Chương 28: Cabannun(3)
Làng Cabannun 2 giờ sáng.
Đám đông dân làng đứng chụm lại một chỗ, trẻ con cùng phụ nữ được ưu tiên ở bên trong vòng ngoài là những người có khả năng chiến đấu lăm lăm cầm v·ũ k·hí.
Phặc…”A!” Một thanh niên bị mũi tên cắm xuyên bả vai hét thảm.
“Bọn nó ở bên kia!” Ai đó quát.
Vút v·út chi chít mũi tên cắm vào nơi người lính Viena Thunder vừa đứng.
Phặc…”A!” Lại thêm một mũi nỏ bắn vào đám đông Cabannun.
Nạn nhân lần này là một người phụ nữ, một phát xuyên đầu c·hết luôn.
Bọn thanh niên nháo nhào tức giận định định xông lên ăn thua đủ nhưng bị Galio ngăn lại.
“Ở im đấy, lấy thêm ván gỗ che lại!” Lão quát.
Nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy bộ đôi chiến binh Viena Thunder là Darius và Twitch như những con sói vờn xung quanh bầy cừu, họ thoắt hiện bắn một phát nỏ rồi lại lẩn đi sau những ngôi nhà đang cháy dở để cong mông nên quay tay dòng dọc lên dây sau đấy đổi vị trí bắn.
“Cố gắng câu giờ, sau lần này thì tôi giải trừ thân phận nô lệ cho các ông.” Đấy là mệnh lệnh mà Phủ đưa cho hai người này.
Tại sao chỉ có hai người, Bạch Công Phủ đâu rồi?
Hắn chạy rồi, số là trước đấy Phủ định dùng cung nỏ mài c·hết bọn Cabannun bắt chúng nó phải đuổi theo tạo điều kiện cho hắn phục đánh nhưng bắn đến nửa non số lượng mũi tên, bên kia t·hương v·ong cũng hơn hai chục mà đám rùa kia vẫn núp ở sau mấy tấm ván gỗ.
Mà bảo hắn cường công thì không được, đám c·ướp này có đến gần 200 người, tuy số đàn ông thanh niên thậm chí dưới 30 tên còn đâu là phụ nữ với trẻ em nhưng mỗi bà một cái gậy nhào lên thì 17 người bên hắn không đủ cho họ đập.
Phủ chán nản mà để hai người ở lại thi thoảng bắn nỏ cầm chân, còn lại thu gom những hàng hóa nào giá trị nhất chất lên xe ngựa rồi chuồn trong âm thầm.
Một là lính trinh sát một cao to khỏe nhất đội, bọn tặc khấu đố bắt được hai ông kia nếu họ chạy nên không cần lo.
Có người sẽ bảo nếu bọn c·ướp đuổi theo thì sao? Lỉnh kỉnh hàng hóa thế chạy sao đặng?
Ối giồi Phủ còn mong chả được, chúng nó đuổi nếu mang theo trẻ em phụ nữ thì có đến mai cũng đuổi không kịp bọn hắn, còn nếu tách đội hình ra chỉ với chưa đến 30 ông c·ướp thì Phủ sẵn sàng đánh què bọn này rồi quay lại hốt cả làng luôn.
Quay lại chỗ của Galio, lão thấy tầng suất b·ị b·ắn giảm hắn thì cũng phần nào đoán ra được bên lính đánh thuê chơi thằn nằn đứt đuôi. Lão cũng nghĩ như Phủ nên không dám đuổi mà chỉ bị động cho người túm tụm trốn trong ván gỗ không ra.
Hôm nay băng của lão mất hơn nửa thành viên rồi, đuổi mà ăn trái đắng c·hết lốt vỡ mồm, mấy đầu lĩnh băng khác kiểu gì cũng nhân cơ hội c·háy n·hà hôi của.
Hai ông tướng kia câu được thời gian cũng do bọn họ ngầm đồng ý đấy.
Sau một đêm dài đầy căng thẳng chôi qua thì ánh mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, Darius cùng Twitch cũng đã rút lui.
“Mọi người thu dọn đồ đạc đi, nơi này không thể ở được nữa, sớm thôi quân Genoa sẽ đến đây thôi.” Galio thở dài mệt nhọc nói với dân làng, ngôi làng nơi lão sinh ra coi như từ nay xóa sổ.
Nhưng lão nghĩ với số hàng hóa còn lại ở kho thì chắc hẳn đủ để cho họ bắt đầu ở một vùng đất mới, Cabannun sẽ lại hồi sinh.
Mơ hay lắm Galio, có cái nịt, Phủ nó đốt hết hàng hóa còn sót lại rồi ông ạ.
Nhìn cái nhà kho b·ốc k·hói nghi ngút mặt cảm đám dân làng đần thối ra, Galio điên cuồng gào thét. Nhưng chung quy lại là không dám đuổi theo a.
Bị Phủ đánh tàn một trận tí c·hết làm t·ên c·ướp già sợ rồi.
Buổi chiều hôm ấy tại phía bắc của thành phố cảng Genoa.
“Aaaaaa, chúng ta sống rồi!” Sara hét lên mừng rỡ, tối qua quá kinh hoàng với trái tim non trẻ của cô nàng.
Phủ thở phì phò ngồi bên bờ suối toàn thân đãm máu từng giọt bị hóa lỏng lại bởi mồ hôi nhỏ nhỏ lan tràn trên chiến giáp. Bên cạnh hắn đám chiến sĩ nô lệ cũng mệt mỏi kẻ đứng người ngồi không thôi.
