Chương 108: Bám Đuổi
Mạc Vũ nghe vị tổng trấn nói, bấy giờ mới ‘ồ’ lên một tiếng. Hóa ra giếng mạch đồn đại bấy lâu nay chỉ là một viên ngọc bích pháp bảo. Hội kín Bội Thập nhằm tới nó hẳn đã biết về việc này, chuyện họ gây bất ổn thường xuyên trong võ quán Hữu Quan đều có chủ đích bên trong cả.
Cả ba bàn bạc kế sách gấp rút trước mắt, chợt Trịnh Văn Vũ quay sang Ngô Vũ Nam hỏi: “Ta được biết vị chấp chính sứ thành phố Nghệ Bắc Hồ Bảo Ân hiện tại đang ở đây. Không biết hiện tại ngài ấy có phận sự gì đến vụ việc này hay không?”
Ngô Vũ Nam nghe hỏi lấy làm ngạc nhiên lắc đầu: “Tôi không biết việc này.”
Trịnh Văn Vũ khóe mắt khẽ cau lại nhưng lập tức biến mất, lại hỏi: “Hiệu trưởng có tham gia kế hoạch của chúng ta không?”
Ngô Vũ Nam lắc đầu: “Ông ta là người bàng quan, chỉ yêu thích nghề Khí Sư, nghiên cứu giáp mão, họa hoằn lắm mới xen vào công việc của võ quán.
“Ông ta có phải là người Tiềm Quy Quốc?” Trịnh Văn Vũ hướng mắt nhìn biểu cảm của Ngô Vũ Nam tra vấn.
Trịnh Văn Vũ hỏi trung dung như có như không, căn lêu bỗng chốc thay đổi, không gian giữa hai người lạnh buốt. Cả hai ghìm mắt nhìn chằm chằm không có chút chịu nhường nhịn. Mạc Vũ bản tính hào sảng, ngồi giữa hai người chứng kiến rõ cảnh tượng này không khỏi lạnh buốt sống lưng, vẻ mặt vui vẻ biến đâu mất.
Ngô Vũ Nam khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt hí bình thường hoạt kê nhưng hiện tại như đường kẻ sắc lẹm, gương mặt hằng những vết thẹo co giật, đỏ ửng: “Ngài nghi ngờ hiệu trưởng!”
“Ta chưa bao giờ nghi ngờ ai mà không có cơ sở. Trước khi y được các địa phương đề bạt làm hiệu trưởng võ quán Hữu Quan, ta với thân phận tổng trấn Diễn Ngọc, có trách nhiệm phải điều tra thân thế của y…” Trịnh Văn Vũ chưa nói hết câu, Ngô Vũ Nam đã hỏi: “Ông ta có vấn đề gì! Ngài nói xem?”
Trịnh Văn Vũ liếc mắt nhìn Mạc Vũ, xem chừng cậu không để tâm lắm đến việc y nói ra, Ngô Vũ Nam thấy vậy lắc đầu: “Cậu ta trong Hiệp Hội Vệ Quốc, chức vị so với tôi không thua kém gì, ngài không cần phải e ngại.”
Trịnh Văn Vũ ‘hừ’ khẽ nói: “Ta phải e dè lời nói của mình trước một thằng nhóc sao!” Nói rồi, y mới quay lại chuyện của vị hiệu trưởng: “… ta điều tra suốt nửa năm, nhưng lạ thay không có chút kết quả nào cả, ngoài chút ít thông tin y từng sống lang bạt ở quốc đô Nghệ Đông, làm sở phó, sở ngoại giao. Sau được điều đến Nghệ Bắc làm ở sở ngân khố, xem như y bị biếm chức. Ta điều tra thời gian đó y gây ra chuyện gì để bị điều xuống thành phố Nghệ Bắc. Chỉ có ít thông tin không đâu; thiếu trách nhiệm với công việc, gây vài chuyện thị phi nhưng không ồn ào gì đó. Được một thời gian, y rời điện Nghệ Bắc tham gia thượng đài tranh chức tổng trấn Diễn Long nhưng thất bại. Bốn mươi năm trước thì tham gia ứng tuyển làm hiệu trưởng võ quán Hữu Quan, may mắn đắc cử đến hiện tai. Theo như ta được nghe, cung cách làm việc của y thì việc đắc cử hiệu trưởng võ quán có phần mập mờ, đến hiện tại bản tính xuề xòa qua loa với công vụ vẫn không thay đổi. Nhưng vài năm trước ta có đến thành phố Quảng Hóa làm công vụ có nghe không ít về tin đồn của y, mới quyết ý để Văn Hán đến võ quán Hữu Quan xem xét thực hư nhưng không