Chương 42: Lửa(1)
Bạch Công Phủ xuyên đến châu Âu, hắn học được nhiều cái mới cái hay.
Hắn đã thấy hậu quả của một nhà nước không đoàn kết chia 5 xẻ 7 là như thế nào.
Tựa như Âu Lạc hiện tại vậy.
Bốn bộ phía nam đã chiến đấu cả tháng trời nhưng có bộ nào đến giúp không?
Có đấy, là bộ Hải Ninh nhưng bọn khốn này đến để giúp quân Triệu đánh lại đồng bào mình.
Thật ra ngoài Hải Ninh và Vũ Ninh ra thì Phủ nghĩ oan cho mấy bộ còn lại.
Chu Diên, Phuc Lộc và Tân Hưng 3 bộ Tây Bắc đang phải đối phó với các cuộc t·ấn c·ông của Trọng Thủy.
Tiếp đến Tam Giang bộ của họ Cao thì bị Tôn Trọng Thư với sự giúp sức của quân Vũ Ninh đấm cho không hụt phát nào phải chạy về đất Vũ Định bộ.
Lục Hải, Dương Tuyền nhị bộ này gần như bị xóa sổ rồi.
Dương Tuyền thì bị Ninh Hải thôn tính còn Lục Hải bị quân của Xuân trên đường tiến về Cổ Loa đồ sát c·ướp b·óc tang hoang cả.
Cũng tại Cổ Loa thua nhanh quá nên các kho tàng lương thực bị quân Triệu c·ướp được gần như đầy đủ giúp bọn này có lực đánh tứ phương trong thời gian vài tháng.
Tất nhiên là công việc vận lương từ Cổ Loa đến 3 chiến trường không đơn giản, dân Âu Lạc b·ị b·ắt đi làm nô lệ tải lương đông đến 4-5 vạn.
Nô lệ ăn nhiều á? Không sao, mỗi ngày một bát cháo loãng, c·hết đói dọc đường lại tốt quá, càng đỡ tốn, miễn là quân lương đến được chiến trường thì mọi thứ vẫn ổn cả.
Nói chung là mấy bộ còn lại không hàng Triệu thì b·ị đ·ánh cho bầm đầu hơi đâu đi cứu viện.
Mà Phủ thấy nếu có cơ may Âu Lạc lật kèo đuổi Triệu tặc về phía Bắc thì nhiều khả năng vài năm nữa lại quay qua choảng nhau.
An Dương Vương hiện tại không đủ uy tín để làm người trung gian hòa giải mâu thuẫn giữa các tộc lớn nữa rồi.
Mọi thứ phải thay đổi, Việt tộc Âu Lạc phải tìm một lối đi mới chứ không thể 5 bè 7 mảng như thế này được.
“Nhị vị tộc trưởng xin hãy nhận thư của vua.”
Phủ đang mải suy nghĩ về thứ…tạm gọi là Cách mạng Việt tộc thì có tiếng gọi kéo hắn về thực tại.
Tên sứ giả nhìn trẻ măng chỉ tầm 17-18 tuổi này tên Thục Tam, mang tiếng là thuộc vương tộc nhưng quan hệ của họ hàng của hắn với Thục Phán thì xa đến 6 đời.
Hắn vốn ngạc nhiên khi thấy lệnh chưa đến mà quân Hoài Hoan – Việt Thường đã lù lù đứng ở đây rồi cơ mà nghe ông bác ruột từng kể là họ Bạch Công xưa nay có tiếng tính tình cũng như cách hành quân rất dị nên có lẽ tộc trưởng Việt Thường lại lên cơn rồi.
Xưa kia tại núi Tiên Du, Bạch Công Đao láo nháo mặc dù khi họp bàn chiến thuật đã kêu không đột kích kỳ binh nhưng quân Việt Thường bộ không tuân lệnh bỏ vị trí khiến cánh trái Âu Lạc tí thì sập nếu quân Vũ Ninh không lấp kịp lỗ hổng.
Nhưng bù lại lão oánh vào hậu phương quân Triệu khiến kho lương bọn chúng sáng nhất đêm.
