Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 41: AAAAAAAAAAAA! (x3)




Chương 41: AAAAAAAAAAAA! (x3)

Thượng mã phong là tình trạng đột quỵ xảy ra trong quá trình quan hệ t·ình d·ục, chủ yếu xảy ra với nam giới. Tình trạng này còn được gọi bởi nhiều tên khác nhau như trúng phòng, phạm phòng hay trúng phong,...

Theo y học hiện đại, thượng mã phong xảy ra là do cơ chế tự bảo vệ cơ thể của nam giới khi hoạt động t·ình d·ục gắng sức trong khi cơ thể mệt mỏi, suy nhược, stress kéo dài hoặc quan hệ một cách miễn cưỡng.

Trong Đông Y, nguyên nhân dẫn đến chứng thượng mã phong là do chứng thoát khí dương, nghĩa là cơ thể nam giới yếu nhưng cố tình quan hệ dẫn đến biến chứng này.

À chỉ là phổ cập chút kiến thức cho độc giả thôi chứ không có ý gì đâu, chúng ta hay quay lại với Phủ nào.

Hắn hay chính xác hơn là các ‘hạt’ Phủ lại một lần nữa xoay vòng quanh viên ngọc Quy với tốc độ khủng kh·iếp.

Cơ mà khác với lần trước khi Phủ có thể nhìn được toàn bộ 360 độ xung quanh viên ngọc cùng một lúc thì nay hắn chỉ còn nhìn thấy một nửa, hắn cảm thấy như ngọc Quy kém sáng hơn thì phải.

Quá tam ba bận lần nào c·hết cũng thấy thánh vật, Phủ đưa ra 2 kết luận.

Đầu tiên là nó là tác nhân khiến hắn có thể xuyên không mỗi khi tạch.

Kế đến là viên ngọc này cần năng lượng để hoạt động, sau mỗi lần xuyên nó sẽ yếu đi. Hắn có quyền c·hết vài lần nữa hoặc có thể ngay chính chuyến đi đến Genoa này là lần cuối.

Lại không biết bao nhiêu thời gian nữa trôi qua trong không gian Ngọc Quy.

Phủ không phí phạm mà suy nghĩ lại tình hình ở Âu Lạc nơi nhiều khả năng là hẵn sẽ trở về.

Nhiều ý tưởng được hắn đưa ra rồi phủ nhận và cũng có nhiều thứ hay ho có thể dùng.

Nhưng hẵn không biết hắn xuyên vào khi nào, có thể khi hắn vừa c·hết, có thể là vài ngày trước đó và cũng có thể sẽ có những biến số hắn không lường trước….

Có quá nhiều 2 chữ ‘có thể’.

“Hửm?”

Mải đắm chìm trong suy nghĩ đến hôm nay Phủ mới nhận ra có gì đó không ổn, không gian này tồn tại thứ khác, những hạt bụi màu xanh dương lẫn trong đám hạt Phủ màu vàng…

=====================================================================

“Này anh họ, anh còn thức không.” Bạch Công Chắm hồi hộp đứng trước căn lều của tộc trưởng.

Hôm qua mới đánh đuổi một đám Triệu tặc lớn, chứng kiến sức mạnh của Việt Thường bộ càng khiến Huỳnh Dổi muốn kết minh với bộ này.

Vì vậy lão nhân dịp binh nhàn hiếm hoi mà tổ chức hôn lễ cho 2 đứa Bạch Công Chắm và Huỳnh Mắc.



Ngày mai là ngày Chắm thành thân rồi nên hắn rất cần lời khuyên từ những ‘người có kinh nghiệm’.

Không thấy lời đáp lại, Chắm bảo gạn mở bạt đi vào.

“AAAAAAAAAA!”

“AAAAAAAAAA!”

“AAAAAAAAAA!”

Tội nghiệp thằng bé mộng bức, nó thấy cái gì? Ông anh đang t·rần t·ruồng ở cùng một người phụ nữ lạ hoắc đã thế hạ thể hai người còn dính vào với nhau.

Phủ ngay lập tức bật dậy ném cái chăn cho Sara che thân thể, bản thân hắn vẫn tồng ngỗng vơ lấy cuộn thẻ tre với ánh mắt g·iết người.

“Thôi, thôi anh ơi!”

“Cút ra ngoài!”

