Chương 105: Phản Bội
Trịnh Văn Hán dẫn theo bọn Nguyễn Phả Hận, Từ Quân Bảo chạy miết về phía cuối con sông thì dừng lại, đưa mắt quan sát kỹ ba người.
Nguyễn Phả Hận bản tính nhút nhát, đưa vạt áo lên lau mồ hôi nói: “Cậu có chắc chắn ba người họ là thủ lĩnh hội kín Bội Thập không?”
Trịnh Văn Hán cười trừ nói: “Mi thử nói xem.”
Nguyễn Phả Hận đã quen kiểu trả lời như tra vấn người khác của Trịnh Văn Hán, hắn liền quay sang lão Từ Quân Bảo như muốn hỏi, lão xua tay nói: “Mi không cần biết nhiều làm gì!”
Nguyễn Phả Hận bực mình, đưa mắt nhìn về phía tên mặt rỗ, Lê Long, Vương Thị Loan tiến dần về phía thác nước.
Mặt nước chảy xiết, âm thanh thác nước vang vọng, hai bên bờ cánh rừng đã lộ thiên không nơi nào ẩn nấp, chỉ thấy phía bên phải mép thác xuất hiện một gờ đá trông như cái hang. Trước kia Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân từ dưới trèo lên đã từng vào đó ẩn nấp. Tên mặt rỗ rảo mau bước đi về phía hang.
Lê Long làm lạ đưa mắt nhìn Vương Thị Loan nghi hoặc, cô gật đầu ra hiệu cứ đi về phía đó.
Trịnh Văn Hán bá·m s·át theo sau, phía trước không có cây rừng ẩn nấp, cả bọn phải trườn mình theo các mỏm đá tiến gần về phía hang. Nguyễn Phả Hận quay lại phía sau đưa tay ra hiệu cho tất cả mọi người phía sau dừng cả lại, nấp kín. Chỉ hắn, Trịnh Văn Hán, Từ Quân Bảo tiếp tục tiến lên. Cả ba vừa đến gần hang đá, người mặt rỗ chợt bước ra, theo sau còn có Vương Thị Loan và hai anh em Lê Tấn, Lê Tạ chỉ để hờ đôi mắt.
Trịnh Văn Hán giật mình khi thấy bốn người, nhìn cho kỹ lại xem mình có hoa mắt không thì nghe người mặt rỗ cười sặc sặc nói: “Mi còn trốn ở đó làm gì nữa, bước mau ra đây cho ta!” Hắn vừa nói vừa hướng ngón tay về phía Trịnh Văn Hán.
Trịnh Văn Hán thấy không còn ẩn nấp đi đâu được nữa, hừ lạnh một tiếng bước ra, cười nhếch nói: “Mị lừa ta đến tận đây để làm gì?”
Từ Quân Bảo tay cầm một quả trùy gai đỏ rực, Nguyễn Phả Hận tay cầm bảo đao cán dài, cả hai lầm lầm bước theo sau Trịnh Văn Hán.
Người mặt rỗ đưa tay kéo cái mũ chùm đầu xuống, mặt nạ tháo ra. Trịnh Văn Hán vừa nhìn rõ mặt hắn giật mình nói: “Tạ Chu Văn!”
Nguyễn Phả Hận cùng Từ Quân Bảo theo đó à lên một tiếng nói chen vào: “Thì ra mi là hội trưởng hội kín Bội Thập.”
Tạ Chu Văn nhếch miệng cười, cây tẩu thuốc đưa lên miệng rít một hơi khói dài: “Mi còn nhớ những vết thẹo trên mặt ta không?” Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ vào gương mặt mình: “Trước khi c·hết mi cũng đáng bị như vậy.”
Trịnh Văn Hán chấp tay sau lưng, đưa mắt nhìn xung quanh cười nhạo: “Với thực lực chuẩn mực dị nhân tam mệnh cơ sở của mi chăng?”
Tạ Chu Văn gật đầu: “Vậy mi cho rằng thực lực của mi có thể yên lành rời khỏi đây chăng!”
“Ta còn tưởng bọn mi phải giăng thiên la địa võng gì để dẫn dụ ta đến đây, thật đáng thất vọng! Đầu óc mi vẫn đơn giản như trước kia, ta chỉ ngạc nhiên tại sao mi còn trong võ quán mà người của ta vẫn không hay biết được.” Trịnh Văn Hán bĩu môi cười nói, nhưng trong bụng kinh hãi thầm, chỉ với một thời gian ngắn mà Tạ Chu Văn thực lực đã tăng tiến vượt bực.
Nguyễn Phả Hận thì không lấy gì làm vui vẻ, gió dưới thác mang hơi nước thổi lên lạnh buột, người lạnh rung. Bản tính nhút nhát của hắn càn được một phen thể hiện, hắn hướng nhìn quanh bốn phía chỉ cần phát hiện ra chuyện gì khả nghi lập tức phất tay cho người xông lên liền.