Trận ấy bên ta thắng nhưng Vũ Ninh bộ thiệt hại nặng nên họ kiện lão cha của Phủ, tất nhiên là An Dương Vương chả thể trách phạt người có công to nhất quá nặng.
Đã thế lão Đao cũng biết kiểu gì cũng có vụ này mà chia một phần c·ướp được cho mấy tộc còn lại trước chứ không ăn riêng thành ra mấy lạc trưởng đều đứng về phe lão.
Cơ mà đấy là bề nổi thôi chứ Phủ được nghe kể là vợ của tộc trưởng đương nghiệm Vũ Ninh bộ vốn dĩ là người mà không chỉ cha hắn mà còn là cơ số mấy vị tộc trưởng thời mấy ông còn trẻ thầm thương đấy.
Thục Phán trách phạt Việt Thường bộ vài câu cho qua chuyện, Vũ Ninh bộ sau trận Tiên Du quả thực quá yếu rồi nên lão còn đang muốn thôn tính bộ này vào đất của mình nữa đấy.
Và đúng thật là lão ‘thành công’ cao tầng Vũ Ninh thần phục Cổ Loa lắm, An Dương Vương còn tin dùng tộc trưởng Vũ Ninh hơn cả Cao Lỗ.
Và cái ngày Triệu Đà đến thì cũng chính Vũ Ninh bộ quay giáo về phía quân Âu Lạc.
Đúng là nghiệp quật không hụt phát nào mà.
Ơ mà lại lạc đề, Thục Tam rất muốn thay vì gọi cứu viện từ Cửu Chân thì sao không điều trực tiếp quân của Phủ đến cứu.
Đỡ mất công phải cúi đầu nhờ vả Triệu Trúc.
Mâu thuẫn giữa quân Cần Vương và quân Cửu Chân không chỉ có ở cao tầng thôi đâu, hồi đầu chỉ được ăn cháo loãng còn người ta ăn cơm đám Thục Tam cũng bất bình lắm đấy.
Cơ mà làm thế thì khả năng cao là cái đầu hắn bay vì dám đổi lệnh của vua nên hắn phải đọc y nguyên.
Hai vị tộc trưởng Hoài Hoan, Việt Thường lập công lớn chém mấy ngàn đầu giặc khiến cho ta và ba quân tướng sĩ Âu Lạc đều lể phục vô cùng.
Người có công thì cần được thưởng đó là tất yếu, nhưng việc quân không thể chậm chễ, nay điều Hoài Hoan, Việt Thường hai bộ đến trại Cửu Chân hỗ trợ cự giặc. Hai vị tộc trưởng có yêu cầu thưởng gì có thể cử người về chỗ vua để lấy.
Nội dung đại khái là vậy
“Tuân lệnh!” Bạch Công Phủ cùng Huỳnh Dổi chắp tay.
“Mấy người dừng lại để bọn ta qua chỗ Triệu tộc trưởng thưa chuyện đã.” Một tên sứ giả phóng ngựa chạy biến.
Nhìn cái bọn vừa mang mình đi bán lại thêm giọng điệu như ra lệnh liệu của có vừa mắt nổi không?
Tất nhiên là không rồi, Huỳnh Dổi hừ một tiếng rồi phóng ngựa đi. Phủ đi qua cũng hừ thêm cái nữa.
“Hừ.” Ông nhõi con Bạch Công Chắm cũng a dua học theo.
Thục Tam ngớ người luôn.
===========================================================
“Xin chúc mừng nhị vị tộc trưởng đã khải hoàn chở về, ta nghe về chiến công của cậu mà cứ như sấm bên tai. Ha ha ha, nào nào để ta dẫn đi dự tiệc tẩy trần cho hai người nào.”
Triệu Trúc hay tin thì ra tận cổng trại đón, cái nét cau có méo mó ở lần t·ranh c·hấp đồng nát hồi trước của lão bay biến mà thay vào đấy là vẻ niềm nở như người thân từ xa chở về.
