Chương 26: Cabannun
Chương 26: Cabannun
Mario, một trung niên 43 tuổi là tiểu thương lâu năm sống tại Tây Genoa. Hắn đến năm 36 tuổi mới cưới được cô vợ đôi mươi, hai vợ chồng cày cấy được 3 đứa nhóc.
Mấy chục năm gần đây thành phố càng ngày càng phát triển, dân cư mỗi lúc một đông nhưng kéo theo đó là sự cạch tranh của các thương nhân ngoại tỉnh.
Nếu cứ chông chờ vào cái cửa hàng tạp hóa be bé của hắn thì không đủ cho 5 cái tàu há mồm với lại Mario cảm thấy 3 đứa con của hắn cần được ăn học đầy đủ để có tương lai tốt hơn.
Hay tin có đoàn thương buôn Viena Thunder muốn vượt Appennini, hắn tự mình đi tìm hiểu thì thấy nhóm này trang bị đầy đủ giá cả bảo kê cũng phải chăng nên Mario quyết chơi lớn đi vay tiền cắm cả nhà mua cả xe đường Ấn để bán.
Gia nhập với Viena Thunder còn có hơn mấy chục tiểu thương như Mario nữa.
Thời này trên dãy Appennini tặc c·ướp nhiều vô cùng bọn này tính khí lại thất thường hôm chỉ thu phí hôm lại lấy cả mạng lẫn hàng. Vậy nên khi nào có đoàn thương buôn lớn vượt núi là tiểu thương bu theo như kiến thấy mỡ.
Cơ mà đi rồi hắn thấy cái đoàn này hơi sai sai.
“Bọn này rốt cuộc là đạo tặc hay đám trên núi mới là đạo tặc???” Mario cùng mấy ông tiểu thương thầm nghĩ.
Số là đoàn người đi dọc theo sông Torrente Secca lúc gần đến địa phận làng Cabannun thì gặp c·ướp, đám này có hơn hai chục thằng trang bị thì tào lao lập chốt chặn đường với mấy câu kiểu “Đường này do ta chặt, cây này do ta mở đi qua thì nộp xèng.”
Mấy thương nhân đi sau thở phào, kiểu c·ướp không âm thầm phục kích này chỉ là bảo kê, nộm đủ tiền, giá cả thường giao động ở mức người mỗi đầu người trả 1 Denarius bạc là êm xuôi, bọn họ vẫn gồng tốt, miễn là vượt dãy Appennini an toàn.
“Giết!” Nào ngờ ông chủ đoàn bất ngờ hô một tiếng.
Tội mấy ông c·ướp, đang yên đang lành chọc phải thằng điên, không có đàm phán đàm phủng gì hết, 15 ông Viena Thunder bỏ hàng hóa chạy lên đập không nói nhiều.
Lũ c·ướp chỉ có thằng đầu lĩnh là có miếng giáp lá sắt mặc trước ngực còn đâu đồ vải với đồ da hết, bắt nạt mấy thương nhân gà mờ còn được chứ gặp đám nô lệ chiến binh Viena Thunder thì tới công chuyện liền.
Nhanh gọn nhẹ mỗi ông một nỏ Genoa gỗ ngâm tẩm bắn phặc phặc c·hết tươi mấy tên.
“Ơ…” Tên đầu lĩnh nhìn mũi tên đung đưa trước ngực mình, hắn hành cái nghề này hơn chục năm nay chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này cả.
Bình thường là hai bên sẽ không động đao thương vội mà trả giá đã, khi không tìm được ý kiến chung thì mới oánh. Làm như vậy là để giữ nguồn thu cho sơn tặc chứ c·ướp ác quá thương nhân không ai đi qua Appennini nữa thì bọn hắn móm.
Thế quái nào bọn trước mặt hắn không làm theo luật mà tiến hành chém g·iết luôn, nhân phẩm còn kém hơn cả giặc c·ướp như hắn nữa..
“Chơi đểu a….” Hắn ngã cái bịch xuống đất tắc thở.
