Chương 35: L’Aquila(3)
“Này Diego, cậu chắc bọn nó để lại gì không?”
“Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Tùy may mắn thôi.”
Mấy bóng người đang lổm nhổm ở bìa rừng, phía xa xa kia là khu vực quân tiên phong Roma bị phục kích.
Còn ai trồng khoai đất này ngoài Bạch công Phủ cùng đồng bọn.
Sau khi bị dí chạy rẽ tuyết một hồi thì bọn hắn phát hiện ra là không có ai đuổi theo cả.
Đám này may mắn khi chọn khu rừng trên núi bên phải để chạy, người L’Aquila dùng ván trượt tuyết đi từ trên xuống thì dễ chứ đi lên thì chịu nên đành nhìn một đám tặc Roma nhanh chân chạy trốn.
Nhận ra điều này, đám Phủ quyết định quay lại.
Khốn nạn ở chỗ mấy ông tướng này lanh chanh chân nhanh hơn não, đám L’Aquila vừa đi chưa được bao lâu thì thì đã loi nhoi ra đào đào bới bới lấy đồ.
Do Roma không có tiền mua trang bị đầy đủ cho quân lính nên ngoại trừ v·ũ k·hí và một cái băng tay màu đỏ in biểu tượng thành phố là hết.
Thế nên mấy ông Viena Thunder vẫn mặc nguyên giáp phục màu đỏ tươi. Vui rồi, giáp đỏ đứng giữa tuyết thì có từ mấy cây số người ta cũng nhìn ra.
Quân L’Aquila quay lại ngay và luôn, Phủ chỉ kịp nhặt vội một túi lúa mì nặng 5 cân rồi ba chân bốn cẳng chuồn vội.
Mấy ông L’Aquila không bỏ đi nữa mà tổ chức đào tuyết loot đồ. Phủ với Darius chỉ có thể đứng từ xa nhìn trách mình ngu ngốc.
Đến khi bên kia loot chán rồi phắn, cảm thấy quân địch xa đã bỏ đi bọn hắn mới dám mò ra, vừa mới đi dược bước ra khỏi rừng thì lại tiếng ầm ầm.
“Mẹ nó!” Phủ không nhìn được mà chửi bậy. Lại là mấy bánh xe tuyết, số lượng không kém gì so với hồi trưa.
Đám người trên núi chưa lấy hết được đồ của nhánh tiên phong để lại nên không ăn được thì đạp đổ vùi tuyết quyết không cho ai lấy.
Trận nở tuyết qua đi, mấy thằng lại mò ra bới tuyết tiếp, đa phần là người của Viena Thunder. Mấy ông được ăn uống luyện tập đầy đủ nên chạy rất nhanh.
Đến tầm 4 giờ chiều, mặt trời đã gần khuất sau núi họ mới thấy được món đồ đầu tiên ở độ sâu hơn 2 met.
Cây đại kỳ búa liềm Viena Thunder.
Phủ chẹp miệng cho người mang cờ ra cắm ở bìa rừng, lại đốt thêm một đống lửa to.
Trời tối đết đít rồi mà không đốt lửa, giữa cái thười tiết âm hơn chục độ cứ chăm chăm sợ quân địch phát hiện thì cũng tạch hết với nhau.
C·hết vì rét và c·hết vì bị địch g·iết thì chọn đi.
Ở đây có hơn 200 lính Viena Thunder, không nhẽ không có sức đánh một trận ra trò? Đánh không lại thì chạy vào rừng, nếu địch dám đuổi theo thì…ha ha.
Nên nhớ Phủ đã đào tạo đánh du kích cho bọn này hết rồi đấy. Cái hội này chơi trong rừng chưa chắc ngán dân bản địa đâu.
*Ầm ầm*
“Cẩn thận, nó lại tới nữa đấy!” Sau một tiếng hét, quân Roma nhanh chóng tìm chỗ núp.
Hàng ngàn bánh xe tuyết lại lao đến chỗ họ, có vẻ việc ngắm nhìn đám tặc Roma đào đào bới bới được chút ít lại bị vùi sạch công sức làm người L’Aquila rất khoái.
