Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 54: Thăng Long, ta quay lại rồi đây




Chương 54: Thăng Long, ta quay lại rồi đây

Sự phất lên một cách thần kỳ của Chiêu Việt Vương Cao Thuận khiến ai cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.

Người người vui sướng khi thấy tia hi vọng một lần nữa được thắp sáng sau khi phòng tuyến Tam Điệp được cho là cơ hội cuối cùng cho nền độc lập của Âu Lạc phá vỡ.

Liên minh Lê Dương hay Bạch công Phủ lúc này vẫn bị người trong thiên hạ xếp vào hạng chờ ngày tàn khi Triệu Đà cử thêm quân xuống mà thôi.

Giờ thì hay rồi, Tam Giang được giải phóng, Vũ Ninh bị bình định, Cổ Loa lần nữa về tay của người Âu Lạc.

Đất nước đang dần

Hoan hô Chiêu Việt Vương Cao Thuận!

Tất nhiên có người vui thì cũng có người buồn.

Quân Nam Việt thì khỏi phải bàn, cố gắng đánh trận nguyên một năm công sức giờ thành công cốc.

Nhưng phải về, tin cấp báo từ Phiên Ngung bay tới tấp về việc bốn trong số Thất Đại Việt tộc chuẩn bị vượt biên, không rút quân là bị bưng ổ.

Vũ Ninh bộ mất nhà chạy theo chủ, Ninh Hải bộ hoảng sợ cũng đóng gói đồ đạc chuẩn bị chuồn theo ‘thượng quốc’.

5 vạn quân Nam Việt cùng cả chục vạn dân phu mắc kẹt ở đất Âu Lạc ùn ùn kéo về Khâm Châu, việc cấp bách lúc này là phải tái chiếm chỗ này mới về được.

Nhưng nếu ai buồn nhất thì đấy là Mị Châu, một cô gái số khổ.

Hồi trẻ nàng yêu Cao Thuận nhưng bị vua cha gả cho Triệu Quách. Cuộc hôn nhân không một chút tình yêu thì lấy đâu ra hạnh phúc?

Trọng Thủy phản bội, nàng theo cha phiêu bạt đến Cửu Chân, cứ ngỡ có thể tiến thêm bước nữa thì lại hay tin mình phải tái giá với một người đàn ông mới chỉ gặp đôi ba lần.

Mị Châu quyết định làm chủ cuộc đời khi chọn phương án chạy trốn theo Cao Thuân.

Nhưng không bao lâu thì tin dữ Thục Phán bị Triệu Xuân chém đầu ập tới khiến cho nàng khóc hết nước mắt.

Lúc này Cao Thuận vẫn bên cạnh để an ủi vỗ về giúp nàng vơi đi phần nào đau thương, nhưng Mị Châu không để ý rằng ánh mắt của hắn nhìn nàng bây giờ rất khác.

Hai người cùng nhau đi về Tam Giang rồi lại lên Vũ Định, Cao Thuận thấy không tranh được với em trai thì lại tiếp tục bắc tiến.

Người đàn ông của nàng rất tài, hắn chỉ là một quý tộc Âu Lạc thất thế với hơn chục thân binh đi theo nhưng lại thuyết phúc được Thục Thẩm, người vừa là bác của Mị Châu vừa là chúa Âu Việt.

Hai ông Thẩm – Phán vốn chả ưa gì nhau nên lần đàm phán đó nàng phải tránh mặt.

Trước Thục Thẩm ra đời thì lão có đến 7 người anh trai nhưng lão Chế sống thọ quá, U80 rồi mà vẫn thấy dẫn quân đi chinh phạt đều đều, đến khi lão 85 tuổi thì chỉ còn mỗi Thẩm là còn sống.



Tưởng như chức Âu chủ đời tiếp theo về tay mình chắc rồi nên Thục Thẩm đâm ra chểnh mảng công việc học thói chơi bời.

Nhưng ai ngờ cụ Chế quá ghê, 85 tuổi vẫn đủ sức cày cấy sinh ra Thục Phán.

