Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 30: Hoàng đế, thương nhân hay giặc cướp trên bàn nhậu đều là anh em!




Chương 30: Hoàng đế, thương nhân hay giặc cướp trên bàn nhậu đều là anh em!

“Hừ hừ, mấy thằng cún nhớ mặt bố, hừ hừ.” Phủ chống hai tay xuống đầu gối thở không ra hơi, đếch hiểu kiểu gì mà có đi x·ả l·ũ cũng bị người ta t·ruy s·át.

Đâu đó ở thế kỉ 21: Mày mà x·ả l·ũ giữa đêm không báo trước là bà con đ·ánh c·hết cả họ nhà mày nghe chưa!

Phủ: Từ đồng âm mấy bác ơi!

Đùa thôi, quay lại với nhân vật chính của chúng ta.

Ngay sau con hẻm nơi hắn đứng thông với khu chợ đêm Roma, mới có 10 giờ đêm nên vẫn tấp lập vô cùng.

Đám thương buôn với khách đang chửi nhau vung nước miếng để trả giá thì đột nhiên từ đâu chui ra mấy kẻ xông tới khiến họ giật mình, tên thanh niên đi đằng trước luôn miệng hô to “Nước sôi, nước sôi.”

Đuổi theo sau là hơn chục tên áo đen tay lăm lăm đao kiếm sáng bóng, vừa nãy Phủ thấy bọn kia vừa đông vừa v·ũ k·hí đầy đủ thì chuồn là thượng sách, hắn chưa phải siêu nhân.

“Đứng lại!”

“Nhó nhu nhới nhừng nhại! (Có ngu mới dừng lại!)” Bạch Công Phủ nhồm nhoàng gặp trái táo vừa nãy chạy ngang qua sạp hoa quả hắn tiện thò tay vào bốc.

Đám người ở chợ tá hỏa lên lé tránh sợ bị vạ lây, cũng có đứa cố tình làm đổ cái này cái kia để càng thêm hỗn loạn hòng nhân cơ hội trộm đồ, một số kẻ thì mang đồ ăn ra ngồi thưởng thức kịch hay.Thành Roma dạo gần đây hơi nhộn nhịp về đêm a.

Mới đầu tháng giáo hoàng Benedict VII bị bãi nhiệm có khác, các phe cánh bị thanh trừng tưng bừng, hầu như đêm nào cũng có vài nhóm người vũ trang chơi trò đuổi bắt cả.

Lính canh tuần cũng kệ coi như mù, mấy anh cứ chém nhau đi em không thấy gì hết, bắt các anh khéo em bị ghi thù thì cả nhà đi bán muối.

“Hắn ở đằng kia!”

Đuổi được một hồi thì đám kia mất dấu mục tiêu trong đám đông, bọn hắn chọn bừa một hướng mà chạy tiếp.

Chúng vừa đi thì Phủ lò dò từ đằng sau một thùng hàng bước ra rồi chuồn mất. Sau lưng là khung cảnh gà bay chó chạy loạn một đoàn.

Hồng hộc chạy một hồi thì hắn lại thấy mắc tiểu, tối nay vẫn là uống hơi quá đà.

Tìm một con hẻm tối khác để đi giải quyết, vừa vạch quần ra thì hắn thấy bóng hình quen thuộc nẳm trong cái bụi cây ngay cạnh.

“Ý, đây không phải thằng cha va vào mình à?”

Xè xè, đóng van lại đã ông ơi, vào hết mặt người ta rồi kìa.

Người kia nhìn mặt chỉ tầm gần 30, anh ta mặc 1 bộ chiton màu đỏ được làm từ vải rộng và cố định trên vai bằng kẹp hoặc trâm cài, không thể thiếu là thắt lưng. Phủ sờ thử thì phát hiện chất vải là lụa thuộc loại cao cấp.

Thấy bị ướt mặt mà đối tượng vẫn không tỉnh, Kiểm tra một hồi mới phát hiện cánh tay thằng này có một mũi tên nhỏ.

Một v·ết t·hương nhỏ như vậy khó gây cho người b·ất t·ỉnh. Phủ chính là kinh nghiệm b·ị t·hương hay cưu trị người b·ị t·hương nhiều, Thường Việt đi săn không thiếu những lần b·ị t·hương tương tự, còn là những tranh đấu nhỏ dành địa bàn cũng không hiếm người b·ị t·hương đó.

Rạch ống tay áo vải lộ ra v·ết t·hương cùng mũi tên.

Hẻm tối quá không có nhìn rõ cũng không có đánh giá được v·ết t·hương ra sao, nhưng Phủ kinh nghiện tin chắc một điều…. phải có độc mới có thể khiến một người đàn ông khoẻ mạnh bị gục ngã bởi mũi tên nhỏ.



Hắn kiểm tra v·ết t·hương không có chảy nhiều máu… sờ có thể cảm nhận được bao nhiêu máu đã trà ra.

Kiểm tra nhịp thở, tuy có gấp gáp nhưng không quá tệ…. tim đập quá nhanh, mồ hôi vã như tắm, khá giống như bị độc vật cắn trúng..