*Vèo*“Đ*t mẹ mày!” Cuốn thẻ tre bay sượt đầu thằng em họ nhưng thằng này vẫn cố thò đầu vào lều tròn mắt chó lên nhìn ngó.

“Thôi em xin lỗi.”

“Biến ra ngoài! ĐMM!” Phủ vơ lấy cuộn thẻ thứ hai.

“Thôi thôi thôi anh ơi!” Thằng ngáo kia vẫn giải thích.

*Vèo*“Thôi cái đầu bò mày, cút!” Lại một vật thể bay không xác định.

Chắm ôm đầu nổi cục u to tướng chạy.

Hôm sau tại lễ cưới người ta thấy chàng rể phải đội chiếc mũ rất to rất dày.

Dù vẫn cáu vì vụ hôm qua nhưng Phủ vẫn phải đứng ra với vai trò trưởng bối của nhà trai.

Do thời gian không có nhiều nên lễ dặm hỏi bị bỏ qua.

Nhưng lễ rước râu thì vẫn phải có, chú rể bị ném hoa quả và bùn đất, tục này có ý nghĩa thử thách và cầu mong chú rể gặp may mắn, gặt hái thành quả cao trong lao động để tạo dựng đời sống gia đình tốt đẹp, hạnh phúc.

Cơ mà nó lạ lắm.

Chắm mặc giáp kín người cầm khiên đồng hở mỗi đôi mắt còn thứ bị đáp là đất cứng và quả đoác xanh.



“Ái ôi! Tha cho tôi!” Chắm thành bia thịt cho lũ thanh niên tập ném, khỏi phải nói cũng biết ai là người hăng nhất ở đây.

“Sao nó lại như thế này?“ Huỳnh Dổi thắc mắc.

“Ôi bác ơi, phong tục của bộ Việt Thường chúng cháu nó thế! ...C·hết mẹ mày đi.” Phủ vừa đáp đoác vừa trả lời.

“Thế hả? Thằng Khén, thằng Tiêu đâu, ra chúc phúc cho con rể nào.” Lão sắn tay áo lên.

Sau đấy là đến màn lễ thành thân, cô dâu, chú rể ăn chung với nhau một đĩa cơm nếp, uống chung một chén rượu. Ý nghĩa của tục này cũng là cầu chúc cho hai vợ chồng luôn gắn bó với nhau, dính nhau như dính cơm nếp và say mê nhau như say rượu.

Người Âu Lạc có truyền thống một vợ một chồng nên coi như từ nay thằng Chắm hết quyền đi đú đởn tán gái cùng đám thanh niên độc thân rồi, đi xong vợ nó mà biết là chạy về nhà ngoại bắt vạ ốm đòn.

Giá thách cưới của nhà gái đưa ra là hơn 3 trăm chiếc rìu sắt.

Nếu là trước kia thì đây là cái giá rất cao kể cả với bộ lớn nhưng Phủ hắn biết cách tạo ra sắt rồi, cũng đang tính tạo thêm hàng để dùng nên khẳng khái tặng hẳn 5 trăm chiếc.

Cuối cùng đáng ra là màn mổ trâu mổ lợn ăn mừng nhưng không, toàn bộ binh lính Hoài Hoan – Việt Thường v·ũ k·hí chỉnh tề hành quân xuông nam luôn.

Cái này Phủ đã quyết từ trước, đáng ra đến ngày mai sứ giả của An Dương Vương mới đưa thư tới nhưng chờ đến lúc ấy mới suất phát là muộn rồi.

Tất nhiên là tự tiện cho quân rời khỏi vị trí sẽ khiến 2 ông cấp trên thế này thế kia nhưng nếu hắn chọn đúng thời điểm để cứu thì 2 vị kia chắc chả nói gì đâu.

Huỳnh Dổi thì đã quá quen với phong cách hành quân chả giống ai của Phủ rồi nên lão chọn nghe theo thông gia.

Quãng đường từ nga ba sông Bưởi đến trại Cửu Chân mất hơn một ngày nên có lẽ bọn họ sẽ gặp sứ giả ở khu vực hẻm Thác Voi.

Hai vị tộc trưởng cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn lính, ngay theo sau là Sara, cô nàng biết cưỡi ngựa nên được hắn phân cho một con.

Tội là là tội ông thân binh của hắn đang được cưỡi ngựa nay lại phải cuốc bộ.