Tạ Chu Văn hừ lạnh một tiếng nói: “Ý mi thế nào?”
Từ Quân Bảo cười hì hì nói: “Mi còn không hiểu ý của cậu Hán chăng! Mi trốn chui trốn nhủi như con chó, bây giờ mới chịu ló mặt ra, tư cách đâu mà đấu với bọn ta.”
Tạ Chu Văn không làm giận mà cười xòa nói: “Con chó già mi, miệng lưỡi vẫn không khác gì xưa.”
Từ Quân Bảo hậm hực quát: “Còn mi là con chó xấu xí, có hơn kém gì ta.”
“Ha ha…Trịnh Văn Hán mi có không ít con chó ti tiện, sớm muộn gì mi cũng c·hết vì chúng hãm hại mà thôi.” Tạ Chu Văn gõ gõ đầu tẩu vào ống giầy.
Trịnh Văn Hán xem biểu hiện đó của Tạ Văn Chu lập tức đưa cây quạt xếp thủ vệ trước người, mắt nhìn quanh, chậm giọng nói: “Lý do gì lúc này mi mới ra tay?”
Tạ Chu Văn gật gật đầu: “Mi đoán xem?”
Trịnh Văn Hán nhếch miệng cười, hắn không quen cái cách người ta hỏi ngược lại mình: “Bọn khốn kiếp Tiềm Quy Quốc mi luôn lượng lẹo như thế. Ta thừa biết bọn mi muốn làm gì!”
Tạ Chu Văn bĩu môi không cho ý kiến, Trịnh Văn Hán khó chịu gật gù thêm: “Được lắm! Ta nói hoạch toẹt cho mi rõ ràng. Thành chủ thành phố Quảng Hóa từ lâu đã muốn sáp nhập rừng Ngọc Sơn Trà vào địa giới của mình, bên ngoài thì giả vờ kết minh, giao hảo tự do thương buôn với thành phố Nghệ Bắc, nhưng bên trong thì ngấm ngầm cử một đội mật thám đột nhập võ quán Hữu Quan, thành lập hội kín Bội Thập do thám bí mật. Ta nói không sai chứ? Nếu ta đoán không nhầm mi chắc chắn là sở trưởng sở mật thám của thành phố Quảng Hóa?” Trịnh Văn Hán không thấy Tạ Chu Văn thay đổi nét mặt, khinh khỉnh cười nói tiếp: “Cha ta từng nói cách đây hai mươi năm, một sở trưởng thành phố Quảng Hóa sau một chuyến công cán trong Ngọc Sơn Trà thì m·ất t·ích, các thị trấn lân cận được thành chủ Quảng Hóa đề nghị trợ giúp tìm kiếm, nhưng suốt mấy năm không được đành phải bỏ cuộc. Cha ta là tổng trấn Diễn Ngọc đương nhiên biết rất rõ sự kiện lần đó. Nhưng cách đây mấy năm trong võ quán xuất hiện hội kín Bội Thập, gây ra không ít c·ái c·hết bí mật. Ta được phái đến giám thị sau mới dần lộ rõ chân tướng thật. Hội kín Bội Thập bề ngoài rao giảng bảo vệ người ngoại quốc nhưng thật tâm chỉ muốn biết thực hư về giếng mạch trong võ quán mà thôi. Bọn mi tìm đủ mọi cách để biết chính xác nó là cái gì! Nhưng đâu có dễ dàng như vậy được. Chính vì bọn mi càng rắp tâm muốn biết nó, thì tung tích bọn mi càng được chứng thực. Bọn mi có bỏ công sức trăm năm nữa cũng đừng mong vào được giếng mạch ha ha...nực cười phải không nào? Đến khi bọn mi nghi ngờ, ngấm ngầm theo dõi, tìm cách ám toán ta thì đã muộn rồi.”
Tạ Chu Văn khóe mắt co giật, miệng nhếch lên: “Chỉ có thế thôi sao?”
“Không hề! Bọn mi còn muốn nhiều hơn kia. Cố ý xúc xiểm giữa ta và Hiệp Hội Vệ Quốc. Võ quán càng loạn bọn mi càng chiếm được tiện nghi. Chính ta không hóa thân vào vai phản diện độc ác cùng bọn mi diễn tuồng hẳn bị thủ tiêu lâu rồi! Ta nói không sai chứ? Cách đây không lâu ta vô tình phát hiện ra mật ước giữa bọn mi và thành chủ thành phố Quảng Hóa, liên quan đến việc tiến nhập vào rừng Ngọc Sơn Trà bọn mi mới âm thầm cho người ám toán ta bịt đầu mối. Hôm nay ta tự đến đây xem rõ thực hư người đứng sau hội kín Bội Thập là ai! Ngạc nhiên thật, người ta không ngờ tới chính là mi.”