Phủ theo kinh nghiệm của người Việt Thường trước tiên cột chặt phía trên cao v·ết t·hương… không thể để độc vào tâm.. độc công tâm hẳn phải c·hết…

Thời này bọn quý tộc chính là bọn có nhiều kiến thức nhất và Phủ chính là một quý tộc hàng thật giá thật ở Âu Lạc.

Nhổ mũi tên, có thể loại trừ một lượng lớn độc bôi trên đó, là chúa chơi tên độc Việt Thường bộ thì nào không hiểu….

Pang… phậc….

Mẹ trời siêu cấp dã man hắn vậy mà nhổ phăng mũi tên có ngạnh. Giật ra một mảng thịt lớn… hết sức máu tanh, dù người kia hôn mê b·ất t·ỉnh cũng phải hự lên một tiếng rên đau đớn

Phủ cõng người đàn ông ra khỏi hẻm rồi lạnh bạch đi về nhà, chỗ này cũng gần khu phố nơi trụ sở Viena Thunder tọa lạc. Lúc đến nơi thì thấy Sara đứng ngay ngoài cổng chờ hắn.

“Anh lại đi nhậu về đấy à?” Nàng cằn nhằn như mọi khi nhưng thấy Phủ cõng một người khác trên lưng thì tò mò, tên này rất hiếm khi dẫn bạn về chơi.

Mấy nữ nô lệ đứng cạnh nàng ngay lập tức chạy ra rìu người kia giúp Phủ.

“Bạn anh à?”

“Không, anh gặp tên này b·ị t·hương nặng nằm bên đường nên cứu.” Phủ trả lời.

“Anh có biết tình hình ở Roma đang rất căng thẳng không? Cứu linh tinh lại mang họa bây giờ.” Sara trách móc, nàng rất sợ phiền phức cái này là vì quý giá lắm mới thoát khỏi kiếp nô lệ mà có một mái ấm hạnh phúc tự do.

Nàng sợ bị mất đi mái ấm ấy.

“Thằng này ăn mặc rất cao cấp, là nhân vật quan trọng, cứu hắn tạo quan hệ, còn nếu lâm vào rắc rối thì lên thuyền đi nơi khác” Phủ dù sao cũng là thủ lĩnh một phương. Buôn bán, quan hệ vặt vãnh hắn không bằng Sara, nhưng nói đến quyết đoán cùng tầm nhìn thời cục. Sara con nhà thương nhân chạy trăm dãy phố không lại Phủ.

Dĩ nhiên Sara nào ý kiến.

Phủ bắt đầu vệ sinh v·ết t·hương, loại độc thì hắn không biết là gì, nhưng cứ rạch sâu v·ết t·hương hút độc sẽ tốt hơn còn sống được hay không tuỳ ý trời.

Nói chung là mấy trên nô lệ sẽ hút độc sau đó dùng rượu muối súc miệng. Phủ không điên đi mạo hiểm.

Cổng của trụ sở Viena Thunder vừa đóng thì có một đám lính hớt hải chạy qua, dẫn đầu là một người đàn ông to lớn mặt dữ dằn vừa đi vừa chửi.

“C·hết tiệt, không tìm thấy ngài ấy thì tao cho chúng mày bêu đầu cả lũ!”

Ngoài trời kia gió lạnh rít ghê người cũng không thể hạ nhiệt độ của tình hình chính trị tại Roma.

===================================================================

Hắn tỉnh dậy, hắn cảm thấy khó chịu khi ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt nên không thể ngủ được.

“Ư…”



Hơi cựa quậy cơ thể, Hắn thấy đau nhói ở vai phải làm hắn rên nhẹ, nơi ấy đang bị băng bó chi chít bởi nhiều lớp vải trắng.

“Đây là đâu?”

Hắn phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng kì lạ, rất sạch sẽ nhưng quá nhỏ bé so với mấy căn phòng hắn từng qua đêm trước đây.

Và chiếc giường cũng như chăn hắn đang đắp cũng không có cảm giác mềm mại cho lắm.

*Cạch* Cánh cửa căn phòng mở ra, một người phụ nữ bước vào trên tay là khay gỗ cùng một chiếc khăn mặt và chậu nước đang b·ốc k·hói.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Xin lỗi!” *Rầm* Cánh cửa bị thô bạo đóng lại.

“…”

“Ông chủ ơi, người kia tỉnh rồi!” Hắn có thể mơ hồ nghe được tiếng hét bên ngoài cùng với tiếng bước chân cầu thang.

*Cạch* Cửa phòng lại một lúc nữa mở ra, lần này thì một người thanh niên bước vào. Anh ta mắt hơi bé, mũi hơi tẹt nước da cũng hơi vàng. Hắn cảm thấy người này có nét giông giống mấy tay người Arab nhưng lại khác ở nhiều điểm.

“Ông anh thấy đỡ rồi chứ?” Thanh niên kia thân thiện hỏi han.