Ngạc nhiên chưa con trai, này thì chơi bời lêu lổng, từ giờ chức thiếu chủ dành cho em trai mày nhé.

10 năm sau Thục Chế quy tiên, Thục Phán lên ngôi. Thục Mô nắm quyền nh·iếp chính, Thẩm biết mình ở lại Nam Bình thì nhiều khả năng sẽ bị hại nên chuồn lên phía bắc.

Sau này khi Thục Phán đánh bại Hùng Vương lập ra Âu Lạc đóng đô ở Cổ Loa. Giới quý tộc ở đất Âu Việt cũ không hài lòng bởi quyết định này bởi nó đá họ ra xa khu chung tâm quyền lực, sức ảnh hưởng của An Dương Vương tại Âu Việt giảm hẳn.

Thục Thẩm nhân cơ hồi chạy về đoạt quyền tại đất Ung.

Mà nói cũng hay, đời Thục Chế đi lừa cưới con gái vua Tày rồi về sau lấy luôn chức chúa Tày từ bố vợ mà làm căn cơ phát triển lên nước Nam Cương.

Đến đời con lão là Thục Phán lại bị chàng rể Trọng Thủy âm cho một vố đâu.

Thục Thẩm phần vì xích mích với em trai mà không thèm cứu, lão tính chờ cho hai bên lưỡng bại câu thương rồi làm chim sẻ đứng sau mổ cả ve lẫn bọ ngựa.

Trong lịch sử gốc thì Triệu Đà hạ thành Cổ Loa rồi khống chế cả Âu Lạc đến tận Việt Thường trong quãng thời gian siêu nhanh thành ra kế hoạch của Thẩm đổ bể.

Nhưng vì việc Phủ thành công cứu An Dương Vương ở Lục Hải khiến lão chạy về Cửu Chân tổ chức kháng chiến, các bộ khác của Âu Lạc cũng vì thế mà không hàng chờ kết quả ở Tam Điệp.

Quân Nam Việt phải mất thêm 4 tháng mới đánh vào được Cửu Chân, 4 tháng này làm mất bao nhiêu tiền tài có trời mới biết.

Lại nói đến cuộc chiến tây bắc của Triệu Quách khi tên này công không được địa hình đồi núi thì chơi bài dùng tài vật để chiêu an rồi tuyên bố chiến thắng. Ba bộ tây bắc khỏe mạnh thu hoạch xong vụ lúa lại bắt đầu dục dịch tự lập không thèm đóng thuế.

Xuân lại chỉ được nghe nửa thông tin thành ra rút vội về Cổ Loa tránh thằng em tác quái để lại Lục Điểm phải tự lo đống hỗn độn phía nam.

Triệu Đà hay chuyện thì chửi sôi máu chó 2 thằng quý tử.

Chính vì việc này mà Triệu Đà không thể rút quân ngay được, giờ mà rút thì bao công sức đánh dẹp mất hết.

Quỹ đạo sự việc khi này lại đúng ý của Thục Thẩm, lão đã tính cho quân vào đánh Quảng Nguyên đất của Vũ Định bộ rồi nhưng không ngờ Cao Thuận lại chạy lên cho lão một đề nghị khác.

“Hai nước vốn là anh em, nay ngài bỏ mặc huynh đệ thì sau này khi Âu Việt bị Triệu tặc xâm lăng ai muốn giúp ngài nữa?”

“Triệu Đà là kẻ lang sói, nuốt xong Âu Lạc chắc chắn hắn sẽ để mắt tới đất Ung.”

Tất nhiên là nếu chỉ vài ba câu nói kiểu như trên vào tai Thục Thẩm cứ như trẻ lên ba đang diễn kịch hài, đi lừa lão bằng mấy lời nói sáo rỗng ấy là không thể. Thuận phải bằng hành động thực tế tiếp thêm lý do cho lão khọm tuổi 63 kia.

Nhưng Thuận có gì ngoài hơn chục thân binh cùng cái chức con rể của An Dương Vương cơ chứ?



Có đấy, thứ rất quý giá là đằng khác.

Công nghệ luyện sắt, đủ chưa?

