Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 43: Lửa(2)




Chương 43: Lửa(2)

“Phụ vương, một Triệu Quách chưa đủ với con hay sao?” Mị Châu đôi mắt ươn ướt oán hận nhìn thẳng vào An Dương Vương.

Thằng ranh Bạch Công Chắm vừa rời đi sáng nay nhưng đêm qua trong lúc rượu say hắn vẫn kịp ba hoa với bọn Hoài Hoan về bức thư của Phủ gửi cho vua.

Tin tức tộc trưởng Việt Thường bộ muốn xin cái chức con rể của An Dương Vương lan ra cả trại và dĩ nhiên là chả mấy mà đến tai Mị Châu khiến nàng sốc nặng bù lu bù loa chạy đến chỗ vua cha.

“Người đâu mau đưa mỵ nương về!” Thục Phán gương mặt không có thể hiện tình cảm, ông ta chỉ đơn giản là ra lệnh đưa Mị Châu về đồng thời canh giữ lấy.

Mị Châu là con lão nhưng nàng cũng là người của vương tộc.

Thời này không có cái gì suy nghĩ nhiều trong việc thông hôn, dùng phụ nữ gì đó đổi hòa bình các kiểu. Đơn giản đó là vấn đề tình yêu bị xem nhẹ, vấn đề cảm nhận cá nhân chưa được đề cao, cái tôi không mạnh bằng cái chúng ta. Và việc thông hôn được xem như một việc làm bình thường để liên kết các bộ tộc. Thục Phán chỉ muốn chọn một đối tượng liên minh mạnh mẽ.

Không thể dùng ánh mắt hiện đại để đánh giá chuyện này. Thông hôn lúc này giống như một bản hợp đồng để ký kết giữa hai phe thế lực. Không có ý nghĩ kiểu phải dựa vào đàn bà để sinh tồn gì đó, vì việc thông hôn không mang ý nghĩa người phụ nữ hi sinh cái gì cả.

Cao Thuận người mà Mị Châu ưng lòng có tốt không?

Tốt, rất tốt là đằng khác từ gia thế cho đến tài năng.

Nhưng họ Cao bị chôn rồi, Tam Giang bộ ngay gần Cổ Loa hẳn lúc này cũng đã gặp họa.

Cao Thuận thể hiện rất tốt trong công cuộc phòng thủ trại Dốc Xây trước sự t·ấn c·ông điên cuồng của Triệu tặc.

Nhưng đứng bên cạnh các chiến công sáng trói của Bạch Công Phủ thì đó chỉ là ánh đom đóm so với trăng rằm.

Liên minh với Hoài Hoan Việt Thường nhị bộ hiện tại cũng đâu có kém nhiều Cửu Chân hay phe bảo hoàng của lão.

Ai cao ai thấp tương lai chưa biết nhưng hiện tại đã rõ mười mươi.

Xét trên góc nhìn của một người cha muốn con mình có một tấm chồng tốt thì Bạch Công Phủ cũng là đối tượng hoàn hảo.

Với cương vị là một người làm chính trị An Dương Vương càng nên đồng ý với yêu cầu của vị tộc trưởng trẻ.

An Dương Vương không những không dập tắt tin đồn kia mà còn đứng ra công nhận.

Lão càng làm tuyệt hơn khi cho tướng Thục Bòng thế chỗ tước quân quyền của Cao Thuận.

Đồng thời vua cũng cử Thục Tam tiếp tục cầm thư đến gặp Triệu tộc trưởng.

Không biết nội dung là gì nhưng Triệu Trúc sau khi đọc xong thì cười hớn hở viết thư gửi lại đồng thời cho người đến trại Việt Thường gọi Phủ và Huỳnh Dổi đến trại của lão ăn mừng.



Đừng hỏi sao lão hay tiệc tùng thế, Cửu Chân bộ là bộ giàu nhất nhì cái đất Âu Lạc này đấy. Triệu thị đã kinh doanh mảnh đất đồng bằng sông Mã từ thời bao đời nay là bá chủ phương nam.

