Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 29: Mấy người có tin không?




Chương 29: Mấy người có tin không?

“Diego, anh còn sống không đấy?” Sara lấy que chọc chọc vào người Phủ lo lắng.

“Ư ư….” Đáp lại là tiếng rên ư ử của tên này.

Tưởng ông tướng này thế nào, ham hố đi biển nhảy luôn lên trên mũi tàu hò hét cho lắm vào để rồi nửa tiếng say say sóng liên tục gọi Huệ.

Phủ cứ nghĩ đi tàu biển cũng chỉ như hắn dùng thuyền độc mộc để thả lưới đánh bắt cá gần bờ như hồi ở Việt Thường bộ, hắn nào biết đi tàu sẽ có cảm giác kinh khủng này, đầu thì nâng nâng chóng mặt, bụng cứ nhộn nhạo khó chịu dịch dạ dầy chỉ trực chờ trào ra khỏi miệng.

Hay rồi, thằng này rên ư ử cả ngày nhất quyết đòi xuống lúc tàu cập bến La Spezia bổ xung vật tư ở ngày thứ hai ra khơi.

“Chưa đủ xa.” Sara bảo, chưa biết tình hình ở Genoa thế nào nhưng vụ đào tẩu này nhiều khả năng khiến Viena Thunder bị truy nã, nơi này vẫn hơi gần.

Tiếp tục đi về phía nam tầm gần tuần thì lá cờ búa liềm vàng đỏ tung bay ở bến cảng ven sông Tevere thành Roma.

Nói đến thành phố từng là thủ đô của đế chế La Mã một thời hùng bá cả cái Địa Trung Hải này thì hiện tại nơi đây đang có một nền chính trị hơi bất ổn trong một thời gian rất dài.

Xưa kia tồn tại đế quốc Frank rộng lớn vô cùng thống trị lục địa châu Âu nhưng cái gì thịnh rồi cũng phải suy, sau c·ái c·hết của hoàng đế Louis Đệ Nhất nó tan giã và bị chia làm 3 vương quốc theo hiệp ước Verdun.

Thành phố Roma bị chia vào lãnh thổ của vương quốc Trung Frank của hoàng đế Lothar I.

Cơ mà cái cách kế thừa của nhà này rất quái đản, một lần chia ba là chưa đủ, Lothar I đi chầu chúa thì Trung Frank lại bị phân chia cho 3 đứa con của lão, Ludwig II được kế thừa vùng đất Ý trong đó có Roma.

Và tiếp nối cái truyền thống kế thừa nhức não thì thành phố này đổi chủ liên tục.

Sau c·ái c·hết của Ludwig II vào năm 875, ngôi hoàng đế Ý thuộc về chú của ông là Charl·es Hói của Tây Frank; năm 877 thì nước Ý thuộc về vương quốc Đông Frank của Karlmann II (877 - 879) và Charl·es "Béo" (879 - 888). Sau c·ái c·hết của Charl·es "Béo" chính quyền Ý bị một loạt các vương công kế nhiệm.

Đến hiện tại thì Roma thuộc đất của Otto II – hoàng đế của Đế chế La Mã Thần Thánh.

Cơ mà đấy là vẻ ngoài thôi chứ thành phố này đang rơi vào tình trạng vô chính phủ phong kiến, một số gia đình quý tộc không ngừng tranh đấu chống lại lẫn nhau sẵn sàng chơi cả hoàng đế.



Mấy cái vấn đề chính trị phức tạp này Sara là dân đen biết sơ sơ chứ nào hay? Nàng chỉ biết Roma đủ xa và đủ lớn để cho Viena Thunder sinh sống và phát triển.

Còn Phủ thì thôi, hắn lên được bờ là sung sướng phát điên khiên được lên bờ nhưng mà cái cảm giác say sóng cạn nó còn kinh khủng hơn thế nhiều, phải mấy ngày hắn mới bình phục được.

Vẫn con bài cũ Sara giả làm vợ của Phủ được hắn hộ tống đi gặp các thương nhân.

Đầu tiên phải có chỗ chui ra chui vào đã, phải công nhận ở thành phố lớn có khác, giá nhà đất đắt kh·iếp, tốn đến hơn 12 đồng vàng mới mua được khu nhà tương đương hồi ở Genoa, gần như gấp đôi rồi còn gì.