“Ngươi là ai? Đây là đâu?” Hắn hỏi lại.

Người kia nhăn mày đôi chút, giọng hơi khó chịu đáp lại.

“Này trước khi hỏi người khác là ai thì ông anh nên giới thiệu mình trước chứ.”

“Ta là Liudol… ngươi là ai?” Hắn nói ra một cái tên.

“Xin chào tôi là Diego Black Cum. ” Phủ trả lời, châu Âu thời này người ta thường đặt tên theo nghề nghiệp, lấy tên của cha mẹ làm hộ hoặc tên vùng đất cư ngụ… Tất nhiên là vua chúa quý tộc sẽ khác.

Còn ông tướng Bạch Công Phủ cứ từ nào đồng âm với tiếng Việt mà táng nên mới ra cái tên trời đánh này.

“Tối hôm kia, tôi thấy ông anh b·ị t·hương nằm ở vệ đường nên mang về cứu, thành Roma gần đây có hơi căng thẳng nên nếu không phiền thì có thể kể cho tôi tại sao ông anh b·ị t·ruy s·át được chứ?” Phủ thẳng thắn hỏi, hắn cũng biết thừa cái tên Liudol kia chỉ là tên giả.

Liudol trầm ngâm suy nghĩ.

Phủ chỉ vào mặt hắn rồi nói.

“Nhìn tôi giống như sẽ bán anh đi nếu có nguy hiểm à?”

“Giống!”

“…”

Liudol nói thì thôi đi, thế quái nào Sara ở phía sau lưng Phủ cũng nói câu ấy là sao? Hơi tổn thương à nha.



“Haizz…Thôi tùy ông anh vậy.” Phủ thở dài.

“Tay của ông anh vẫn chưa khỏi đâu nên tốt nhất là cứ tịnh dưỡng ở đây cho khỏe rồi đi đâu thì đi.” Nói xong hắn tránh đường để cô người hầu bê bát súp nóng đi vào còn hắn đi xuống dưới nhà.

“Này anh cứ thế rồi đi à?” Sara bám theo sau hỏi.

“Chứ không nhẽ anh cậy mồm người ta ra được chắc? Kệ đi, ai chả có bí mật.”

“Anh có à?” Sara tò mò, vấn đề Liudol có nguy hiểm hay không cô nàng vất ra khỏi đầu.

“Có, nhiều là đằng khác!” Phủ cười cười.

“Nói mau!” Sara ôm lấy tay phủ nhõng nhẽo.

“Không nói, ha ha ha.”

Nghe tiếng Phủ với Sara cười đùa vang vọng dưới nhà hắn nghĩ có khi chủ nhà này cũng có thể tin tưởng được nhưng ngay sau đấy phủ nhận luôn, hắn không thể tin bất cứ một ai cả.

Liudol đang được cô hầu gái đút cho từng thìa súp, lúc đầu hắn từ chối nhưng vai phải b·ị t·hương, cầm thìa bằng tay trái thì lóng ngóng nên đành nhận mệnh.

Vị ngọt của súp khiến Liudol cảm thấy dễ chịu hơn, Phủ bảo tìm thấy hắn tối hôm kia thì có nghĩa là hắn hôn mê không ăn uống nguyên ngày rồi.

“Cô tên gì?” Hắn bất chợt hỏi.

“Tôi…tôi tên Mari Viena Thunder.” Cô hầu ấp úng trả lời.

“Cái tên thật kì lạ!”

“Cái này là do ông chủ đặt.” Mari đáp lại.

“Cha mẹ cô xuất thân nô lệ à…” Liudol buột miệng.

“Vâng!” Giọng cô hầu hơi buồn.

“…”

Không khí trong phòng có hơi ngượng ngùng, ngoài kia mặt trời đang dần nặn sau đường chân trời.

Ba hôm sau trụ sở Viena Thunder nhộn nhịp một cách bất thường, Darius đã trở về sau chuyến đi buôn, đặc biệt hơn là tên thuyền phó băng hải tặc Cobra cũng mò đến thăm.

“Một hai ba dô, hai ba dô!”

Mấy dịp này là lí do hoàn hảo để nhậu, Phủ gần đây có hơi nghiện bia, hắn thấy thứ đồ uống này rất ngon, vị đắng của bia khác hẳn vị đắng của rượu.

Liudol sau mấy hôm nghỉ ngơi cũng đa bình phục phần nào, hôm nay hắn tính từ biệt nhưng bị Phủ giữ lại rồi bảo.

“Ông anh cứ ở lại nhậu với bọn tôi một bữa đã rồi đi đâu thì đi, yên tâm ở đây ai cũng là anh em cả. Hoàng đế, thương nhân hay giặc c·ướp trên bàn nhậu đều là anh em!”

Ông này cũng ậm ừ nhận lời, tưởng tên này rén thế nào, vào bàn mới biết hắn là quái vật. Một mình Liudol cân luôn cả 3 thằng, cộng thêm với mấy ông thủy thủ mò sang cũng bị đo ván.

Thần cồn là đây chứ đâu.