Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 52: Thương nghiệp khởi đầu




Chương 52: Thương nghiệp khởi đầu

Cuối tháng Giêng khi nông dân Nam Âu Lạc đang bận cấy lúa thì sông Lam có một đoàn tàu lạ tiến vào, trên tàu rất nhiều người trang bị mũ giáp v·ũ k·hí sáng loáng ánh đồng.

Việt Thường bị t·ấn c·ông?

Cũng có thể đấy nhưng không phải hôm nay, đây là bạn không phải là thù. Người đến là ông bạn thân Rambutlurus người Chiêm của Phủ.

Mấy ông Việt Thường rất giỏi đi ngoại giao thời Chu Thành vương còn từng có sứ giả Việt Thường đi phượt qua chơi thì chuyện có giao lưu với người Chiêm chỉ cách có một dãy núi nó là chuyện bình thường hết sức.

Lại nói về người Chiêm thì lúc này vẫn theo kiểu thị tộc bộ lạc tản mát sống dọc theo các đồng bằng ven biển miền Trung Việt Nam sau này, họ thậm chí còn kém cả người Âu Lạc khi chưa có nhà nước dù chỉ là phân quyền.

Mà không có người tài phán là vua thì mấy ông này rảnh rảnh không có việc gì làm là dăm bữa nửa tháng lại mang quân đi đập nhau.

Trải qua hàng trăm năm đấu tranh chinh phạt túi bụi thì có hai thị tộc hùng mạnh nổi lên là tộc Kramuka (Chăm Cau) khỏe nhất phía nam và tộc Narikela (Chăm Dừa) làm trùm miền bắc.

Ngoài ra thì còn rất nhiều bộ tộc nhỏ sống lay lắt bằng cách chấp nhận làm chư hầu cho hai tộc đô con kể trên.

Tộc Bulu mà thằng Rambutlurus hiện đang ôm chức tộc trưởng có lãnh thổ ở Po t'ling (Bố Chính) tương ứng với hai huyện Quảng Trạch, Tuyên Hóa tỉnh Quảng Bình thời hiện đại cũng tồn tại dưới tư cách là một chư hầu của tộc Chăm Dừa.

Tất nhiên là không có sông Gianh cùng dãy núi kéo dài từ sông Cổn đến bãi biển Đá Nhảy thì bọn hắn bị thịt lâu rồi chứ chả còn sống đến bây giờ.

Người Chăm ngoài việc xây tháp dựng tượng cùng n·ội c·hiến thì họ còn có một đam mê khác là đi biển. Đánh bắt hải sản, buôn bán đường biển và đôi khi đói kém chuyển sang làm hải tặc đi c·ướp phá lung tung cả.

Khu vực biển Nam Đảo - Phù Nam là lãnh hải của các băng c·ướp người Chăm Cau còn Âu Lạc với Nam Việt phía bắc tất nhiên là Chăm Dừa bao thầu.

Mấy tộc nhỏ kiểu như Bulu vừa phải cống nạp vừa phải gánh mỗi năm 2-3 cơn bão, tuy ít bão và cũng không to như thời hiện đại nhưng hệ thống thủy lợi của cả người Chăm lúc này đều rất giời ơi đất hỡi nên mất trắng cả mùa nó thường xuyên sảy ra như cơm bữa.



Không muốn c·hết đói nên tộc Bulu cũng phải đua đòi học theo dong thuyền ra khơi kiếm chút miếng.

Nhưng mấy ông lại chỉ đóng được thuyền nhỏ không đi nổi xa nên chỉ loanh quanh mấy bộ phía nam Âu Lạc.

Bọn này cứ sáng thì ở ẩn, tối thì mò lên bờ đột kích, lúc đầu chỉ có các trại nhỏ bị t·ấn c·ông nhưng về sau các trại lớn cũng b·ị đ·ánh. Lại đúng lúc mấy vị tộc trưởng đang dẫn quân lên phía bắc chống lại cuộc xâm lược của Triệu Đà lần thứ nhất nên ở nhà thiếu người phòng thủ, hải tặc Bulu càng được thế lấn tới.

