Chương 36: L’Aquila(4)
Làng Rocca di Cambio là một ngôi làng nhỏ chỉ hơn hai chục nóc nhà nằm ở phía nam L’Aquila.
Kế sinh nhai của người dân nơi dây chủ yếu dựa vào chăn nuôi gia súc và thu hoạch lâm sản. Nhưng sống trong rừng núi không có nghĩa là thoát khỏi bóng ma c·hiến t·ranh.
Đàn ông thanh niên Rocca di Cambio bị lãnh chúa bắt đi lính hết rồi. Trong làng chỉ còn trẻ em và phụ nữ cùng vài bóng người lớn tuổi, các cụ già sống không nổi ở cái đất lạnh lẽo này, thường hiếm có ai thọ quá 55 tuổi.
Người Rocca di Cambio may mắn khi ở gần đấy có một khu tiểu bình nguyên khá bằng phẳng rộng gần đầy 20km2. Ở đây toàn đá không thể trồng chọt nhưng là thiên đường chăn nuôi, chỉ việc thả lũ cừu dê cho chạy long nhong là được.
Các cô các chị sáng hôm nay đang đi chăm sóc đàn gia súc, đây là công việc hàng ngày nhưng hôm nay nó lạ lắm. Lổm nhổm một đống lớn xương cừu ngay giữa đồng.
Phải đến hơn trăm con vật xấu số bị tàn sát dóc thịt, nội tạng bị vất tứ lung tung.
Nếu mấy nhà phật học online thế kỉ 21 kiểu gì cũng phản đối: "Thật man dợ, cừu cũng là người mà."
Phụ nữ làng Rocca di Cambio tức giận vô cùng, đàn gia súc là tài sản quý báu nhất của họ.
Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng thành tuyệt vọng khi ngay gần đấy là mấy trăm thằng đàn ông đang thòm thèm lang sói nhìn vào họ.
“Cất cái mắt đi mấy thằng kia!” Phủ chửi đám dân binh Roma, hắn đứng dậy ném khúc xương đùi mình đang gặm dở đi.
*Bốp* “Ái ui!” Thằng nào đó số đen bị xương va vào đầu.
“Im ngay thằng kia!”
Trừng mắt quát một cái, Bạch Công phủ quay sang cười gượng gạo với các chị em.
“Khụ…khụ…Bọn tôi chỉ…“
“Bớ người taaaaaaaaaa! C·ướpppppp!”
“…”
Hắn chưa kịp phân bua thì họ đã la toáng lên rồi chạy.
“Bắt mấy con nó!” Darius ở bên lớn giọng ra lệnh, đám dân binh Roma chỉ chờ thế ào ào xông lên.
“Cấm hãm h·iếp.” Phủ hét bồi theo.
Khu này cách chỗ phục kích đến hơn 17 km đường chim bay, thế quái nào ông lại lần mò tơi đây?
Cái này phải hỏi thiên tài dẫn đường, chúa tể của nghề hoa tiêu Darius Roronoa. Ông tướng mù hướng dẫn 400 người một mạch đi theo đông đông bắc vượt rừng băng núi.
Đến ngày thứ 4 khi Phủ khỏe lại phần nào khi biết được tuyến hành trình hắn cũng không nể nang gì mà chửi thẳng.
Mù đường thì hỏi người khác chứ sao lại dẫn cả bọn đi t·ự s·át tập thể thế này.
Ơn giời là thời tiết vẫn đẹp không có bão tuyết, nhưng số lương thực đào được hết sạch rồi.
Phủ cho toàn quân dừng lại trốn vào trong rừng, lại cử mấy dội đi săn cũng như tìm đường.
Nói chung là mấy ông Viena Thunder tài nghệ săn bắt cũng khá do được đào tạo, số lượng thức ăn họ mang về miễn cưỡng đủ cầm cự thêm một chút.
Sang đến trưa ngày thứ 5 mấy ông đang chuẩn bị tinh thần uống nước trà đất chống đói thì lại thám báo dò đường chạy về sau khi đi vòng qua ngọn núi nhỏ cao hơn 200m phía đông.
Có đàn gia súc to.
Mấy ông nghe tin thì mặc kệ cái gì đói cái gì mệt bay hết. Lúc thấy mấy bé cừu cực múp thì mắt sáng như đèn pha mà lao vào.
Thế nên mới có tình cảnh như hiện tại.
Sức phụ nữ làm sao dọ dược với đàn ông, đây là thiên tính sinh học rồi. Chả mất bao lâu họ đều bị tóm cả.
Lẽ dĩ nhiên là làng Rocca di Cambio cũng bị ghé thăm ngay sau đấy.
Phủ ra lệnh nhốt dân làng vào nhà kho cho lính Viena Thunder canh phòng, hắn không muốn sự việc ở Corvaro lặp lại.
Vậy là qua bao ngày khổ cực thì những người lính Roma mới có chỗ ngủ ra hồn.
Sau lần phục kích có 417 người còn sống, trong quá trình di chuyển bị bệnh và t·ai n·ạn mất 43 người nhưng chỉ 6 người còn sống đến bây giờ trong đó may mắn có Phủ.
Có thể nói là trong tình hình ấy chỉ một v·ết t·hương nhỏ cũng đủ để lấy một mạng người.
Đến ngày thứ 3 khi Phủ đang ngồi ăn sáng thì có hai người kỵ binh từ phía bắc phi đến trước cổng rồi hét to.