“Chúc mừng Phủ Lạc tướng có được người đẹp, ha ha.” Triệu Trúc niềm nở dẫn hai người vào lều của lão.

Bàn tiệc nào sôi nào thịt cá lâm sản đề huề không thiếu thứ gì.

Phủ hôm nay là trung tâm của bữa tiệc nên được chúc rượu rất nhiều nhưng thằng này nào có ngán.

Cái gọi là anh hùng ngàn chén không say là đây.

Thực ra là nói phét đấy chứ rượu ủ men thời này chỉ lèo tèo hơn chục độ cồn nên các bố uống toàn bằng chén to vẫn mặt không thấy đỏ là phải.

Thứ rượu có vị vừa chua vừa đắng đục ngàu này nếu người hiện đại uống có khi nhầm là dấm cũng nên.

Tất nhiên là tiệc quý tộc nên lão Trúc cũng mang ra loại thượng hạng nhất nhưng so ra độ cồn chỉ ngang bia ở mấy quán rượu Roma.

Mà Bạch Công Phủ hồi đấy ngày nào hắn chả đi nhậu cùng đám đồng học, mỗi hôm lốc đến mấy lit bia là ít.

Cái thời này đến gạo còn chả có mà ăn thì rượu là hàng sa sỉ phẩm không phải lúc nào cũng có nên tửu lượng mấy vị ở đây nói thật Phủ tự tin chấp hết nếu dạ dày hắn đủ to.

“Ô ô ô! Giết!”

Mọi người đang chè chén lo say thì bên ngoài có tiếng hô vang trời.

“Cha ơi cha, không hay rồi!” Triệu Giang giáp phục có hơi xộc xệch dính máu chạy vào.

“Có chuyện gì mà nhắng lên, còn ra thể thống gì nữa hả!” Triệu Trúc mặt đỏ au đập bàn quát lớn.

“Bọn họ Dương làm phản, chúng nó g·iết Lứa rồi mở cổng cho giặc tràn vào rồi, ngài đi mau kẻo muộn mất.” Triệu Giang mặt mày bi quan.

*Choang* Chén rượu trên tay Triệu Trúc rơi xuống đất vỡ tan tành, lão mắt long sòng sọc vằn lên từng tia máu lảo đảo bước đến túm lấy cổ thằng con trưởng.

“Mày nói cái gì? Thằng Lứa bị hại….hự” Tộc trưởng Cửu Chân hét chưa hết câu thì mắt trợn ngược lên lăn ra b·ất t·ỉnh.

Triệu Lứa là đứa con út của lão, còn gì đau hơn khi kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đả kích cỡ này người già như lão chịu không được mà tai biến rồi.

Người dự tiệc toán loạn, ai đấy đều cố gắng chạy ra ngoài thật nhanh.



Cổng trại quân Cửu Chân bị phá, quân Nam việt tràn vào như thác lũ. Bọn chúng gặp người g·iết người gặp vật c·ướp vật đ·ốt p·há lung tung khiến nơi đây thành biển lửa..

“Hay, hay lắm!” Lục Điểm cưỡi trên lưng ngựa cười khoái chí.

Trái lại Lục Tung mặt không hề biến sắc, lão bình tĩnh như thể mọi việc đang diễn ra đều trong lòng bàn tay mình vậy.

“Tướng quân, tướng quân, xin ngài bảo các binh sĩ thượng quốc nhẹ tay một chút….” Dương Đình Khả hèn mọn đứng khom người cầu xin lão.

Không phải thằng khốn này thương gì cho tính mệnh của đám đồng bộ mà hắn nghĩ rằng nếu c·hết nhiều quá thì sau này lên làm chủ Cửu Chân bộ hắn làm gì còn lính mà quản.

“Hử?” Lục Tung nhìn con chó hai chân kia, lão chừng mắt một chút làm nó co dúm vào ngậm mõm ngay lập tức.

“Ô ô ô!”

Quân Triệu vẫn ham mê buổi tiệc tàn sát.

===================================================

Hí hí…bịch bịch…”Đi đi!”

Phủ đang phi như bay trên lưng ngựa chạy về phía trại Việt Thường – Hoài Hoan. Cả người thì dính toàn máu là máu.

