Chương 27: Cabannun(2)
Phủ thở phì phò ngồi bên bờ suối toàn thân đãm mãu từng giọt vẫn còn tươi nguyên nhỏ nhỏ lan tràn trên chiến giáp. Bên cạnh hắn đám chiến sĩ nô lệ cũng mệt mỏi kẻ đứng người ngồi không thôi.
Xung quanh họ đống hàng hóa ngổn ngang, nhiều cái còn vết cháy nham nhở.
Sara kinh hoàng nhớ lại tình cảnh đêm qua...
“Còn cái gì nữa, đám Cabannun ra tay rồi.” Giọng phủ lạnh tanh, ánh mắt hắn đảo qua nhìn tên nô lệ mới bắt ban chiều.
Thấy thằng này mặt cũng ngáo đét không hiểu chuyện gì, biểu cảm rất chân thật nên Phủ không nghĩ là tên này chơi hai mang.
Số là Talon s·ợ c·hết nên khai ra việc sơn tặc ở vùng này đa số đều có dây mơ rễ má với làng Cabannun, thậm chí dân làng này không thiếu lần phục g·iết các đoàn buôn nhỏ đi qua đây.
Hắn cũng khai ra vị trí các sơn trại cũng như việc bình thường ở làng chỉ có phụ nữ người già và trẻ em sinh sống còn đàn ông hầu như đều đi làm c·ướp cả rồi.
Phải nói là tên này khai rất chi tiết, hắn không phải dân Cabannun nên chẳng có tí gì là do dự khi bán đứng đồng bọn cả.
Phủ thấy cơ hội phát tài, hắn ‘chỉ cần’ đánh hạ được cái làng này tha hồ bắt nô lệ hợp pháp, lại kèm với số hàng hóa kia thì tha hồ mua tàu, nói chung giấc mơ chinh phục đại dương của thằng này vẫn chưa bỏ.
Kế hoạch được đặt ra, khổ thân mấy ông thương nhân xấu số bị Phủ mang ra làm mồi dụ.
Hắn cố tình cho lính của mình giấu đi phần lớn trang bị chỉ mặc mỗi áo vải với cây kiếm trước khi đi vào Cabannun như phô ra với dân làng rằng ‘Bọn tao rất gà, đến đây mà c·ướp’.
Cơ mà lúc thấy cái làng này chỉ lèo tèo hơn chục bóng thanh niên thì hắn đổi kế hoạch, với lực lượng kia thì có cho kẹo bọn này cũng không dám c·ướp.
Hắn phải tìm chứng cứ để có thể tổ chức bắt nô lệ.
Thông qua lời khai của Talon thì bọn hắn biết được có một căn nhà kho nơi giam giữ vợ con gái của những thương nhân b·ị b·ắt cũng như tập kết hàng hóa c·ướp được để vận chuyển đi tiêu thụ.
Thế nên mới có chuyện mấy ông Viena Thunder đi rush kho nhà người ta.
Cơ mà khí vận của Bạch Công Phủ luôn có màu của con chó mực, hắn vừa đi một lúc thì có một toán c·ướp về làng.
Có vẻ như bọn này hết lương thực nên chạy về lấy tiếp tế.
Thấy có gà con tới cửa nhà thì chó sói làm sao tha được?
C·ướp!
“Viena Thunder đâu rồi? Chúa ơi, cứu con!” Mario cầm cây thánh giá trước ngực lẩm bẩm trong sợ hãi.
Hắn đang ngủ trong lều thì bất chợt b·ị đ·ánh thức bởi tiếng quát tháo to tiếng ngoài kia. Mario theo bản năng bò ra khỏi ổ thì thấy ánh lửa ngập trời, hắn vội ba chân bốn cẳng chạy vào góc tối phía sau mấy xe hàng.
Cabannun, người dân ngôi làng này không thân thiện như vẻ bề ngoài, không con là những đứa trẻ ngây thơ, những người già hiền lành vả những cô thôn nữ duyên dáng nữa. Bọn chúng đã lộ ra bản chất của mình.
Ngôi làng này là một ổ c·ướp.
Hồi chiều khi tiến hành trao đổi hàng hóa Mario đã thấy ngường ngượng khi thấy ngôi làng vắng bóng đàn ông thanh niên, có điều hắn nhanh chóng ném điều ấy qua đầu khi trao đổi được những sản vật vùng núi với giá rẻ như cho.
Đúng là của cho là của ôi, đám thanh niên xuất hiện rồi đấy. Bọn chúng đến đón chào các thương nhân với lòng thiện chí của giáo của kiếm và rìu.
Việc này đáng lẽ diễn ra trong bí mật bằng cách đi vào từng lều c·ứa c·ổ n·ạn n·hân, ngôi làng này trước giờ không giữ tù binh nam, nữ nhân bắt được sau một thời gian h·ành h·ạ cũng bị xử tử. Việc c·ướp b·óc mà lộ thì kiểu gì cũng bị quân từ Genoa đến đánh, chính quyền có thể mắt nhắm mắt mở cho mấy ổ tặc c·ướp một hai chục tên nhưng cả làng làm c·ướp như thế này thì còn lâu.
Nhưng hơi đen cho bọn chúng là trong số đoàn buôn có một người không ngủ, không hiểu trời mách thế nào anh ta thò đầu ra khỏi lều ngay lúc lũ này đang đến gần, nhìn thấy ánh kim loại sắc lạnh trong đêm liền hô hoán theo bản năng đánh động cả khu lều.