Đỉnh điểm là tộc trưởng đời trước Rambutmati dẫn quân đánh vào thẳng Ngàn Hống thủ phủ của Việt Thường.

Nhưng đen cho tên này chọn sai thời điểm khi lão Bạch Công Đao cùng các chiến binh vừa trở về được vài hôm.

Tin tức chưa được truyền ra ngoài nên Rambutmati cứ thế công thẳng vào cái trại đang chứa đến hơn 3 ngàn chiến binh của cả bộ.

Tối hôm đó là một cuộc t·hảm s·át máu tanh, bọn hải tặc khi đến thì hùng hổ hét lớn đòi c·ướp đòi g·iết, vào trại xong bị đóng cửa úp sọt vây đánh tứ phía.

Hơn ngàn tên nhưng chạy thoát chỉ vài đứa may mắn trèo tường chạy được còn đâu bắt với g·iết sạch.

Rambutmati bị tóm sống, sau quá trình t·ra t·ấn thì Bạch Công Đao biết được nguồn gốc của đám c·ướp này.

Lão tức điên lên lấy luôn một phần chiến lợi phẩm thu được từ cuộc chiến ở phía bắc hối lộ cho người Mường ở khu vực Kẻ Gỗ để mượn đường dẫn quân sang hỏi thăm tộc Bulu, thậm chí là hai nhà Phan – Huỳnh cũng góp chút quân vì họ cũng là n·ạn n·hân của đám giặc nay.

Gần 5 ngàn chiến binh ầm ầm đánh vào Pusatterang (Trung Minh ngày nay).

Em trai của Rambutmati là Rambutbergulung nghe tin anh trai b·ị b·ắt thì cùng các bô lão trong tộc mở hội nghị bầu mình lên chức tộc trưởng đồng thời phủi sạch quan hệ với Rambutmati.

Không những thế tên này còn cho mời người tộc Dừa đến bảo kê.



Bạch Công Đao đánh mãi không thắng được người Bulu, đám dân Mường thì lại ăn hai mang của cả Rambutbergulung nên bắt đầu gây khó dễ.

Tầm này mà rút quân thì mất mặt mũi quá nên lão Đao gửi thư cho Rambutbergulung đe dọa nếu không bồi thường thì sẽ thả Rambutmati ra.

Rambutbergulung ngồi cái ghế tộc trưởng còn chưa ấm mông, trong tộc nhiều người ngứa mắt vụ lão chấp nhận cho người Chiêm Dừa đem quân vào đất Bulu giờ mà ông anh trai về thì đúng là loạn.

Thế nên Rambutbergulung đạnh chấp nhận bồi thường cho quân Âu Lạc đồng thời gửi mật thư yêu cầu Bạch Công Đao phải thủ tiêu Rambutmati.

Đạt được mục đích nên lão Đao cũng đồng ý rút quân, Rambutmati tuy không bị xử lý nhưng ít lâu sau tên này cũng bị bệnh mà xuống lỗ.

Không làm c·ướp được nên người Bulu cũng chuyển dần sang nghiệp thương nhân làm ăn chân chính, thường thì hàng hóa là các sản phẩm hợp kim đồng Âu Lạc đổi lấy lương thực của người Chăm.

Thời điểm này mấy ông Chăm có giống lúa hai vụ một năm rồi nên mấy mảnh đồng bằng duyên hải tuy bé tí nhưng vẫn được kha khá lúa gạo mang đi đổi lấy đồng xịn Âu Lạc về đánh nhau.

Rambutlurus năm nay mới 22 tuổi cũng gọi là chững chạc, hồi còn trẩu tre tên này nhiều lần theo đoàn thuyền đến Việt Thường buôn bán.

Mây tầng nào gặp mây tầng đó, hai tên thiếu tộc trưởng này sau mấy lần đấm nhau vì kì kèo giá cả thì cũng gọi là thân quen, tất nhiên là Rambutlurus tím mắt nhưng Phủ lỗ mũi ăn trầu.

Lần này Phủ đang khó khăn vụ lương thực nên Phủ nhớ ngay tới ông bạn thân nên cử người xuống Pusatterang chào hàng.