Tạ Chu Văn cười khì khì nói: “Trước kia ta khâm phục mi có cái đầu xảo trá tàn bạo, lúc này ta phải nghĩ khác về mi thôi! Mi hãy xem người bên cạnh là ai.”
Trịnh Văn Hán thoáng giật mình, người lập tức lách qua một bên, đã nghe gió rít xé gió bên tai không khỏi kh·iếp sợ. Hắn nhảy lùi mấy bước, nhìn xuống đầu vai bị xé toạc một đường, máu phun thành vòi. Cùng lúc tiếng kêu thất thanh của Nguyễn Phả Hận rú lên: “Mi…!”
Từ Quân Bảo mặt lạnh lùng, rút đoản kiếm khỏi ngực Nguyễn Phả Hận chạy mau về phía Tạ Chu Văn. Vừa rồi lão theo cái phất tay của Tạ Chu Văn liền vung trùy hạ sát Trịnh Văn Hán, một kích không xong nhảy lùi lại, trong nhất thời tiện tay hạ thủ Nguyễn Phả Hận, diễn biến đó chỉ xảy ra trong tích tắc. Khi Trịnh Văn Hán nhìn tới, Nguyễn Phả Hận đã té gục xuống đất, ngay đến linh hồn cũng bị lão già đánh tan.
Trịnh Văn Hán lập tức đình trệ khí tức, lật tay lấy ra một viên dược phẩm bỏ vào miệng, giận dữ nhìn Từ Quân Bảo đứng bên cạnh Tạ Chu Văn, lạnh giọng nói: “Ta đối xử với mi không tệ…!” Lời hắn chưa dứt, phía sau đám thuộc hạ thấy biến bất ngờ liền lao lên bảo vệ lấy, “…tại sao mi có thể phản ta?”
Tạ Chu Văn cười khanh khách, Từ Quân Bảo hít sâu một hơi mới đáp lời hắn: “Ta là người Tiềm Quy Quốc!”
Trịnh Văn Hán gật đầu: “Được lắm!”
Tạ Chu Văn bĩu môi nói: “Mi lãnh lấy hậu quả đó cảm giác thế nào?”
Trịnh Văn Hán hừ một tiếng: “Mi cho rằng mình thông minh!”
Ánh mắt lóe lên của Trịnh Văn Hán không khỏi làm bọn Tạ Văn Hán giật mình, đưa mắt nhìn ra bốn phía. Ngoài một đám thuộc hạ của đối phương vẫn không phát giác ra chuyện gì bất thường. Tạ Văn Hán quay sang Từ Quân Bảo hỏi: “Lão có gì muốn nói không?”
Từ Quân Bảo hất hàm về phía đám thuộc hạ Trịnh Văn Hán nói: “Ngoài đám phế vật đó thì không có gì đáng nhắc tới.”
Tạ Chu Văn gật đầu, hướng mắt nhìn hai anh em Lê Tấn, Lê tạ ra hiệu. Lê Tấn lập tức rút ra một cây cờ hiệu màu đen phất lên. Từ mé rừng lố nhố đi ra hơn mấy trăm người mặc áo chùng đen, phía bên kia sông cùng lúc cũng xuất hiện thêm mấy trăm người mặc áo chùng đen khác, vậy mà đem đám người Trinh Văn Hán đẩy về phía ngọn thác.
“Bọn mi buông tay chịu trói thì không phải c·hết!” Tạ Chu Văn hướng đám thuộc hạ Trịnh Văn Hán nói.
Cả bọn nhìn ra bốn phía không khỏi kh·iếp sợ, sau lưng là vực thác, nước chảy ầm ầm, xem chừng rơi xuống chỉ có tan xương nát thịt. Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, chỉ đợi một tên buông khí giới sẽ lập làm theo. Chỉ là Trịnh Văn Hán đứng yên không đả động gì, v·ết t·hương trên vai hắn vậy mà ngưng chảy máu, kết vảy. Hắn bật cười lạnh: “Ai phản bội ta sẽ gặp phải kết cục thê thảm!”
Lời hắn thốt ra không chỉ Từ Quân Bảo lạnh sóng lưng, mà ngay đám thuộc hạ có ý thối lui cũng nuốt ực một cái, tay càng nắm chặt lấy pháp khí.
Lão già Từ Quân Bảo là người ở cạnh hắn lâu ngày, đương nhiêu hiểu lời hắn thốt ra không phải nói cho vui. Lão động dung, đưa mắt nhìn quanh. Kế hoạch đã được tỉ mỉ dàng dựng, nhất cử nhất động lão đều nắm chắt, đòn đánh lén vừa rồi lão cũng đã dự tính trước, chỉ là kết quả không được như mong muốn. Xem biểu hiện của Trịnh Văn Hán lão thập phần khó chịu, tự cho mình hiểu đối phương rành rõ, phần thắng rõ ràng vậy mà vẫn bị khí thế của đối phương làm cho lão không yên.