Lại nói đến chuyện của Sara.

Đến giờ Phủ vô cùng bất ngờ khi nàng lại có thể xuyên theo hắn về Âu Lạc, còn rất nhiều khả năng của Ngọc Quy hắn chưa khám phá ra lắm.

Tối hôm qua sau khí đuổi thằng em họ đi thì hai người đã có buổi nói chuyện riêng rất dài.

Phủ phải giải thích về viên ngọc cũng như khả năng xuyên không của hắn, tất nhiên là vụ c·hết mới kích hoạt được thì hắn vẫn giấu nhẹm đi.



Đây là bí mật chỉ nên có một người biết duy nhất là hắn, hơn nữa bảo Phủ thựa nhận hắn c·hết vì bị Thượng Mã Phong thì chả có cái hố nào đủ sâu để hắn nhảy vào cho bớt nhục đâu.

Tất nhiên là vài lời nói không thể thuyết phục được cô nàng.

Giữa đêm hắn phải tháp tùng cô gái ‘nhỏ’ ra khỏi lều đi sờ sờ mó mò lung tung khắp cái trại.

Đến nước này Sara không tin cũng phải tin, nàng ngồi bần thần một chỗ như con ngốc.

“Anh sẽ cho người hộ tống em về tạm đất Việt Thường đi cho an toàn, chỗ này đang đánh trận nguy hiểm lắm.” Hắn khuyên nhủ.

“Không!” Sara hét lên.

Phải nói là Sara sợ ở nơi này một mình, xuyên không thời gian đã là chuyện khó có thể chấp nhận, còn đến nơi toàn thứ lạ lẫm tâm lí nàng trên bờ sụp đổ rồi.

“Diego, em xin anh, nói với em đây là trò đùa đi, chúng ta sẽ về Roma đúng không?” Cô nàng khóc bù lu bù loa lên.

“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Phủ ôm lấy Sara động viên.

Khóc một lúc lâu thì nàng ngủ th·iếp đi.

Sáng hôm sau cả 2 dậy rất sớm để nói chuyện với nhau, sau đấy Sara suất hiện với phong cách ăn mặc hoàn toàn khác. Nịt ngực, đội mũ, mặc quân áo kín mít rồi thì lấy cả nhọ nhồi bôi vào mặt mất hến cả nét nữ tính.

Hết cách hắn mềm lòng chiều theo ý Sara giữ nàng lại bên mình nhưng cô phải giả trai, đây là điều kiện bắt buộc còn không chịu thì về Việt Thường.

Cơ mà cái kiểu ngụy trang gà mờ này hình như ai cũng nhận ra có điều lể mặt Bạch Công Phủ nên không khui ra làm gì cho mệt.

Tộc trưởng đang âm thầm nuôi gái là cái bí mật chung cả quân đoàn.

Thằng Chắm cũng lân la làm quen với người có thể chở thành chị dâu nhưng cô nàng có hiểu tí tiếng Âu Lạc nào đâu, chỉ có lắc lắc gật gật ngơ ngác.

Vô tình điều ấy khiến ông tướng đánh giá bà này hơi…đụt.

Vụ dạy tiếng này còn dài nhưng vẫn đỡ hơn hồi xưa 2 đứa phải giao tiếp bằng tranh vẽ.

Ngày hôm sau thì cả đoàn đi ra khỏi hẻm Thác Voi, lần này thì chả có đoàn kỵ binh nào tập kích họ cả mà chỉ có 3 ông sứ giả của vua thôi.

Mấy ông này cũng ngớ người khi thấy bọn Việt Thường – Hoài Hoan ở chỗ này.

“Mấy người dừng lại để bọn ta qua chỗ Triệu tộc trưởng thưa chuyện đã.” Nói xong một tên sứ giả phi ngựa chạy đi.

Phủ để ý gì đến bọn này, sứ giả thì sứ giả dám ra lệnh cho hắn?

Hừ một tiếng, hơn 3500 quân bọn hắn vẫn trùng điệp tiến lên.

Phủ thay đổi rồi, lần xuyên không đến châu Âu đã để lại trong tâm trí của hắn một ngọn lửa tham vọng.

Hắn cảm thấy chức vị tộc trưởng Việt Thường bộ là chưa đủ, hắn muốn làm vua của toàn cõi Âu Lạc này.