Chương 40: Ơ?
Chương 40: Ơ?
Con sói cỏ đang há mồm thở hồng hộc giữa cái nóng tháng 11 của vùng đất thánh Jerusalem, mùa đông nơi khác chứ cái xứ này mùa hè kéo dài như vô tận.
Có điều năm nay đặc biệt h·ạn h·án, sói cỏ chửi trời sao không mưa, nó hít hít cái mũi lần theo mùi nước đến được một cái ao cạn.
Sói cỏ vui lắm, nó lè lưỡi ra định uống thì phặc một tiếng sói cỏ ẳng ẳng một tiếng rồi nằm thẳng cẳng đi đời nhà ma.
“Tuyệt vời!” Bạch Công Phủ sung sướng rời khỏi chỗ lấp, không uổng công hắn chịu nóng cả buổi trưa.
Phủ tưng tửng huýt sao mang chiến lợi phẩm về nhà, nó cũng bé thôi chỉ tầm hơn 20 mét vuông xây bằng bùn và rơm.
Ở cùng với hắn là lão già người Pal·estine tên Jax.
Jax vừa là chủ nhân những cũng là người thầy của Phủ lúc này.
Hồi mới đến Phủ b·ị b·ắt làm nông trong một đồn điền trồng hắc mạch (bo bo) công việc thì nặng nhọc nhưng thức ăn thì như cho súc vật khi toàn là cao lương quá hạn không bán được mốc meo.
Con trai của lão chủ lại là một thằng man rợ không có gì làm thì lại bắt nô lệ ra đánh nhau mua vui cho nó.
Tất nhiên là Phủ với lợi thế từng là chiến binh nên thắng liên tục, nhưng khổ thế nào tên kia thấy thế nổi hứng lên túm cổ hắn mang đi đấu trường.
Bữa ăn của hắn được cải thiện rất nhiều nhưng chuỗi ngày đâm thuê chém mướn mua vui cho người ta của Phủ bắt đầu.
Cũng khá nhanh để Phủ trở thành ngôi sao sáng của giới võ sĩ giác đấu với thành tích bất bại 21 trận liên tục một cách nhẹ nhàng.
Người ta gọi hắn với biệt danh ‘Kaplan’ nghĩa là con hổ bởi phong cách 2 rìu chiến như mấy cú tát của loài hổ vậy.
Cơ mà chả có gì là dễ dàng mãi cả, hổ fake Việt Thường gặp sư tử đực Arab hàng real.
Cơ mà vua muông thú này nó lạ lắm, nhìn nó gầy nhom như kiểu bị bỏ đói cả tháng đã thế lông bờm lại xác sơ cảm tưởng như rễ tre cắm vào cổ.
Vừa ra khỏi lồng đã đưa chân sau lên gãi xoành xoạch khiến lông rụng cả mớ, mảnh da c·hết vì ghẻ lở bay tùm la tùm lum.
“Ơ vãi, này là mèo bệnh chứ sư tử gì? Mấy thằng chủ sàn trả tiền vé cho bố mày!” Trên khán đài liên tục vang lên la ó chửi bới.
Phủ cũng ngớ người luôn, nhìn con mèo to xác kia còn kém nguy hiểm hơn đám báo hắn nuôi ở Việt Thường.
Ban tổ chức méo mồm cười khổ, mấy anh ơi sư tử đực khỏe mạnh giá đến cả ngàn đồng vàng một con đâu phải muốn mua là mua.
Bọn em dùng tạm hàng đểu vậy, các anh thông cảm nhiều chút.
Cơ mà để tăng độ khó thêm nữa thì bọn hắn không cho Phủ xử dụng rìu mà chỉ vất một cây kiếm dài nửa mét cùng một cái khiên tròn bé tí.
Không biết tên khốn nào nghĩ ra trò quái ác này, dù con sư tử kia có hơi sida chút nhưng đi đánh tay đôi với nó bằng 2 món v·ũ k·hí của lợ kia vẫn là vô lý.
Cái này là tổ chức cho sư tử ăn sáng chứ giác đấu gì?
Hai đối thủ nhìn nhau dè chừng, Phủ không tiến mà bên kia lại càng không, nó vừa nhìn thằng nhân loại trước mặt vừa bận…gãi.
