Chương 44: Chấn thương tinh thần
Sự việc xảy ra quá đột ngột và cũng quá bất ngờ.
Nhiều người sẽ thắc mắc tại sao một người đã từng phát điên khi đồng đội bị g·iết, buông v·ũ k·hí để người của mình được sống như Bạch Công Phủ lại có thể làm ra hành vi máu tanh ra tay với chính đồng minh của mình.
Cái này phải nói từ lần hắn b·ị b·ắt làm võ sĩ giác đấu.
Phủ khi xưa từng làm rất nhiều việc dã man, tay hắn nhuốm máu vô số người nhưng những người ấy trong mắt hắn đều là kẻ đáng c·hết.
Còn ở đấu trường thì hắn g·iết chóc để mua vui cho người ta.
Chưa hết, đối thủ đầu tiên trên sàn đấu của hắn lại còn là người quen.
Nhớ anh lính trinh sát nhỏ thó tên Twitch chứ? Chính anh ta đấy.
Sai lầm của hai người họ là tỏ ra quen biết thân thiết khi gặp lại nhau ở khu sinh hoạt dành cho nô lệ giác đấu.
Bọn chủ nô biết rõ cách nhanh nhất tạo ra một con thú hình người là cho nó g·iết người thân thiết.
Huỳnh Dổi không phải là đồng minh đầu tiên bỏ mạng dưới tay Phủ đâu.
Trận đấu với Twitch mới là thứ đã đẩy hắn qua cái ranh giới c·hết tiệt.
Dám g·iết người đã khó, thoát được bóng ma tâm lý còn khó hơn.
Các ông cứ thử hỏi mấy bác cựu chiến binh đi là biết, họ còn có lý tưởng rõ ràng mà còn bị ám ảnh đấy.
Nói những cái trên không phải là để bao che cho Bạch Công Phủ, việc làm của hắn chắc chắn là sai về tình còn nó là tốt hay xấu cho cái gọi là Cách Mạng Việt Tộc tạm thời để tương lai trả lời.
Lúc đầu Phủ không tính g·iết Huỳnh Dổi đâu nhưng hắn định chuồn khỏi Tam Điệp rồi.
Hắn gửi thư xin vua cho cưới Mị Châu.
Nếu An Dương Vương không đồng ý thì thôi, hắn có cớ mà về Việt Thường.
Nhưng Thục Phán đồng ý thì thằng Chắm phải làm sao để cái tin này đến được tai con gái lão.
Bạch Công Phủ mới chỉ tiếp xúc sơ qua Cao Thuận với Mị Châu thôi nhưng hắn nhận thấy rõ 2 đứa này có tư tưởng cá nhân rất là cao nhất là sau khi Mị Châu bị chồng cũ phản bội.
Kiểu gì chả có màn cô dâu đào tẩu, thế thì hắn lại càng có cớ để lượn.
Hắn thấy rõ rằng quân Âu Lạc với tình trạng chia rẽ nội bộ không thể phòng thủ được Triệu tặc ở khu vực gần Cổ Loa như Tam Điệp.
Thà hắn về Việt Thường đợi dân chạy loạn vào để phát triển còn hơn.
Cơ mà người tính không bằng trời tính, Triệu tặc phá trại trong lúc loạn 2 cha con Huỳnh Dổi là đối tượng hắn đã xếp vào dạng buộc phải c·hết để Cách mạng thành công lại đứng tơ hơ không phòng bị.
Huỳnh Khén cũng thuộc danh sách kia nhưng bây giờ là chưa cần thiết, hoặc nói đúng hơn là chưa được.
Không phải cứ gọi ra một chỗ rồi thủ tiêu là xong, làm như mấy chiến binh Hoài Hoan họ mất não không phát hiện ra?
Ông vừa đi với nó xong giờ về bảo nó c·hết rồi, tính lừa ai?
Phủ nhận ra là hắn cần thành lập một đội ngũ chuyên đi làm mấy cái công việc bẩn thỉu này thay hắn.
Tương lai làm Cách Mạng kiểu gì cũng cần á·m s·át rất nhiều quý tộc của các bộ khác.
Binh lính Việt Thường – Hoài Hoan trước đó đã được tập hợp sẵn sàng nên việc điều chuyển diễn ra rất nhanh, Phủ vừa vào trại được tầm 10 phút là bắt đầu tiến hành di tản về phía nam luôn.
Khén muốn quay lại để tìm xác người thân nhưng bị Phủ ngăn lại, bây giờ để nó đi thì đảm bảo lính Hoài Hoan cũng theo sạch. Chắm tuy là con rể của lão Dổi nhưng uy chưa đủ.
“Bây giờ mà không chạy mau để trời sáng kỵ binh giặc đuổi theo thì c·hết hết cả lũ.”
Thấy thằng cháu lão Dổi vẫn còn lưỡng lự hắn lại nói bồi thêm.
“Anh biết mày bi thương nhưng là đàn ông Âu Lạc thì phải cứng rắn lên, phải sống sót để còn trả thù Triệu tặc chứ không phải c·hết vô ích.”