“Rút thôi mọi người!”
Phủ nhìn chỗ vừa đào lại bị tuyết lấp thì thở dài rồi ra lệnh lui quân.
Sau 3 giờ đồng hồ đào bới, chịu thêm mấy đợt tuyết nở thì bọn hắn mới đào được thêm gần trăm túi bột mì loại 5kg cùng một số đồ quân dụng linh tinh.
Nhưng khổ cái là số người thấy ảnh lửa mà mò tới càng lúc càng đông, có tí lương thực này không đủ dùng.
“Thiếu chủ, cứ để chúng nó thoát vậy ạ?” Trên lưng chừng núi có hai bóng người thì thầm to nhỏ với nhau.
“Chứ còn sao nữa, ai bảo mấy lão già kia cứ quyết muốn tiêu diệt chủ lực bọn Roma nên dẫn hết quân đi, để lại có hơn 2 trăm người chúng ta lại đây.” Người thiếu niên trả lời tên thuộc hạ, hắn nhìn xuống con rắn dược cấu thành từ hơn 400 ngọn đuốc đang di chuyển trong khu rừng phía xa kia rừng mà tiếc nuối.
Đấy đều là nô lệ tiềm năng a.
Thì ra Phủ có thể nhảy nhót đi bới tuyết tìm đồ là do bọn hắn vừa may lại vừa xui.
May ở chỗ quân L’Aquila còn ở khu vực này còn rất ít nên không tổ chức công xuống thịt cả đám.
Đen ở chỗ là nếu Phủ biết bên kia còn ít vậy thì hắn đã tổ chức một đợt phản công khi bị phát hiện lần đầu rồi chứ không để người L’Aquila loot đi rất nhiều đồ tốt.
Bọn L’Aquila đào có hơn tiếng đã bỏ đi không phải là do chán mà là không đủ người để khuân, lại thêm số lính Roma quay lại rình mò ở bìa rừng quá đông làm lũ này rén mà chơi bài không ăn được đạp đổ.
Quay lại chỗ khu rừng nơi những người Roma quyết định nghỉ lại qua đêm.
Lều bạt đang nằm sâu dưới mấy mét tuyết cả rồi nên nhiều người phải chặt cây đào hố làm chỗ ngủ.
Dụng cụ nấu ăn đã bị tuyết vùi, không biết ông nào đưa ra sáng kiến lấy mũ sắt làm nồi treo trên đống lửa đổ vào tí tuyết đun nước nóng cùng chút lúa mạch rồi lấy que gỗ khuấy khấy là ra nồi cháo.
Nhưng méo mó có hơn không, lương thực không đủ nên mỗi người chỉ được một phần cháo loãng.
Không có muối lại thêm đất cát lẫn vào tuyết, lúa mạch thì ít mà nước thì nhiều, phải nói là cái cháo này vị như c*t.
“Chúng ta phải tìm cách rút chạy khỏi cái vùng núi c·hết tiệt này chứ không c·hết hết cả lũ.” Đã 10 giờ tối Darius đưa tay ra hơ hơ trên đống lửa, tiện tay kiểm tra xem cái cốc trà đất của mình sôi chưa.
Thứ này Phủ vô tình phát hiện ra khi đi săn thấy mấy con nai hay gặm loại này nên đánh liều ngắn mang về hãm uống thử.
Vị gần giống như trà hoa vàng ở Việt Thường quê hương hắn có điều hơi chua một chút. Hắn thấy cây này rất thấp chỉ tầm hơn chục cm lá lại màu tím nâu nên cái tên trà đất có từ đây.
Đám Viena Thunder nhiều ông sau khi thử một thời gian thì bị nghiện loại trà này, Darius một ngày phải hãm dến mấy ấm nước trà.
Loại cây này thì mọc đầy trong rừng tìm một hồi là đủ vốc tay lá trà.