“Trưởng làng Rocca di Cambio đâu ra đây nghe chỉ thị từ lãnh chúa!” Giọng tên này rất to rất vang nhưng thái độ hơi kệnh kiệu.
Thằng này sau lưng có khoác áo choàng thêu biểu tượng của Thánh Chế.
Nó là địch.
Mấy ông lính Viena Thunder mặc thường phục của dân làng đang ngồi tán phét gần cổng tròn mắt á đù lên một tiếng.
Hai tên kỵ binh vừa xuống ngựa thì bị bao vây tứ phía gậy gộc hầu hạ cho một trận nhừ tử.
Phủ với Darius không đến thì bọn hắn chầu chúa mất rồi.
Cơ mà tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, sau một hồi h·ành h·ạ thì hai tên này khai bằng sạch.
Có một đạo quân 4000 lính đang tiến về đây.
Cũng may do t·ra t·ấn phòng kín nên thông tin này chỉ có Phủ với Darius biết.
Cơ mà ở đây còn chưa nổi 4 đại đội thì đánh đấm thế quái nào?
“Hay là lại chạy.” Darius đưa ra ý kiến.
“Chạy đi đâu cơ chứ? Chúng ta đang ở giữa lòng địch” Phủ phản đối, qua lời của dân làng mới chỉ biết đại khái là ở phía nam L’Aquila chứ chưa rõ vị trí cụ thể họ đang đóng quân.
“Anh trước cho mọi người tập hợp ở cổng bắc đi đã.” Phủ bảo.
“Ừ.” Darius gật đầu đi ra khỏi phòng.
“Hừm…” Chỉ còn một mình Phủ gãi cằm suy tư, nửa tháng không cạo râu ria bắt đầu mọc lún phún rồi.
================================================
Vài tiếng sau cách đó 10 km về phía bắc.
Đúng như lời khai của tên lính kia, quân Thánh Chế La Mã hành quân trải dài tít tắp.
Đi đầu là một người đàn ông tầm tuổi 35 cưỡi ngựa mặc trọng giáp bóng loáng.
Đây chính là Henry II chỉ huy đạo quân thứ 2 của Thánh Chế La Mã trong chiến dịch lần này.
Nói đến thằng này lại có nhiều thứ hay ho.
Hắn là con trai của Công tước Henry I của Bavaria em trai của Vua Otto I của Đức. Tức theo gia phả thì Otto II phải gọi Henry II bằng chú.
Nhưng ông chú này lại âm mưu c·ướp ngôi của cháu vào khi tham nổi loạn trong chuỗi sự kiện Cuộc chiên ba Henry (War of the Three Henries).
Nếu ở phương Đông thì tên này bị đem ra luộc dầu rồi nhưng ở châu Âu quý tộc với nhau không phải muốn g·iết là g·iết.
Henry II bị phế chức vị công tước và được đặt dưới quyền giá·m s·át của Giám mục Folcmar của Utrecht.
Trong lịch sử gốc thì lão này còn nổi loạn giành ngai vị với thằng nhóc Otto III và thất bại, đúng là đam mê khó bỏ.
Cơ mà ông tướng Phủ xuyên không và bằng cách nào đó hoàng đế Otto II không c·hết nên mọi chuyện bị đảo lộn.
Henry II hay tin thằng cháu mình ngỏm hí hửng tự mãn hạn quản thúc sớm cho mình rồi bằng tài ngoại giao kiếm được 5000 quân xuôi nam, thế quái nào đi được nửa đường thì hay tin Otto II đang ở Verona hô hào đập Roma, quân số được đến gần vạn.
Ờ thì giờ lớ ngớ lại bị ăn thêm cái án global ban vì tội tự ý rời khỏi nơi quản thúc cũng như tụ quân trái phép.
Cơ mà nghĩ lại thì đối tượng muốn đập của thằng cháu mình là bà chị dâu Adelaide, người mà hắn ghét cay gét đắng nên tên này lựa chọn đầu quân cho Otto II luôn.
Otto II vốn không vừa mắt ông chú nhưng lúc này cần quân nên vẫn nhận.
Henry II cũng không muốn nhìn mặt đứa cháu không biết kính già yêu trẻ này nên đưa ra lời đề nghị mình độc lập dẫn một cánh quân riêng.
Otto II có phản đối cũng không được vì quân số của Henry II và đồng bọn lúc này đã lên đến 8000, lão mà lật mặt thì cũng mệt.
“Lão khốn nạn đi nhanh khuất mắt tôi cái.” Đấy là những gì Otto II muốn nói.
Quay lại với Henry II và chiến dịch phạt Ý, vì quân của Crescentius bị chặn nên lão khá dễ dàng đến được L'Aquila.
Cơ mà thông tin tiền tuyến báo về là đối thủ cho xây nguyên một chốt thu phí cỡ lớn ở Corvaro ai đi qua thì vui lòng bỏ mạng lại.
Thấy trạm BOT quá đắt lại không chắc mình có khả năng thông chốt nên Henry II quyết định đi đường vòng.
Và tuyến đường này lại đi qua làng Rocca di Cambio và đến đây là kết thúc, muốn đi tiếp đến Avezzano để từ đó móc lốp Crescentius thì phải vượt núi dài dài nhưng lãnh chúa L'Aquila lại bảo rằng đường này đi được.
Đến dân bản địa đã nói thế rồi thì mình chơi thôi.