“Ầy không giám không giám, chỉ là chút chiến công nhỏ, chiến công nhỏ.” Phủ chắp tay khiêm tốn đáp lại, nhưng cái mặt câng câng kiêu ngạo đã bán đứng hắn.
Huỳnh Dổi khoa chương hơn, từ đầu đến chân lão chơi nguyên bộ trọng giáp màu tím, đến cái phần tua rua gắn ở đốc kích của lão cũng chơi màu tím luôn.
Toàn là hàng chiến lợi phẩm cả đấy nhưng Phủ chả rõ lão nhuộm khi nào.
Quân 2 bộ bây giờ lên đời v·ũ k·hí gang gần hết rồi, chỉ còn 400 ông trường giáo binh 2m4 là nhất quyết không chịu đổi.
Họ thử thay bằng đầu kích quân Triệu rồi nhưng nặng quá vung không được nên quay lại mũi giáo đồng.
Giáp lá gang cũng thu được một mớ mặc luôn cho đẹp. Mấy ông Cửu Chân nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Triệu tộc trưởng thì vờ như không thấy, lão cho người mổ bò g·iết lợn để đãi khách, cao tầng 3 bộ tiệc tùng linh đình.
Lục Tung nhận được tin mật báo trại Cửu Chân có thêm tiếp viện lại là quân ‘siêu tinh nhuệ’ trang bị tinh lương thì ngưng không cho t·ấn c·ông nữa.
Lão Trúc thấy thế giặc ở khu này nhàn một mình quân của lão là đủ thì cũng không phiền đến quân của Phủ.
Mỗi lần Triệu tặc công trại rồi lui kiểu gì cũng để lại một đống v·ũ k·hí sắt, lão không muốn phải chia cho người ngoài.
Lấy cớ là trại không đủ chỗ chứa mặc dù mới cử đi 3000 lính, lão đề nghị hai người đồng cấp đóng quân lui về phía nam chừng 3km cho rộng dãi.
Phủ cũng muốn quân mình được nghỉ ngơi nên đồng ý ngay.
Triệu Trúc cũng khá là hào phóng khi cấp thêm lều trại lương thực cho bọn hắn.
Chỗ ăn chỗ ở đã xong xuôi, lại chờ thêm mấy hôm nhưng không thấy có biến.
Phủ gọi thằng em họ đến giao việc cho nó chứ suốt ngày cưỡi ngựa chạy long nhong là không ổn.
Giờ trong họ Bạch Công chỉ còn lại hai anh em với nhau nên hắn phải đào tạo thằng này ra hồn.
“Chắm, mày với thằng Khén đi đến chỗ An Dương Vương lĩnh thưởng đi, trong thư ngài ấy có nhắc đến vụ này mà.”
“Ơ em biết gì đâu, anh cử người khác đi.” Chắm lười biếng trả lời.
“Tao đập cho mày một phát bây giờ, không biết thì đi nhiều tiếp xúc nhiều cho biết.” Phủ trợn mắt dọa.
Bạch Công Chắm đành nhận mệnh đi làm sứ giả.
An Dương Vương méo mặt, lão vốn chỉ muốn khen lấy lệ rồi đợi đánh thắng giặc xong mới luận công ban thưởng chứ giờ lão một nghèo hai trắng có bao nhiêu thì góp bấy nhiêu lo cho quân rồi.
Cứ nghĩ Bạch Công Phủ phải hiểu mà cho lão thời gian, ai ngờ ông tướng Phủ cho người đòi luôn ạ.
Đã thế còn cứ đến hơn trăm lính đi theo cứ như định khuân sạch trại Dốc Xây của lão vậy.
À thì tất nhiên Phủ hiểu nhưng hắn không muốn đợi, hắn có biên thư để Chắm mang theo.
Thục Phán sau khi đọc thư xong mặt lúc trắng lúc đỏ hết nhìn Mị Châu rồi lại quay qua nhìn Cao Thuận.
Sau một hồi ra vẻ đắn đo lão thở ra một ngụm trọc khí rồi vỗ vai Chắm.
“Ta đồng ý! Về nói với anh cậu như vậy.”