“Giữ cho chắc vào, mày mà ngã là tao bỏ lại đấy.”

“Vâng.” Chắm ngồi ngay sau lưng Phủ yếu ớt đáp lại, mặt thằng này đang tái mét xanh như đít nhái, ánh mắt thì như bị câu hồn không tập chung.

Hai anh em họ Bạch Công ở đây thì nhóm người Huỳnh Dổi đâu?

C·hết cả rồi. Dổi, Tiêu 2 người đều đã bỏ mạng.

Bọn họ không bị c·hết dưới tay Triệu tặc mà là bị Phủ hạ thủ.

Nghĩ lại khi ấy Chắm vẫn không hết bàng hoàng.

Lúc Triệu Giang xông vào lều là ai lấy đều biết có biến sảy ra.

Bốn người nhanh chóng tìm đến buộc ngựa để chạy trốn, vẫn may chỗ này mãi gần cổng nam nên quân Triệu chưa thể đánh đến ngay được.

Người khu này có vẻ đã chạy đi cự giặc nên cũng chả có ai canh.

Nhưng ai dè mọi người đang lên lưng ngựa thì Phủ đột nhiên rút đao ra đâm một phát vào sau lưng lão tộc trưởng Hoài Hoan.



Một phát xuyên tim khiến cho Huỳnh Dổi không kịp ú ớ gì cứ như vậy trợn mắt ngã xuống.

“Cha! Thằng khốn!” Huỳnh Tiêu gào lên.

Phặc một tiếng, Phủ lấy cây nỏ dắt trên lưng ngựa đã lên tên sẵn bắn giữa đầu của Tiêu.

Hai cha con họ Huỳnh cứ như vậy c·hết đi.

“Anh họ, anh điên rồi!” Chắm kinh hãi.

*Bốp* Đáp lại là một cú tát thẳng vào mặt.

“Tỉnh lại, lên ngựa đi, bám vào lưng tao.” Phủ đã lên lưng ngựa từ lúc nào.

Chắm vẫn đứng bất động, tức mình quá Phủ túm cổ thằng này lôi lên ngựa của hắn luôn.

“Mày biết vì sao anh lại làm vậy không?” Vừa phóng ngựa Phủ vừa nói.

Bạch Công Chắm lắc đầu ngoay ngoáy, thằng này đang sợ uy của ông anh.

“Để anh nói cho mày nghe về lí tưởng của anh.”

Phủ bắt đầu kể, hắn phân tích rõ tình hình của Âu Lạc lúc này, về tương lai đen tối của dân tộc nếu cứ 5 bè 7 mảng như thế này.

Rồi hắn nói về ước vọng về một nhà nước đoàn kết.

Để thuyết phục thằng em Phủ còn còn bịa rằng hắn được đức Lạc Long Quân chỉ dẫn.

“Mày thấy cách rèn sắt không? Đức phụ thần dạy cho tao đấy, ngài còn dạy tao cách tạo ra sắt, cách xây thành trì còn vững hơn cả Cổ Loa, ngài cho tao cả một bao hạt giống loại cây lương thực thần kì có thể nuôi sống tộc ta.”

“Lúc đầu tao cũng định chia sẻ đấy nhưng chỉ mỗi rèn sắt không mà mày thấy người ta tham lam thèm thuồng thành quả của chúng ta như thế nào chưa?”

“Âu Lạc không cần một đám như vậy lãnh đạo….”

Trên quãng đường 3 cây số Bạch Công Phủ liên tục tẩy não thằng em họ.

“Nếu mày thấy đúng thì có thể giúp anh kiểm soát Hoài Hoan.” Hắn chôt câu cuối khi thấy ánh lửa từ cổng trại liên quân 2 bộ.

Phủ dừng ngựa quay cổ nhìn thẳng vào mắt thằng em, trăng hôm nay không có nhưng ánh lửa lớn từ trại Cửu Chân phía sau vẫn giúp cho Chắm nhìn rõ mặt ông anh họ.

“Em… có thể giúp anh g·iết thằng Khén nếu cần.” Nó đưa ra câu trả lời.