Lão Rambutbergulung hay tin Viêt Thường có v·ũ k·hí sắt để bán nên hăng hái đặt hẳn 3 ngàn v·ũ k·hí sắt với giá 1 món nửa cân sắt đổi hẳn 7 yến gạo gần gấp rưỡi so với khách hàng ở Cửu Chân.

Rambutlurus bị cử xuống phía nam để thua mua gạo, nhưng khổ là năm nay vụ Mùa thất thu nên giá gạo lên cao, thằng này lại phải lang thang xuống tận Phù Nam để mua gạo.

Cũng may Phủ nghĩ ra trò săn cá sấu cầm cự qua ngày chứ không chờ vào lúa gạo nhỏ giọt từ Bulu chuyển đến khéo Nam Âu Lạc c·hết đói hết.



Phủ mất kiên nhân đang định cử người xuống tận Chiêm Dừa để mua gạo, trước khi hắn không có tàu đủ sức đi biển nhưng giờ khác rồi.

Tuy chưa đủ sức đóng mấy con Nef do thiếu kĩ thuật cũng như gỗ nhưng đóng mấy con thuyền tre thì dư sức.

Nhớ cái thuyền hắn dùng để săn cá sấu chứ?

Vẫn là khung gỗ hình chữ nhật chắc chắn to lớn dài cả hơn chục mét rộng bốn năm mét, thêm các thanh dằng ngang cực chắc cùng lát các thanh tre nhiều lớp buộc dây đơn vào khung.

Nhưng lần này đã có cải tiến đáng kể, công đầu phải kể đến mấy đứa trẻ chơi bè chuối để vượt sông.

Tầm này cá sấu ở Nam Âu Lạc bị săn g·iết đến lỗi mẫy đoạn sông gần khu sinh sống sạch bóng bọn này nên đám trẻ con mới có gan bơi sông.

Bạch Công Phủ để ý thấy chúng nó làm cái bè tre thô sơ rồi buộc hai thân cây chuối ở hai bên tạo lực nổi, mùa này nước sông Lam tuy không xiết nhưng không thể coi thường, đi thuyền độc mộc còn lật đễ dàng nhưng là thay cái bè chuối kia lại rất ổn định không chòng chành.

Phủ mày mò làm theo nhưng thay hai thân chuối bằng hai con thuyền tre dài 10 met rộng 2 met lại chơi hẳn 2 lớp luồng để tăng lực nổi, mấy thanh ngang thì được kéo dài ra đấu mộng xuyên qua khung của thuyền bên cạnh rồi nối làm thanh ngang của thuyền còn lại luôn.

Phần ở giữa lấy mấy thanh tre buộc với mấy thanh ngang là được cái thuyền vừa to lại vừa ổn định chấp gần như mọi thể loại m·ưa b·ão.

Bạch Công Phủ không biết rằng hắn đang vô tình làm nhái theo cấu trúc thuyền Catamaran của mấy ông thổ dân New Guinea, với cấu trúc này bọn họ chinh phục khắp vùng Nam Thái Bình Dương đấy.

Có thuyền xịn từ đầu tháng 12 rồi nhưng vẫn chưa thể đi được, bây giờ hắn đang thiếu nhân lực trầm trọng không thể rút người ở đâu để làm thủy thủ được.

Tuyển trực tiếp từ đám thợ săn cá sấu lành nghề có vẻ ổn nhưng mấy con sóng lăn tăn trên mặt sông mặt hồ không đọ được với sóng dữ ngoài biển, phải đào tạo cho mấy ông này nhiều.

Về mặt này Phủ có kinh nghiệm lênh đênh trên biển Địa Trung Hải rồi nên không lo lắm, cái hắn cần là thời gian thôi.

Nhưng cách ngày xuất bến còn dăm hôm thì Rambutlurus tới mang theo rất nhiều lương thực.

“Thôi được rồi, để xem người anh em này bao thầu được bao nhiêu?” Phủ khẽ liếm môi, máu thương nhân của hắn lại nổi lên rồi.