Kiếm quặng sắt rồi đập nhỏ sau đấy tống thẳng vào lò cùng than củi và thạch cao.

Dễ ư? Hơn chục ông ngồi dùng chày cả ngày giã mới được trăm cân quặng đấy. Cứ thủ vác chày ra đập đá là biết nó mệt ra sao.

Đến bước xây lò, vẫn là cấu trúc hình trụ vừa dài, bụng lò lại béo ú hơn nhiều so với lò của Bạch Công Phủ.

Đây chính là lò cao trong truyền thuyết của mấy tay nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không thời hiện đại.

Thục Thẩm trợn tròn mắt, lão thấy từng thúng than thúng đá vàng cam đi vào, nhóm lửa rồi chờ vài tiếng là sau đó là ‘sắt’ nóng chảy ùn ùn chảy ra.

Luyện sắt dễ như vậy?

Có cái máu, mấy thằng tác giả yy viết bố láo, làm như kiểu của mấy ông thì sản phẩm là gang đểu đợi nó nguội thì dùng tay không bẻ cũng được.

Cái lò cao kia nhiệt độ chỉ tầm 1200 độ C, tuy có thêm thạch cao thông qua công thức CaCO3 bị nung thành vôi sống CaO rồi sau đó vôi tác dụng dưới nhiệt độ cao với SiO2 lẫn trong quặng tạo ra váng sỉ CaSiO3 nổi lềnh bềnh chờ vớt.

Nhưng nhiệt độ không đủ lại thêm lò quá béo, tuy đã bơm thổi thêm không khí nhưng than vẫn bị yếm khí tạo ra nhiều khí CO. Cái khí c·hết tiệt này vô tình tác dụng với sắt (Fe) sinh ra gang giàu cacbon.

Chưa kể việc không biết phương pháp đốt quặng vô tình khiến gang chưa nhiều lưu huỳnh, oxi còn không đủ để tạo ra CO2 thì đừng hòng đủ để tạo SO2.

Vì mấy cái nguyên nhân trên mà thành phẩm chỉ cho ra gang đểu lẫn linh tinh đủ thứ từ lưu huỳnh đến oxi dư thừa.

Tất nhiên nếu giảm kích thước lò và nhiệt độ xuống thì sẽ tạo ra sắt non lẫn nhiều lưu huỳnh. Vẫn đểu nhưng ít ra còn hơn cái gang đồng nát kia.

Nhưng người Đông Á bảo: “Méo, chúng tôi cần số lượng gang chảy ra liên tục chứ không phải mấy cái lò mỗi lần chỉ ra được cân sắt.”

Giải pháp cải thiện gang rởm được nghĩ ra, nhét hết gang vừa tạo vào lò đun nóng chảy lại, đun rất nhiều rất nhiều lần. Mỗi lần nồng độ C trong gang sẽ bị giảm đi một ít khiến nó bớt giòn hơn.

Tất nhiên là cách này có giới hạn của nó khi cacbon giảm còn 3% thì đố nung chảy được nữa.

Không sao, Thuận hắn lại đẻ ra cách gọi là xào gang. Lấy mấy thỏi gang kẹp trên kìm rồi lung cho đỏ lừ, lật đi lật lại nhiều lần sau đấy vung búa đập, nếu ông tay khỏe đập vỡ cũng không sao, các mặt nung sẽ loại bỏ dần oxi lẫn trong gang.

Lẽ dĩ nhiên những lý thuyết Carbon hay lưu huỳnh này thì không ai hay, ngay cả Thuận cũng không hiểu, đây chỉ là người xưa ngàn năm đúc kiết trong quá trình luyện sắt, chế gang mà Thuận học được, còn vì sao hắn học được tính sau. Đây là bí quyết gang thép,sắt của người Hán.

Nói chung muốn luyện liên tục luyện nhiều, sẽ ra gang sau đó lại mất công giảm Carbon trong gang bằng các phương pháp rót, xào cực kỳ tốn tông.

Còn muốn luyện số lượng lẻ lẻ sẽ ra sỉ nở sắt. Thứ này rèn c·hết miệt mới thành được Sắt Rèn.