“Đánh đi chứ hai đứa kia! Đả đảo, chủ sàn trả tiền đê!” Lục tục có giày dép bay xuống sàn đấu, thậm chí có thằng thừa tiền ném cả vàng xuống sân.
*Phực* Mũi tên cắm xuống mặt đất đung đưa ngay dưới chân Bạch Công Phủ. Bọn chủ nô cáu rồi.
“Mày chiến đấu hoặc bọn tao cho thành nhím.” Ý chúng nó là thế đấy.
Không còn lựa chọn, hắn phải chủ động lao lên.
Con sư tử cũng không ngồi gãi nữa mà đứng dậy gầm lên một tiếng cảnh báo rất vang khiến lông tóc của phủ dựng đứng lên.
Nó cũng nhảy lên lao về phía hắn, hai chi trước thực hiện một động tác vồ ôm rất thân mật, nếu dính phát này thì Phủ không c·hết cũng bị lột một lớp da.
Hắn cúi người lé tránh rồi thực hiện động tác đâm, có điều nhanh nhẹn luôn luôn là lợi thế của họ nhà mèo.
Con ác thú chuyển hướng chân tạt ngang thanh kiếm khiến v·ũ k·hí của phủ bay ra một góc sân..
Hổ khẩu tay phải đau nhức vô cùng, không những thế hắn còn bị hớ đà ngã nhào về phía trước.
Chớp lấy thời cơ bộ hàm con sư tử còn lại găm thẳng vào vai hắn.
“Ohhhh!!!” cả khán đài như vỡ òa lên vì phấn khích, đám nhà giàu đang mường tượng về khung cảnh tên nô lệ kia sẽ bị sé xác.
Nhưng ý chí sống của hắn vẫn còn nhiều lắm, lại thêm con mèo kia bị bệnh nên lực cắn không như thời đỉnh cao. Phủ cầm lấy chiếc khiên táng thật mạnh vào đầu đối thủ, mỗi cú táng không chỉ khiến con vật bị choáng váng mà còn khiến hàm răng của nó như càng nghiến chặt vào vai.
“AAAAA!” Phủ gầm lên dồn lực vào một phát cuối.
*Bốm, Crắc* Tiếng xương ròn rụm vang lên, đầu con xư tử bị móp một bên khiến nó phải nhả vai hăn ra.
Hái đối thủ lảo đảo trên sân đấu.
Phủ thở hồng hộc ôm lấy bờ vai phải đã rách nát của mình, ngón út bên tay trái của hắn vì lực v·a c·hạm quá mạnh cũng gãy quặt ra lủng lẳng.
Đối diện bên kia con sư tử cũng không khá hơn, mặt phải của nó be bét toàn máu là máu, mắt phải hình như đã bị mù.
“Hú hú hú! Đánh đê đánh đê!” Đám đông cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.
“Graoooo!” “AAAAA!”
Hai đối thủ lao vào nhau, cái mồm to như chậu máu của con thú hướng về phía cổ Bạch Công Phủ.
Một lần nữa hắn lại nhanh hơn bọn súc vật này, lách đầu thoát khỏi cái tát của con sư tử hung tợn, Phủ dùng cánh tay trái còn tương đối khỏe mạnh của mình thọc thẳng vào cái mồm ấy.
Hắn cố gắng dùng chút sức tàn của cánh tay phải để ghì chặt con thú mặc cho chi trước của con vật cào cấu vào lưng hắn, mặc dù có giáp da nhưng bộ móng sắt vẫn cứa vào thịt rỉ cả đống máu.
Sau một hồi thi gan thì Phủ dành chiến thắng khi đối thủ ngạt thở mà gục xuống.
Phủ rút tay ra rồi lê chân từng bước tiến đến chỗ cây kiếm rồi quay lại kết liễu vị vua hết thời một lần và mãi mãi.
“Kaplan! Kaplan! Kaplan!” Khán đài như nổ tung, mỏi người đứng dậy hô vang biệt danh của Phủ.
Nhưng hắn chả lấy làm vui vẻ gì, cơ thể đã quá tàn tạ sau trận đấu này rồi, hắn gục ngã ngay trong tiếng hò reo ấy.
Đến lúc Bạch Công Phủ tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường trong căn phòng riêng, sau trận thắng thứ 10 thì nhà thi đấu đã mua lại hắn từ con trai của tay địa chủ kia với giá cả trăm đồng vàng.