ngờ tới lại phát hiện ra âm mưu của hội kín Bội Thập mà suýt bị á·m s·át. Lúc đó ta mới điều thêm phó trấn đến võ quán giám thị, tình hình mới phần nào được yên đi một thời gian. Mấy tháng trước tình hình bất ổn ở biên giới phía nam vừa lắng xuống, thì gần đây Sơn Quốc lại có ý đồ cấu kết với Tiềm Quy Quốc ở phía tây gây bất ổn cho Xạ Viễn Quốc chúng ta. Tuy nói thị trấn Diễn Ngọc không ảnh hưởng nhiều từ xung đột biên giới phía nam, phía tây lại cách Tiềm Quy Quốc một cánh rừng Ngọc Sơn Trà, nhưng khả năng lớn bọn mật thám hai nước tìm tới gây bất ổn rất cao. Lần này ta được tin Văn Hán cấp báo mới lập tức điểm toàn bộ quân Diễn Ngọc đến đây quyết truy quét sạch đám mật thám Tiềm Quy Quốc, nhổ sạch cái ung nhọt ta lo lắng suốt mấy năm qua. Hơn nửa mấy ngày gần đây liên tục x·ảy r·a á·n m·ạng, được đồn thổi do bọn dị chủng gây ra, ta cũng muốn biết rõ chúng ghế gớm đến mức nào. Xem xem một con dị trùng lợi hại bật nào mà có thể làm cho vị sở trưởng quân cơ thành phố Nghệ Bắc trước kia phải tàn tạ như hiện tại.” Y vừa nói vừa nhếch miệng khinh khỉnh nhìn Ngô Vũ Nam đầy thâm ý.
Ngô Vũ Nam chỉ cau mày không giận không vui: “Ngài nói đến việc chính không được hay sao?”
“Đều là mắc xích ràng buộc lấy nhau không nói không được!” Trịnh Văn Vũ hừm giọng nói.
Mạc Vũ đứng ngoài cuộc lấy làm khó chịu, nhưng không dám xen vào chuyện hai người. Trong bụng vừa buồn bực vừa lo lắng, dù gì cậu vẫn là người cầm trịch vụ việc trọng đại lần này, tính tỉ mỉ không thua kém ai, hơn nữa hiện tại cậu lo lắng không biết những người bạn của mình thế nào? Lê Long ra sao! Ngồi nghe hai người bàn chuyện chẳng phải là lãng phí thời gian quá còn gì.
Cả ba rõ ràng công việc được sắp đặt kỹ đâu đó, Trịnh Văn Vũ quay sang Mạc Vũ, ngón trỏ dí lên tấm bản đồ: “Mi với ta đến phía tây bắc Ngọc Sơn Trà bày binh bố trận, ở đây học viên trưởng làm nhiệm vụ liên lạc, có động tĩnh gì lập tức cấp báo cho các hướng. Đi!” Y nói dứt lời liền đi thẳng ra cửa lều. Mạc Vũ, Ngô Vũ Nam theo sau.
Ngô Vũ Nam hướng Trịnh Văn Vũ gật đầu một cái nói: “Ngài cẩn thận! Tôi tin chắc lực lượng hội kín Bội Thập chưa tung hết thủ đoạn ra đâu, chưa kể số ít học viện trong võ quán Hữu Quan là người của chúng, mập mờ đánh lận con đen khéo lại bị chúng ám toán. Chúng ta hy vọng sớm biết tên đầu não của chúng là ai.”
“Được! Chú cũng nên cẩn trọng. Ta đi trước đây.” Nói rồi quay sang điểm số quân binh còn lại, dắt theo Mạc Vũ hướng phía tây bắc Ngọc Sơn Trà mà đi.
Cách đó không xa, từ trong một tán cây rậm rạp ba bóng người thò đầu ra nhìn theo hướng Trịnh Văn Vũ rời đi, mặt mày nhợt nhạt, còn có phần mệt mỏi, áo quần vương vãi máu đỏ. Một người ‘hừ’ lạnh một tiếng miệng mắng chửi mấy tiếng: “Bà mẹ nó! Mi khéo kéo bọn ta vào chuyện không đâu. Chúng ta cả đời tránh né bọn quan binh còn không kịp, suýt chút nữa lại day tới chúng. Chuyện của anh mi, bọn ta không muốn can dự tới nữa. Chúng ta quay về thị trấn Diễn Ngọc cho xong!”
Người vừa càm ràm khó chịu là một lão già râu tóc bạc trắng, người đã nhỏ còn còng lưng. Bộ dạng của lão lúc này rất thê thảm, áo quần rách tả tơi xem chưng trước đó trải qua một hồi kịch chiến.
