vừa hay Lê Tấn cùng với Lê Long đi ra, cả bốn đưa mắt nhìn nhau gật đầu một cái.
“Các vị lúc này vẫn còn chưa quyết?” Lê Long nhẹ giọng nói.
Vương Thị Loan mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Chuyện đã đến nước này, tôi không tin cậu thì có ích gì!”
Lê Long gật đầu, đưa mắt nhìn hai anh em sinh đôi Lê Tấn, Lê Tạ có ý dò hỏi. Người anh Lê Tấn hít sâu một hơi: “Chúng tôi chỉ vì bất đắc dĩ mới làm tay sai cho hội kín Bội Thập, chỉ cần Trịnh Văn Hán giữ đúng lời hứa chúng tôi nguyện ý vạch rõ âm mưu thủ đoạn của tên Tạ Chu Văn.
Lê Long xem cả ba người quyết ý như vậy mới thở phào một tiếng, hướng mắt nhìn ra bên ngoài. Một trận chém g·iết đã đến hồi quyết liệt, không ít người bỏ mạng vậy mà không làm cậu động dung, ngược lại còn có phần hưng phấn. Vẻ ngoài ngây thơ trước kia của cậu thoáng chốc đã không còn, ngay đến Vương Thị Loan tâm tính tỉ mỉ phát giác ra cũng phải cau mày.
Vương Thị Loan vốn dĩ cùng bọn Lê Tấn, Lê Tạ và vài người nữa rời quê hương chạy đến đất Quảng Hóa lánh nạn tặc khấu Hắc Cốt Sơn. Sau cả bọn theo tạp dịch cho một đoàn thương buôn đến thành phố Quảng Hóa sinh sống một thời gian thì gia nhập vào hội kín Bội Thập do một đám người cực đoan ở Tiềm Quy Quốc lập ra hòng bài xích những người ngoại lai đến từ Xạ Viễn Quốc và Lưỡng Quy Quốc cũ nay đã diệt vong. Trước đó bọn người Vương Thị Loan phải nhờ cạy mối quen biết từ các thương gia, cùng tài vật trên người mới sở hữu được thẻ hộ tịch tùy thân của Tiềm Quy Quốc mới không gặp phiền phức. Tuy vậy họ vẫn bị hội kín thúc ép làm không ít chuyện bại hoại. Sau họ được điều đến thị trấn Diễn Ngọc làm phản gián, theo đúng kế hoạch họ gia nhập võ quán Hữu Quan, tìm cách tiếp cận Trịnh Văn Hán con trai vị tổng trấn Diễn Ngọc, móc nối với số người trong hội kín hòng p·há h·oại, thủ tiêu những nơi trọng yếu. Chỉ là Trịnh Văn Hán tâm ngoan thủ lạt, tính khí bất thường, khinh sắc, không để cô vào mắt. Kế hoạch được hội kín thúc ép cô sớm hoàn thành trong vài tháng, xem chừng không xong. Sau cùng qua chuyện trò giao tiếp với Lê Long, biết cậu thông mình, cùng với thuật pháp sư đạt đến trình độ trung cấp ít nhiều đoán biết được tương lại của cậu không tệ mới đem kế hoạch của mình tiết lộ ra.
Lê Long bẩm sinh thông minh, tính tình ôn hòa, không thích dấn thân vào những nơi ồn ào, thị phi. Chỉ là trong nhất thời xảy ra dị tượng trên người mới sinh ra tà niệm, ngày đêm tiếp xúc với linh hồn xấu xa của dị trùng Ái Ái thúc giục mà dần sinh ra ác ý. Sau được Vương Thị Loan thổ lộ chút ít về thủ đoạn của hội kín Bội Thập nhầm diệt đi Trịnh Văn Hán. Cậu lấy làm hứng thú, lại được Ái Ái ủng hộ tìm cách đến giếng mạch mong tìm cơ hội tăng nhanh thực lực. Đương nhiên kế hoạch cậu sắp xếp bày ra trước mắt đều trong dự định chỉ là chưa đến hồi kết thúc, ngay đến Vương Thị Loan cũng không hề hay biết gì.
Cả bốn nhìn đám đông chém g·iết không chút xót xa, vừa hay có ba người mặc áo chùng đen chạy lại, không phải ai khác chính là ba người đồng hành cùng Vương Thị Loan trước kia. Lưu Thẩm Linh, Tăng Long Nhã, Lã Phi Châu, ba người họ mặt mày tái ngắt.
Người phụ nữ xinh đẹp Lã Phi Châu đưa vạt áo lau v·ết m·áu trên mặt khẽ nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!”
Vương Thị Loan gật đầu, sau lại quét mắt nhìn Lê Long có ý dò hỏi.
Lê Long hướng mắt nhìn trời, mày cau lại, miệng lầm bầm: “Sắp đến lúc rồi! Chúng ta mau rút về phía bên kia sông.”