Nô lệ giác đấu được phân ra ở một khu tách biệt như trại giam, ở đây khá nhiều người nhưng chả có bạn bè gì cả do tính chất công việc.
Lỡ một ngày phải g·iết chính bạn mình thì sao? Đám chủ nô biến thái thích tổ chức mấy trận đấu cho các đôi bạn thân lắm đấy.
Ngoài vụ bọn hàng xóm nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch ra thì điều kiện sinh hoạt không tồi, thậm chí còn có thầy thuốc chăm sóc cho những người b·ị t·hương sau mỗi trận chiến nữa.
Tất nhiên là những ai b·ị t·hương tật quá nặng sẽ bị đào thải và mang đi bán.
Không may trận đấu với con mèo bệnh kia khiến cho Phủ thuộc vào danh sách ấy.
Tay phải gần như bị phế, tay trái thì mất ngón út, hắn bị mấy tay thầy thuốc phán là thương binh loại nặng, khó có thể lao động tiếp được.
Một tuần sau trận đấu hắn bị người ta đóng cũi mang ra chợ trong tình trạng băng bó kín người.
Cũng có một vài người nhận ra võ sĩ Kaplan lừng danh nhưng lại chả ai chịu mua một tên thương tật cả.
Thực ra thì bằng 1 cách thần kì nào đó chỉ trong 1 tháng các v·ết t·hương đáng ra đủ sức phế một người của Phủ đã lành lại rất nhiều, tuy nhiên bộ phận bị mất là ngón tay thì không thể mọc lại được, thằng thầy lang bảo để im nhiều khả năng là hoại tử nên cắt béng luôn.
Nhưng Phủ lại giấu kín vẫn giữ khư khư cái đống băng gạc rẻ rách quấn quanh người. Hắn biết nếu mình mà đem cái này ra khoe thì hắn sẽ một lần nữa phải vào đấu trường tiếp vào đấy rồi thì đừng hòng thoát ra được.
Mục tiêu tối thượng của Phủ bây giờ vẫn là về Roma gặp Sara.
Vì cái vụ nhân vơ mình là thành viên HKT nên nghiễm nhiên hắn chở thành hàng ế, phải đến 2 tháng sau Phủ mới dám thể hiện mình khỏe mạnh hơn chút ít.
Lúc này thì jax xuất hiện, lão năm nay cũng gần 55 tuổi thời này thuộc diện già khú đế rồi.
Hai con trai lão thì c·hết trận khi tướng Ya'qub ibn Killis đánh t·ấn c·ông Pal·estine vào 5 năm trước, người vợ cũng vì quá đau lòng mà ra đi ngay sau đó.
Jax quá già yếu để làm việc nặng rồi nên lão muốn mua một nô lệ cho mình, đám thương nhân bất lương lại lừa lão mua hàng tồn kho Bạch Công Phủ.
Ban đầu Phủ tính chuồn luôn nhưng hắn bi ai phát hiện ra là mình lại không biết tiêng của vùng này.
Thôi được rồi không biết thì phải học, thầy dạy không ai khác là Jax.
Đổi lại hắn sẽ làm việc cho lão, Jax có một cánh đồng trồng bo bo rộng hơn 2 xào ở Việt Thường.
Vốn dĩ do con trai lão cày cấy nhưng chúng nó c·hết rồi nên bỏ hoang mấy năm nay.
Phủ cũng từng trồng qua nên biết chút ít.
Ngoài ra thi thoảng hắn cũng đi săn băng chiếc cung tự chế để cải thiện bữa ăn.
Ví như hôm nay hai chủ tớ có thịt sói để ăn rồi.
Đầu tiên Phủ thui con soi bằng rơm, cái này hắn phải đi rút trộm của 1 công trường đang xây nhà gần đấy.
Da sói vàng ươm thơm phưng phức, sau đấy là thái ra từng miếng mang đi ướp muối rồi bỏ luộc.
Không có riềng sả lá mơ như hồi ở Âu Lạc nhưng Phủ rửa rất kĩ nên không bị hôi vẫn ngon.
Lại thêm rượu tự nấu bằng cao lương nữa, hai chủ tớ nhà này ngồi nhắm cứ như hai bố con.