“Ối giồi ôi, chú mày không sao đấy chứ?” Thấy mình hỏi mãi mà đối phương chưa trả lời, Darius quay sang thì hốt hoảng khi thấy thằng hội trưởng đang run cầm cập.
“Gừ gừ gừ…không ổn tí nào!” Phủ mấp máy đôi môi đã chuyển sang màu tím của mình, giọng càng lúc càng yếu.
Bạch Công Phủ hắn là dân xứ nóng, hắn chịu sao được cái nhiệt độ âm 10 độ ngoài trời như thế này được, mấy hôm trước có lều có chăn hắn còn khổ sở mới qua đêm được đấy.
Phủ còn thuộc dạng người cao to khỏe mạnh đã không chịu được cái khác biệt khĩ hậu như thế này rồi, không hiểu mấy ông ở thế giới khác nghĩ gì khi đòi đem quân từ châu Á sang tận châu Âu tẩn con nhà người ta trong khi điều kiện y tế đếch có gì ngoài mấy bài thuốc đông y không trị được bệnh ngoại lai.
Thời hiện đại cứ thử đang ở miền nam chạy ngoài miền bắc vào mua đông xem, lớ ngớ là ốm vỡ mồm. Kể cả người miền bắc vào miền nam cũng chả khá hơn.
Ở đấy mà đòi viễn chinh đánh tây đánh tàu, ảo thật đấy.
Trong khi mấy ông người châu Âu vẫn đang nhảy nhót tưng bừng chặt cành cây xây ổ thì thủ lính của họ đang hấp hối vì lạnh.
Darius hốt hoảng lấy mấy cái áo khoác cuộn thằng này lại như cái bánh tét, thấy có vẻ như chưa đủ thằng này nghỉ có nên treo Phủ lên trên đống lửa hay không.
Vất cái ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu, tên hội phó gọi đàn em lại, mấy ông túm tụm một chỗ ôm lấy nhau, cuộn bánh tét Bạch Công Phủ ở giữa.
“Thằng… nào… bị… hôi… nách… thế?” Phủ vẫn thì thào, nhưng giọng hắn yếu quá nên đếch ai để ý.
Không biết hắn sẽ c·hết vì rét hay c·hết vì bị thối c·hết nữa.
Sáng hôm sau khi nhiệt độ ấm hơn đôi chút, một đêm dài với những dân binh Roma.
Cũng may là quân L’Aquila không nhân cơ hội mà t·ấn c·ông.
Phủ thì vẫn còn sống, thằng này là nhân vật chính nên hắn không c·hết bởi mấy lí do nhảm nhí thế này được. Chắc thế…
Nhưng hắn bị ốm rồi, mặt đỏ bừng, người thì nóng như hòn than.
Thành viên Viena Thunder lo lắng, họ xuất thân là nô lệ cả. Bạch Công Phủ là người đã mua rồi giải phóng thân phận cho họ được làm người tự do.
Cái ơn này nó lớn lắm.
Cơ mà xin nhắc lại lần thứ n là Phủ không thánh mẫu, hắn nhận thấy năng suất làm việc của những người nô lệ cũng như độ trung thành của họ tăng đột biến sau khi hắn mua về đối xử tốt một thời gian rồi giải phóng thân phận.
Phủ không thể nào giải thích được nghịch lý này, nhưng hắn thấy lợi nên làm theo.
Hắn hiện tại được bọc trong chăn chùm kín cả đầu nằm trên cái cáng gỗ hai người khiêng đi.
Thiếu mỗi cái kèn đám ma nữa là người ta sẽ nhầm tưởng cái đoàn 400 người này là đang đi đưa tang.
Darius dẫn đầu đoàn người di chuyển.
Theo lý thuyết thì họ cần di chuyển về phía tây nam để về hội quân với Crescentius nhưng chả hiểu thế nào gã hội phó Viena Thunder lại chỉ theo hướng đông bắc.
Mấy ông cấp dưới thì cứ nghĩ là Darius đang mưu tính gì đó.
Nhưng thực ra thì trong đầu Darius lúc này là:
“Hướng này là hướng tây nam đúng không nhỉ?”