“Đúng thế! Tên nhóc đó khéo còn là người của quan nhân Diễn Ngọc đến truy tìm chúng ta. Chẳng may cái vật hắn đang giữ là vật chứng hạch tội chúng ta. Không trốn đi cho mau còn dẫn mạng đến tận cửa tìm c·ái c·hết à. Hừ, vừa rồi chúng ta lãnh đủ hậu quả lắm rồi, tự dưng đem thân đánh chém nhọc sức với đám Bội Thập gì đó. Suýt chút nữa còn cụt mất chân với tên ma cô đánh lén rồi!” Một tay thanh niên bực dọc sờ cái chân băng bó, máu vẫn còn nhỏ giọt, khóe mắt không khỏi giật giật kinh hãi.
Lão già nhỏ thó, gật đầu nói thêm: “Tổng trấn Trịnh Văn Vũ là tay quỷ già, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra trắng đen thực hư. Ta xem chừng quay về thị trấn Diễn Ngọc không ổn. Ta tính sang thị trấn Diễn Long, tìm hải đảo vắng vẻ nào đó trốn tránh một thời gian, bằng không cái mạng già ta chẳng sống được lâu đâu. Còn các ngươi tùy tiện đi!” Lão vừa dứt lời liền xoay người bỏ đi. Thì giật thót mình kinh hãi, phía trước mặt lồ lộ một người đứng ngáng đường từ khi nào. Cả ba vội vàng lùi lại, tay vung pháp khí thủ vệ trước người.
“Bọn mi là ai? Tại sao lại theo dõi Mạc Vũ!” Giọng nữ lạnh nhạt hỏi.
“Trần Ý Yên!” Người thanh niên mặt mày băng lạnh, không có một tiếng ca thán nào trước đó, lúc này giật mình kêu lên. Hắn chính là người em của Võ Thừa Du tên Lịch, còn hai người kia chính là đồng bọn của hắn, Lão già nhỏ thó lưng còng và tay thanh niên Võ Văn Lương.
Võ Thừa Lịch kể từ khi điều tra ra thân thế Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân không phải là người của Dương gia ở thị trấn Diễn Long liền có ý đồ muốn đoạt lại Huyết Ma Cổ Đỉnh, hơn nữa Võ Thừa Lịch muốn tìm cách báo thù cho Võ Thừa Du mới kêu gọi hai tên đồng bọn từ Diễn Ngọc đến hiệp trợ, nào ngờ Mạc Vũ vừa tới võ quán đã gia nhập hội Hiệp Hội Vệ Quốc, được rất nhiều người bảo vệ mới không có cơ hội ra tay. Hôm này cả ba từ sớm đến võ đài khách sạn Hữu Quan xem Mạc Vũ với Trịnh Văn Hán cá cược dị thú, nào ngờ xảy ra hỗn loạn mới chạy bừa theo đám học viên vào rừng Ngọc Sơn Trà tránh đi, nhưng gặp phải toán người áo chùng đen, trải qua một hội đánh nhau suýt m·ất m·ạng. Cả ba ủ rủ, buồn bực nghỉ tại ven rừng thì vô tình gặp bọn Mạc Vũ liền lập tức bám theo, hòng tìm cách ra tay chiếm đoạt lại Huyết Ma Cổ Đỉnh. Không ngờ tới cậu lại dẫn cả ba đến tận đây. Cả ba vừa nhìn thấy Trịnh Văn Vũ đã thối ý muốn rời đi. Nào ngờ những gì chúng nói với nhau Trần Ý Yên đều nghe hết cả. Khéo nói cô sau khi cùng Nguyễn Thị Hồng đánh cỗ xe trâu vào rừng thì gặp một nhóm người do Trầm Vu Hàm truy kích bọn áo chùng đen từ khách sạn chạy lại. Cô lấy cớ vào rừng tìm nơi giải quyết chuyện ‘đại sự’ xem chừng không ai để ý tới mình thì hướng con đường trước đó bọn Mạc Vũ đi mà bám theo. Cô đi không bao xa thì đuổi kịp Mạc Vũ, chỉ khi cậu hướng lên phía bắc Ngọc Sơn Trà mà không truy kích bọn áo chùng đen cùng mấy lời cậu nói dọc đường với đám người trong hội Hiệp Hội Vệ Quốc. Bấy giờ cô mới biết những cái nháy mắt trước đó của cậu với Trịnh Văn Hán có vấn đề, cô vừa giận vừa buồn bực muốn xem xem cậu dùng thủ đoạn gì nữa để lừa gạt mọi người, nào ngờ trên đường phát hiện ba tên Võ Thừa Lịch cũng bám theo Mạc Vũ không rời. Cô âm thầm đứng phía sau, nghe cả ba nói chuyện mà không hề bị phát giác.