“Vâng.”
Theo lệnh của Phủ toàn trại bỏ lại toàn bộ những thứ không cần thiết mỗi người chỉ mang theo lượng lương thực tầm 3kg gạo đủ cho 6 ngày đi đường.
Nhưng vấn đề là bọn họ chỉ là tinh binh vì trang bị xịn thôi chứ không phải là tác phong, từ một cuộc rút lui nếu không tổ chức tốt dễ biến thành tháo chạy lắm.
Ông nào ông lấy không theo hàng ngũ gì hết mà cứ chạy lộn xà lộn xộn, lúc gần 12 giờ đêm bắt đầu lui thì phải đến 3 giờ sáng bọn hắn mới đến được hẻm Thác Voi, trong quá trình di chuyển thế quái nào lại mất hơn trăm ông lạc đoàn.
Phủ bực mình cho dừng hết lại đứng tập chung ở trước hẻm rồi gọi mấy thằng bách phu trưởng đến mắng một bài.
Mọi sự sau đấy khá hơn nhiều, ít ra là mọi người đã biết xếp theo hàng 5 mà chạy vào hẻm.
===========================================================
Sáng ngày hôm sau, trại Cửu Chân đã bị quân Nam Việt kiểm soát hoàn toàn.
Khắp nơi đều là t·hi t·hể của các chiến sĩ Cửu Chân bộ, mùi thịt khét lồng lặc trong không khí.
Đầu của Triệu tộc trưởng và Triệu Lứa bị treo ngay ngoài cổng để thị uy, Triệu Giang đã nhanh chân chuồn được trước.
Quân xâm lược lại được dịp tha hồ c·ướp b·óc.
Lục Tung không có thời gian ăn mừng, lão còn phải dẫn hơn 6 ngàn quân hướng về chỗ trại Dốc Xây.
An Dương Vương phải đến 4 giờ sáng mới nhận được tin chỗ Triệu Trúc bị phá, quân tướng Âu Lạc bàng hoàng, lác đác có hiện tượng đào ngũ diễn ra.
“Đi rồi, đi rồi à? Vậy cũng tốt!” An Dương Vương nhìn chân chân vào chiếc giường trống.
Lão điên mất, việc quân đã khổ việc nhà còn rối hơn.
Đúng như Phủ dự đoán, Cao Thuận tranh thủ lúc loạn dẫn Mị Châu đi rồi.
An Dương Vương nghe tin đồng minh thất thủ tính dẫn con gái chạy tiếp, ai ngờ vào đến lều thì thấy đống gối dưới chăn, biết có mùi gì đấy không thơm chạy qua chỗ Cao Thuận thì thằng này cũng m·ất t·ích để lại 4 ông thủ vệ ngất tại chỗ.
Tức thì tức chứ tầm này Thục Phán quản không được, chạy đã rồi tính.
Cơ mà quân Âu Lạc muốn chạy là được? Chắc quân của Triệu Xuân làm cảnh.
Bọn này cắn chặt không nhả công trại từ 1 giờ sáng khi thấy trại Cửu Chân b·ốc c·háy.
Nhìn cấp dưới một lượt, ai lấy đều mồ hôi đầm đìa mặt đầy tro nhọ nhồi, An Dương Vương cắn chặt răng đưa ra quyết định.
“Các ngươi có thể rời khỏi đây, ta sẽ ở lại, Triệu tặc sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi thấy được đầu của lão già này…”
“Bệ hạ!” Chư tướng khóc rống lên.
“Các ngươi không có lỗi gì cả, lỗi là ở ta khi đã nghe lời ngon ngọt của bọn gian thần, tin những câu xảo chá của Triệu tặc.” Thục Phán rơm rớm nước mắt, lão ngồi bịch xuống ghế một cách nặng lề.
Mọi người dần dần đi ra khỏi lều, có người đi lên tường lũy phía bắc, có người tiến về cổng nam.
*Rầm*“Ô ô ô! Giết!” Cuối cùng thì sau vô số phát húc cánh cửa trại không chịu nổi mà bị gãy thanh ngang bật tung ra. Quân Triệu lại chàn vào, khung cảnh cũng không khác mấy so với trại Cửu Chân.
Triệu Xuân được thủ hạ mở đường đi vào lều chính, hắn thấy vị vua Âu Lạc đã rút gương t·ự s·át từ bao giờ.
“Cắt lấy thủ cấp của lão mang về cho phụ vương!”
“Dõ!”
Đến tầm trưa thì Lục Tung đến hội họp cùng Xuân, bọn hắn chỉnh hợp quân thêm một ngày rồi tiếp tục xuôi nam về thủ phủ của Cửu Chân Bộ.
Buổi tối ngày đấy, một cuộc đụng độ diễn ra ở Vĩnh Lộc.
Phủ quên mất chỗ này là đất của họ Dương chư hầu của Triệu thị, phải đến khi nhìn cái chữ cổng trại hắn mới nhớ ra.
“Bọn họ Dương làm phản.” Hắn nhớ lại lời của Triệu Giang.