Vương Thị Loan không hiểu cậu nói gì nhưng nhìn cậu sải bước đi mau thì lập tức phất tay cho cả bọn theo sau.
Phía bên kia Trịnh Văn Hán cùng Tạ Chu Văn cuốn lấy nhau quyết liệt, không ai rảnh mắt nhìn lại phía này, chỉ có lão già Từ Quân Bảo trong lúc chỉ đạo đám áo chùng đen vây g·iết đám thuộc hạ Trịnh Văn Hán là nhìn thấy. Lão là người cẩn thận, chi tiết, không phải ngẫu nhiên mà suốt một thời gian dài ở bên cạnh Trịnh Văn Hán mà không hề để hắn có chút mảy may nghi ngờ. Nhìn bọn Lê Long rời đi thì lập tức lùi lại phía sau quan sát một lượt, cũng lập tức bám theo sau.
Trịnh Văn Hán trong lúc giao chiến sinh tử, thoáng nhìn thấy Từ Quân Bảo rời đi thì nhếch miệng xem thường. Hắn cũng không bận tâm đến đám người Lê Long có biểu hiện bất thường gì, chỉ một mực bảo vệ bản thân trước Tạ Chu Văn.
Tạ Chu Văn ỷ y thực lực của mình thời gian gần đây có chút tiến bộ, bản thân Trịnh Văn Hán lại trọng thương hẳn nhiên sẽ chiếm thế thượng phong, nào ngờ qua mấy trăm lượt công kích vẫn giữ thế bất phân thắng bại thì không khỏi khẩn trương, liều mạng, càng đánh càng hăng.
Tạ Chu Văn đầu óc tầm thường, chỉ một mực tranh đấu không quan tâm gì đến những chuyện xung quanh. Nhưng càng đánh hắn càng thấy Trịnh Văn Hán chỉ một mực tránh né, họa hoằn mới đánh ra một kích, lúc đầu hắn còn không để tâm sau phát giác bọn Từ Quân Bảo, Vương Thị Loan đã rời đi thì giật mình. Hắn lùi lại phía sau mấy bước tránh xa Trịnh Văn Hán, xem chừng đối phương khó ra tay đánh lén mới gọi lớn: “Từ Quân Bảo?”
Hắn gọi luôn mấy tiếng, lướt mắt nhìn về phía cửa hang không nhìn trông thấy hai anh em sinh đôi đâu thì giậm chân mắng: “Đám tiện nhân này dám bỏ trốn! Bọn mị được lắm!”
Trịnh Văn Hán chỉ đợi hắn không để ý tới mình liền xoay người bỏ chạy. Tạ Chu Văn hú lên một tiếng dài, quát: “Mi chạy đằng trời!” lập tức ra chân đuổi theo.
Cùng khi đó phía bên kia sông, bọn Lê Long, Vương Thị Loan chạy được không bao xa phát hiện phía sau có người bám theo thì lập tức mỗi người một hướng chia ra bỏ chạy.
Lê Long một mình chạy một mạch vào trong rừng, thì giọng nói trong đầu Lê Long vọng lên: “Kế hoạch thế nào?”
“Cứ theo kế trước kia mà định đoạt.” Lê Long lạnh giọng nói.
“Tốt! Vậy mới xứng đáng là vật chủ của ta. Giết sạch!” Giọng nói trong đầu Lê Long khoang khoái cười khanh khách.
“Giờ này anh Vũ chắc đã làm theo kế hoạch rồi!” Lê Long lầm bầm nói.
Giọng nói trong đầu Lê Long chậm giọng nói: “Tên nhóc con đó không tệ, trước kia ta đã có ý mang hắn về thành phố Tô Khất tặng cho quân chủ làm thái giám, chỉ là không ngờ tới…!” Giọng nói trong đầu Lê Long nói tới đó thì rầu rĩ có phần thê thảm.
Lê Long buồn bực nói: “Đến lúc này mi còn nghĩ tới chủ nhân cũ!”
“Hừ, kệ ta!” Giọng nói trong đầu Lê Long có phần bất mãn.
Lê Long không thèm bận tâm đến, lầm bầm nói: “Ta chỉ lo lắng kế hoạch dự định sẽ không được suôn sẻ. Tên đứng sau hội kín Bội Thập thật sự chưa lộ diện. Thực lực của hắn như thế nào! Chẳng may đồ bàn bát quái trận không ứng phó được thì hậu quả không thể lường trước được.”
Giọng nói trong đầu Lê Long khinh khỉnh nói: “Uy lực của đệ tam pháp trận thượng phẩm, dùng để đối phó với đám chuột nhắc này khác nào dùng dao mổ trâu g·iết gà. Ngay đến ta rơi vào trận pháp cũng chỉ có một chữ “c·hết” mà thôi. Pháp trận này dùng để công thành, sức hủy diệt cực lớn ta chỉ sợ nó quá ầm ỷ lại sinh ra chuyện không tốt lành gì mà thôi.