Tức là cả hai phương pháp này đều không trực tiếp ra được thép với hàm lượng carbon ưng ý đủ để tạo cấu trúc Austrnnit vững mạnh, cứng rắn.

Phương Tây chọn theo con đường sắt non, Phương Đông thì chọn con đường số lượng là trên hết với việc luyện ra gang và xào, rót gang. Mỗi cái đều có hay co dở khác nhau

Đúng là mấy ông thợ rèn chưa bao giờ thoát khỏi việc vung búa dù luyện sắt bằng Bloomery hay bằng lò cao.

Túm cái váy lại là vấn đề quy về việc sản lượng gang phụ thuộc vào việc có bao nhiêu người biết vung búa kiểm soát quái lực.

Người Trung Hoa họ giải quyết vấn đề này một cách đơn giản, đấy là đẻ nhiều, nhiều dân thì nhiều người biết điều khiển búa chứ sao nữa, càng đông thợ rèn thì gang tốt cứ ra vù vù, kiên trì gõ có khi thép họ cũng tạo ra được.

Cái này đố dân tộc nào học được luôn.

“Thật thần kì!” Thục Thẩm phải thốt lên.

Sau đấy lão già này bá vai bá cổ Cao Thuận vào trong lều nói chuyện riêng. Sau khi ra khỏi lều thì hai tên này luôn mồm xưng hô cha vợ con rể rất ngon lành.

Tội nghiệp Mị Châu, cái bụng đang bắt đầu nhô lên một chút chưa kịp vui mừng vì lên chức mẹ thì hay tin mình bị chồng cắm sừng.

Còn gì hơn nổi đau này không?

Nhưng sự đau đớn ấy chỉ mình Mị Châu chống chịu, tên khốn nạn Cao Thuận còn đang mải tham gia vào những bữa tiệc bất tận cùng nhà vợ cả. Hắn thẳng chân đạp người sẵn sàng theo hắn những lúc khốn khó nhất ra khỏi ghế chính thê.

Thục Thẩm không ngu, kẻ ẩn nhẫn biết thời biết thế bao năm rồi ngoi lên đoạt quyền của em trai mà ngu thì thiên hạ được mấy người dám tự nhận mình khôn?

Triệu Đà ăn xong Âu Lạc sẽ nhìn sang đất Ung là điều chắc chắn vì trong số các quốc gia người Việt còn lại tiếp xúc đường biên với Nam Việt thì Âu Việt yếu nhất. Lão phải khiến cho tên họ Triệu không thể yên thân, Âu Lạc càng loạn càng câu kéo thời gian lại càng vui.

Sau lần này Nam Việt tiêu hao vô số tài nguyên mà không nuốt được Âu Lạc thì trong vài năm tới vô lực tiến đánh Âu Việt nên cũng không sợ trả thù.

Mà qua vài năm người Âu Việt có v·ũ k·hí sắt đầy đủ thì cũng chả cần sợ họ Triệu, đến thì đánh.

Cái start up của Cao Thuận cần đầu tư.

“Vì công nghệ luyện sắt của cậu nên ta sẽ hỗ trợ cậu 5000 lính.” Shark Thẩm ra vẻ hào phóng, lão chuẩn bị thăng 5000 Tróc Nọi lên Âu rồi.

Thuận cảm thấy không đủ, hắn muốn nhiều thêm vốn.

“Gấp đôi đi shank, cháu ngoại của ngài sẽ được làm vua nước Âu Lạc, cái này đủ thơm chưa?”

“Chưa đủ!” Shark Thẩm lắc đầu, lão đang cầm chuôi dao nên có thể đâm tùy ý.

“Vậy thì vùng Quảng Nguyên sẽ thuộc về ngài.” Cao Thuận cắn răng ra vẻ tiếc nuối.

“Kèo này hợp lí, ta cấp cho con rể mượn 1 vạn binh về nước.” Lão Thẩm cũng không ép quá, làm người cân biết khi nào là đủ.

Đứng trước cửa thành Cổ Loa, Chiêu Việt Vương Cao Thuận khẽ nhếch môi cười.

“Thăng Long, ta quay lại rồi đây.”