Kể ra thì 200 met vuông cũng hơi chật trội với 37 con người nhưng tài quỹ tài chính có hạn, 10 đồng vàng phải đầu tư mua hàng hóa, còn lại 8 đồng giữ dự phòng và trả lương cho binh sĩ, họ đâu phải nô lệ nữa đâu mà làm không công.

Nhưng được cái là đoàn Viena Thunder có sẵn tàu hàng nên có thể đi xa để kiếm thêm lợi nhuận.

Thế là khổ thân Bạch Công Phủ, chân mới chạm đất liền được vài hôm lại bị kéo lên tàu.

Mặt hàng đủ các thứ linh tinh vải vóc,lương thực, gia vị đủ cả. Đều như vắt tranh 1 tháng 1 chuyến tàu đi buôn từ Roma đi khắp nơi.

Thời này Địa Trung Hải c·ướp biển Arab hoành hành rất bá đạo nhưng cũng như sơn tặc bọn này sống bằng thu phí bảo kê là chính nhưng giá chát hơn nhiều so với mấy ông đồng nghiệp trên đất liền.

Giá niêm yết ghi thẳng trên bảng thông báo cắm ở mũi tàu là 5 đồng vàng cho 1 tàu Nef 30 người, sau khi nộp xong thì nhận được 1 lá cờ bảo kê treo lên là không bị hỏi thăm nữa. Tiền đóng theo định kì 1 tháng 1 lần.

Rất chuyên nghiệp.

Cơ mà với lãi thu vào có khi gấp 3 gấp 4 lần số vốn bỏ ra nên thương nhân vẫn yêu nghề lắm.

Phủ cũng gặp qua vài lần c·ướp biển rồi, sau vụ sốc lổi ở Genoa khiến cả bọn phải bỏ nhà đi bụi thì hắn trưởng thành hơn nhiều. Đây tiền đây em nộp cho các anh.

Nói thế chứ do thằng này không biết hải chiến nên ngoan, đám c·ướp Arab kia mà lên bờ hắn chả thịt vội bọn này ấy chứ.

Thời gian như chó chạy ngoài đồng, con cún Golden Boy mà Phủ nuôi hồi mới đến Roma cũng đã đủ cân nặng để lên đĩa.

Đùa thôi hắn là người yêu chó, Golden Boy làm Phủ nhớ lại đàn chó săn mình nuôi ở quê hương Việt Thường.



Tháng 10 tới rồi, nhanh thật. Đã gần tròn một năm kể từ khi hắn xuyên không đến Genoa và xấp sỉ 8 tháng hắn định cư ở Roma.

Phủ giờ thành người giàu có rồi, 8 tháng là 8 chuyến tàu hàng mỗi chuyến lãi sơ sơ 40 đến 50 đồng vàng lận. Đáng ra hắn phải chịu cạnh tranh từ thương nhân địa phương cơ nhưng Phủ phải gọi là siêu may mắn.

Đợt vừa rồi ở miền nam mới thua to, quân Arab hăng lắm. Mấy ông hải quân Đế Chế chui hết vào trong cảng để cho hải tặc hoành hành.

Thương nhân rén quá không dám đi buôn lẻ trong giai đoạn này nhiều mà chỉ dám kết theo đoàn tàu lớn mà đi, tất nhiên vẫn phải đóng phí bảo kê cho hải tặc đầy đủ không đám kia đói quá chưa biết chừng cũng họp lại thành đoàn mà làm liều thì khổ.

Có điều như thế thì lưu lượng hàng hóa vẫn giảm nhiều do phải chờ đủ số tàu mới đi được.

Nhưng trời thương thế nào khi Darius vô tình gặp lại chiến hữu của hắn hồi từng còn đi lính, thằng này không biết kiểu gì mà leo lên làm thuyền phó cho băng hải tặc Cobra cũng gọi là có chút số má.

Phủ cùng hai ông rủ nhau đi nhậu, ba vị chén chú chén anh một hồi là được cái hợp đồng bảo kê đặc biệt, tất nhiên phải chi ra nhiều tiền hơn chút nhưng đi buôn lẻ được tầm này thì cứ phải gọi là hốt bạc.

Thế nên Phủ thành phú ông nhanh tróng luôn, may mà trước giờ hắn đối xử tốt với Darius đúng là ờ hiền gặp lành. Nhưng để chắc ăn thì hắn rủ anh ta kết nghĩa anh em với mình luôn.

Giàu có thì việc mua sắm cũng thoáng hơn.