Có điều giờ chưa phải lúc để nghỉ, họ còn rất nhiều việc phải làm.
Trên đường chạy trốn Phủ với Sara đã bàn bạc với nhau nhiều thứ.
Lần này đi buôn tuy chưa thành nhưng lại lãi rất nhiều.
Phải nói là bọn c·ướp làng Cabannun giàu kh·iếp, cái kho kia có rất nhiều hàng hóa cao cấp, thủy tinh hay gia vị hiếm như hồ tiêu đều có cả. Mà chưa cần thế chỉ nội 54 đồng Denarius vàng cũng đủ để Phủ có ngủ mơ cũng cười.
Nhưng vấn đề tiếp theo khá là đau đầu.
Viena Thunder kí hợp đồng bảo tiêu với 16 nhóm tiểu thương, nay họ b·ị c·ướp sạch mà nhóm đánh thuê không mất một ai lại ôm về được 1 đống hàng ngon như thế này thì nói mình không thông đồng với bọn c·ướp thì ai tin?
Có thể nhóm tiểu thương bị c·hết sạch trên rừng nhưng sớm muộn người nhà bọn họ cũng đến gây phiền phức.
Tốt nhất là tranh thủ sớm thời gian thì tẩu tán nhanh số hàng hóa này với căn nhà kia rồi mua tàu mà kiếm thành phố khác sinh sống.
Tưởng đau đầu cái gì, nghe đến việc mua tàu là mắt Phủ sáng chưng như trăng rằm. Hắn gật đầu lia lịa kêu đồng ý hai tay ba chân với ý định bán nhà đi bụi.
Sara cũng bó tay với thằng này luôn, mê tàu mê biển đến phát điên rồi.
Chỉ khổ nàng phải ngay trong đêm chạy khắp nơi. Viena Thunder giờ không thể nghênh ngang mang hàng vào thành phố bán được được, người mua phải tự đến ven rừng để trao đổi.
Khách quen vẫn là mấy ông thương nhân người Do Thái, thấy đống hàng toàn đồ hiếm mấy ông nhìn Phủ với ánh mặt kiểu “ Chúng mày vừa c·ướp được ở đâu thế? ”
Dù rất cố gắng nhưng Sara vẫn bị đồng bào mình chém đẹp, lô hàng hóa đáng giá phải hơn trăm đồng vàng xuống còn có 70 đồng. Thôi thì người ta năm đằng chuôi nên phải chịu.
Tiếp đến căn nhà cũng bị ép giá được 5 Denarius vàng.
Khi hỏi mua combo một con tàu buôn với 20 nô lệ chuyên chèo tàu cùng thuê mướn một đoàn thủy thủ 5 người thì tên thương nhân kêu giá ‘hữu nghị’ 45 đồng vàng.
Ừ, hữu nghị gấp rưỡi giá bình thường thật hết nói nổi.
Nhưng thời gian gấp rút lắm rồi nên vẫn phải cắn răng ra mà trả tiền.
Các thương vụ trên được hoàn thành chỉ trong vòng 2 ngày, làm được đến thế này thì không thể không công nhận là Sara quá tài giỏi rồi.
Tiếp đến là vấn đề 15 người nô lệ trong đấy có cả Sara đều được Phủ trả tự do như lời hứa, tất cả bọn họ đều lựa chọn ở lại với hắn coi như trả ơn, quê hương họ bị tàn phá bởi c·hiến t·ranh lắm rồi nen giờ về cũng như không. Ít ra ở với thủ lĩnh còn có nghề có ngỗng đang hoàng tuy hơi bấp bênh một chút.
Cơ mà số lượng nô lệ tên chủ nhân vạn ác Bạch Công Phủ tăng thành 20 do hắn mới mua thêm nô lệ chèo tàu.
Mà nói đến con tàu Phủ mua thì nó thuộc lớp tàu Nef loại có nhiều nhất ở Địa Trung Hải thời kì này.
Đây là loại tàu phát triển từ Knarr - tàu buôn được sử dụng bởi người Viking. Nó có một cột buồm cố định và chỉ dựa vào những cánh buồm. Các cấu trúc giống như tháp ở phần mũi và đuôi được vay mượn từ truyền thống đóng tàu Nam Âu.
Tuy có buồm nhưng động lực di chuyển chủ yếu của con tàu này là bằng mái chèo chứ chông chờ vào mấy cơn gió đuổi muỗi của biển Địa Trung Hải thì tốc độ quá rùa bò.
Với chiều dài tàu 27m bề ngang 6m con tàu này cũng khá ra gì với trọng tại 100 tấn.
“Ra khơi nào!” Phủ đứng ở mũi thuyền hào hứng.
Lá cờ Viena Thunder tung bay trong gió, nói đến lá cờ này thì do Phủ thấy các tàu buôn khác có cờ nên hắn cũng học đòi tự vẽ cho mình một cái.
Chiếc rìu với cây liềm gặt lúa vắt chéo nhau, rìu là v·ũ k·hí thuận tay của hắn rồi, còn liềm là để tưởng nhớ về cuộc sống trước kia ở Âu Lạc văn minh lúa nước. Cơ mà Phủ vẽ xấu quá nên Sara phải vẽ lại, nàng lại tưởng cây rìu là cây búa.
Thêm quả nền đỏ búa liềm vàng, cái cơ này quen quen a.