Một cuộc đi săn diễn ra, các tiểu thương đóng vai trò con mồi chạy hỗn loạn cả lên, mà trong hỗn loạn không biết thằng nào vô tình để lửa dây vào hàng hóa, thế là cháy to khiến Phủ từ xa cũng thấy được.
“Này, thế này liệu có ổn không? Bọn chúng đông quá, hay là chúng ta…” Sara lo lắng khuyên bảo nhưng gặp cái ánh mắt của Phủ kiểu “Thôi em im mía nó mồm đi!” thì nín luôn.
Nói đùa, hàng hóa của hắn còn đang dưới kia, mất hết thì chắc chắn phải bán nhà hoặc trang bị để có vốn đầu tư đi buôn tiếp.
Mà cứ coi như Phủ chịu bỏ thì rút đi đâu? Đường ven sông coi như bỏ, kiểu gì cũng có bọn canh gác, chạy đường rừng núi này vào ban đêm à? Thật luôn!
“Hừm!” Hắn nhìn vào ngôi làng, đầu bắt đầu nhảy số, Phủ không biết miệng hắn dần cong lên nhìn rất là đáng sợ.
Đang săn g·iết một lúc thì Galio – đầu sỏ của các băng c·ướp lớn nhất xung quanh Cabannun cảm thấy không ổn. Sau một vài trục trặc ban đầu thì sự việc đang diễn ra quá thuận lợi, không thấy sự phản kháng nào hết.
Đám lính đánh thuê đâu rồi?
Bỗng nhiên hắn thấy âm ấm phía sau lưng, Galio ngoái đầu lại thì thấy ngôi làng hắn sinh ra đang bắt đầu cháy.
“Không ổn! Mau mau c·ứu h·ỏa!” Hắn hét lên đánh tỉnh bọn thanh niên đang trong cơn say máu săn mồi.
Đám c·ướp cuồng cuồng quay lại d·ập l·ửa, cái băng này đa số là dân gốc làng này nên những người còn kẹt lại trong mấy ngôi nhà đang cháy kia là người thân của chúng.
Phủ chơi rất dã man, hắn cho người đốt còn không quên lấy gỗ chặn cửa không cho ra để buộc đám c·ướp phải quay lại cứu.
Phặc phặc… trong hỗn loạn thi thoảng có thằng nằm xuống bởi mũi tên, hai chiến binh Viena Thunder bắn xong vác nỏ trên vai chạy thẳng vào rừng.
“Một đội theo tao đi g·iết mấy thằng đó!” Galio tức giận ra lệnh, ngay lập tức hơn 30 thằng chạy theo hắn hướng chỗ Viena Thunder vừa trốn.
Phặc “hự” lại một t·ên c·ướp nữa bị hạ gục, chiến binh thứ ba cũng vác nỏ lên chạy cùng đồng bọn.
Khoảng cách ngày một thu hẹp, Galio biết đám kia đang dắt mình chạy vòng vòng nhưng hắn không sợ bị phục kích, đây là sân nhà của bọn hắn từng tấc đất chỗ này đều quen thuộc.
Dí nhau được một lúc thì 2 bên đến một khu đất trống.
“Hử?” Galio ngạc nhiên, trước mặt hắn là 15 chiến binh Viena Thunder cầm khiên với kiếm đang đứng chờ, ý đồ khiêu chiến rõ dàng.
Phủ từ trên núi nhìn thấy nhóm đuổi chỉ có hơn 30 người, hắn tự tin mình ăn được nếu chơi sòng phẳng, chính ra chơi phục kích với bọn này là ngu ngốc vì đọ làm sao độ thông thạo địa hình với dân bản địa được.
Giây phút mặt trăng tròn không bị che những đám mây khiến cho hai bên nhìn rõ nhau.
“Giết!” Galio ra lệnh, bọn c·ướp lao lên.
Phặc phặc phặc, bên Phủ giấu hàng sau khiên chỉ chờ lúc này, 15 chiếc nỏ Genoa đồng loạt tác xạ, cự li quá gần nên 11 t·ên c·ướp gục tại chỗ.
Sơn tặc còn tròn 20.
Galio bàng hoàng, nỏ quân dụng là thứ rất đắt, thế quái nào một nhóm lính đánh thuê nhỏ chỉ chưa đến 20 người lại trang bị hẳn mỗi tên một cái?
Keng… xương cổ tay Galio như muốn nứt ra, sao nhãng có một chút mà tí thì hắn đi gặp chúa. May mà vẫn gạt được mũi lao vừa bay tới.
Nhưng không phải t·ên c·ướp nào cũng may mắn như hắn, thêm 5 thằng bị loại khỏi cuộc chiến. Chỉ trong vài giây quân số hai bên cân bằng.
“Rút!” Galio lớn giọng ra lệnh hắn không thèm đời đồng bọn có phản ứng kịp hay không, bản thân chạy trước, nhưng nào có dễ thế.
“Chém chúng nó!” Lần này đến lượt bên Phủ t·ấn c·ông, họ tự phá vỡ đội hình mà nhảy bổ vào địch.
Keng keng keng…. Một bên đang sĩ khí thấp không mặc giáp, một bên đang hăng trang bị đầy đủ thì kết quả dễ đoán.
Chỉ có mình Galio là ôm v·ết t·hương chạy được về Cabannun, không nhiều lời thằng này tập hợp toàn bộ dân làng vào một chỗ.
“Giờ phải làm sao đây? Bọn nó thế kia thì không đánh được!” Sara thắc mắc.
“Chúng ta còn bao nhiêu mũi tên?”
“Mỗi người còn 6 mũi.” Darius trả lời.
“Đủ dùng rồi!” Giọng của hắn đầy tự tin.