Số nô lệ hắn mua cũng lên đến gần trăm, nô lệ ở Roma rẻ hơn ở Genoa nhiều, lại đa dạng chiến binh thợ rèn thậm chí đến con cái của quý tộc sa cơ cũng có, miễn có tiền là mua được.

Sau mấy chuyến hàng đầu tiên thì Phủ không phải ra khơi nữa, tuy đã hết bị say tàu nhưng hắn thấy mình không hợp với nghề đi biển này nên để việc chỉ huy tàu lại cho Darius coi như tăng quyền lực cho người anh em kết nghĩa còn bản thân hắn có việc khác phải làm.

Thực ra hắn định mua tàu thêm mới để tăng lợi nhuận đi buôn nhưng trong một lần Sara bẽn nẽn đề nghị hắn cho cô đi học đại học thì hắn đổi ý luôn.

Phủ cũng muốn đi học.

Hắn vẫn nghĩ là sau khi mình c·hết thì sẽ xuyên về Âu Lạc nên hắn muốn học thật nhiều kiến thức để về giúp đồng bào, câu chuyện 1000 năm bắc thuộc mà Trạch Khuê từng kể vẫn là thứ gì đấy canh cánh trong lòng Phủ.



Có người sẽ nói ông lo sao không t·ự s·át đi để sớm ngày về giải phóng đồng bào?

Đấy là hành động của kẻ ngu xuẩn, có gì chắc chắn hắn không c·hết thẳng cẳng sau lần này? Ít nhất phải thêm đôi ba lần nữa phủ mới dám dùng cách đấy. Hơn nữa La Mã vẫn còn nhiều thứ để hắn học lắm, biết càng nhiều thì giúp được đồng bào càng nhiều đúng chứ.

Quay lại vấn đề cũ, ở Roma nhiều thư viện với trường đại học lắm, cũng có đủ ngành nghề.

Phủ chọn chuyên ngành IT vua của mọi nghề…đùa thôi năm 983 thì móc đâu ra IT. Hắn theo kiến trúc, hắn sinh sống ở Roma nên cũng say mê các công trình vĩ đại lơi đây, hắn biết đến một thứ bột người ta gọi là xi măng pozzolan. Phủ đánh giá thứ này là một thần khí.

Ơ, học kiến trúc thì tác dụng gì cho việc giải phóng đồng bào?

Liên quan nhiều là đằng khác, nhớ thành Cổ Loa xây nhiều lần đều bị sụp đổ chứ? Đấy là hậu quả của việc xây mà không có tính toán, xây xong mưa lại đổ lại xây lại đổ.

Giờ thì hay rồi, học được cách tính toán công trình, lại thêm xi măng pozzolan, Phủ tự tin hắn có thể xây một tỏa thành vững trãi hơn cả Cổ Loa mà không tốn bao nhiêu thời gian.

Lần này không có thằng Trọng Thủy Trọng Hỏa nào vào thám thính được thì Triệu tặc công hộ cái.

Đêm tháng 10 trời rén teo một số bộ phận, Phủ đi học cũng được một kỳ rồi, cũng may hồi còn ở Genoa hắn nhờ Sara dạy chữ với tính toán cơ sở luôn nên không phải bắt đầu từ số 0, đầu óc hắn khá linh hoạt nên việc tiếp thu kiến thức cũng nhanh, cứ đà này chắc chả mấy mà tốt nghiệp.

Cơ mà so ra thì không đú được với Sara thì chả biết học kiểu gì mà một kỳ đã tốt nghiệp luôn rồi, ầy thế này là không được rồi, phải trừng phạt…trên giường.

Mà quái hai đứa này nướng khoai với nhau hơn năm mà chưa thấy sưng bụng.

À thôi quay về với Phủ và cái thời tiết tháng 10.

“Lạnh thế không biết!” Phủ chui vào một con hẻm tối vạch quần ra sả lũ, tối nay hắn vừa mới đi nhậu cùng lũ đồng học về nên hơi thừa nước.

Đang xè xè trong cơn phê thì hăn thấy một người đàn ông ăn mặc sang trọng chạy sồng sộc vào, không may lúc vượt qua thì va phải hắn làm tia nước âm ấm bắn lên chân Phủ.

“Ê, thằng kia đứng lại…”

Hắn đang chửi thì thêm một đám người mặc đồ đen che mặt tay cầm kiếm sáng loáng cũng chạy vào hẻm.

“…”

“Tôi chỉ vô tình đi ngang qua mấy người có tin không?” Phủ cười thân thiện.

“Giết nó!” Tên cầm đầu hung hăng lao lên.