Cơ mà Jax già rồi, mùa xuân năm sau (985) lúc Phủ bập bẹ biết tiếng bản địa thì lão cũng ra đi.
Phủ khóc, lão còn chưa kịp kí giấy trả thân phận tự do cho hắn a, vừa cầm cái bút lông lên đã thả tay rơi xuống nền nhà rồi.
Ngay lập tức hắn bị nhân viên chính phủ bắt.
Mà theo luật vùng này thì nô lệ công là phải…thiến.
Đang cố gắng vùng vẫy thì hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Mấy người thả ảnh ấy ra, tôi ra giá 100 đồng vàng cho người nô lệ này!”
Cả đám quay đầu lại thì thấy ngoài cửa một đám người, đứng đầu là cô gái ăn mặc sang trọng vòng trang sức vàng đeo tùm lum.
Bọn lính á đù một tiếng, hôm nay gặp đại phú bà rồi nha.
“Chẹp chẹp, cũng to đấy!”
Mấy tên này còn tia xuống đũng quần của Phủ đánh giá.
Cơ mà Phủ nào còn tâm trạng để ý, hắn đang cứng đờ cả người rồi, Sara đang trước mặt hắn.
Nàng chạy lại ôm lấy hắn khóc như mưa.
Sau khi bình tĩnh Sara ngồi kể cho Phủ về chuyến hành trình nàng đã trải qua.
Tin đội quân tiên phong bị mai phục truyền về làm nàng tưởng hắn c·hết rồi cơ.
Nhưng đang c·hiến t·ranh nên Sara chả thể đi tìm t·hi t·hể hắn.
Rồi đến khi Liudol đến thăm trong thân phận hoàng đế hay tin người bạn mình m·ất t·ích thì ra sức tìm.
Vụ ă·n c·ắp nô lệ của con trai lãnh chúa Avezzano cũng bị khui ra, Henry II đập thằng này một trận ra bã.
Otto II cũng hết sức giúp đỡ Sara về tiền bạc để nàng lần theo dấu vết của Phủ.
Sau bao nhiêu khó khăn thì nàng cũng tìm được đến đây.
“Chúng ta về Roma thôi, Otto đang chờ anh về để phong thưởng cho anh đúng như lời ổng hứa đấy.”
Phủ gật đầu, nhưng đôi tặc nhãn lại địa lên địa xuống bộ ngực căng tròn của Sara.
Cái điệu ám muội này của Phủ làm gì Sara không biết, hiểu rõ quá mà.
Thôi thì công việc chính sự xếp lại. Sara tiến sát bên cạnh Phủ, mũi xinh nhíu nhíu hít hà hương vị đàn ông dã man tính từ Phủ tỏa ra ( thật ra là hôi và chua, khắm).
Nàng thì thầm vào tai hắn... “ Thèm sao? Muốn không?”
Phủ gật đầu như chống bỏi “ Muốn... ngay lúc này”
Sara đâu còn là con gái ngây thơ không biết gì cánh tay ngọc thò xống phía dưới theo bẹn giữa hai bắp đùi Phủ mà vuốt lên...
“A... A....” Phủ gầm lên hắn không chịu nổi nữa rồi...
Giữa thanh thiên Bạch nhật hắn vác theo cô ả chạy nhanh xuống thuyền.
“ ư ư ư.....”
Tiếng rên rỉ tiêu hồn.
Phủ quá gấp, không tìm được căn phòng của Sara trên tàu nên là hắn thô bạo đẩy nàng lên bao bo bo trong kho kín, Sara phối hợp như con chó nhỏ cong cong ưỡn mông hướng lến trên ngênh đón.
Đánh dã chiến chẳng cần khởi động gì...
Phủ giật phăng khố quần của mình sau đó vén lên váy áo của Sara... trắng, mềm, căng tròng.... bàn tay sờ soạn.. nơi đấy ẩm ướt ...
Phủ không thể chần chờ thêm nữa, hắn điên cuồng như con thú dữ dã man mà nhấp tới
A.. á.... ư ư ... ôi.. a..
Phủ ‘mở mắt’ ra, trước mặt hắn là viên ngọc quy đang sáng lấp lánh.
“Ơ?”
Sao hắn lại c·hết rồi??????