Đám tặc khấu chưa hết bàng hoàng thì đã bị áp sát.
Nhưng chúng cũng chả phải hàng xoàng, đây là c·ướp thâm niên nên chuyên nghiệp lắm. Đầu lĩnh c·hết thì thôi, về nhà bầu thằng khác.
Bên kia chỉ có 15 thằng biết đánh nhau, bên ta có 21 người còn khỏe. Quân số chiến đấu bên mình vẫn hơn, làm thịt mấy thằng thương nhân không biết điều này đã.
Cơ mà mấy ông đánh giá sai thực lực đối phương rồi, Viena Thunder nào phải hạng xoàng, bọn họ từng đi lính rất thông hiểu về đội hình chiến đấu, Phủ lại là tên chủ nô cá biệt khi trang bị cả giáp cho nô lệ của mình.
Đánh nhau một lúc thấy không ăn được đám c·ướp bỏ lại hơn chục xác rồi cong đít mà chạy, bên Phủ dí theo không bỏ. Mà mấy thằng này không hiểu sao chạy lên rừng không chạy cứ chạy dọc theo bờ sông trống trải.
Cuối cùng 27 thằng c·ướp c·hết 14 còn lại b·ị t·hương với b·ị b·ắt cả.
Sau đấy hắn túm cổ đập đầu 1 thằng đã b·ị t·hương từ trước vào đá đến c·hết ngay trước sự chứng kiến của mấy đứa còn lại.
“Nói mau, ổ của chúng mày ở đâu?” Hắn trợn mắt hỏi.
Đám tặc khấu mặt trắng bệch run cầm cập vì sợ, hắn cảm thấy mình và đồng bọn đụng phải quỷ rồi, con quỷ này quá máu tanh. Một thằng không chịu được nên tè ra quần.
“Dạ…dạ…dạ…tôi khai… tôi khai.”
“Talon, câm mồm…” Tên bên cạnh quát.
Xoẹt, cổ hắn chảy máu ào ào, gục xuống, đám còn lại im thin thít.
Phủ cất cây kiếm đi rồi cười nhỏ nhẹ.
“Ra chỗ kia tao với mày tâm sự!”
Thằng này được dẫn ra một chỗ kín để tra hỏi.
Một lúc sau Phủ quay lại thì thấy Sara mặt hậm hực.
“Em nói bao lần rồi, gặp c·ướp nếu đàm phán được thì đàm phán, không được mới phải đánh!” Nàng lên tiếng trách móc.
“Bọn nó đòi được một lần thì sẽ đòi lại lần hai.” Hắn thẳng thắn trả lời.
“Thì cũng không cần g·iết người dã man như thế kia chứ?” Nàng phản bác.
“Em thương cho chúng nó?” Phủ hỏi.
Sara ngay lập tức lắc đầu, đùa chứ gia đình Sara tan nát bản thân bị bán làm nô lệ cũng do bọn c·ướp nên chúng có c·hết ngàn lần nàng cũng không quân tâm. Nhưng cách làm quá máu tanh của Phủ khiên cho cả nàng lẫn các thương nhân phải kh·iếp sợ.
Chưa kể dãy Appennini không chỉ có 1 băng c·ướp, nhiều khả năng đoàn người sẽ nhận phải sự trả thù từ bọn chúng.
“Vậy thì đừng bảo anh phải làm gì, với lũ c·ướp này chỉ có đánh chúng nó mới sợ.” Phủ gắt.
“Haizz…tùy anh.” Sara bất lực, nời Phủ nói có lẽ không sai, nhưng rủi ro mà hắn đem lại quá lớn.
Đám người Mario đứng ở xa xa xì xào bàn tán, không khí có hơi căng thẳng, Sara phải chạy qua đấy căn dặn “Các ông cứ yên tâm Viena Thunder rất cường đại không lo trả thù”.
Những tiểu thương bán tín bán nghi gật đầu lia lịa, một số người định phàn nàn nhưng nghĩ lại cảnh máu me vừa nãy đành luốt ngược nời vào bên trong.
Đoàn thương buôn lại tiếp tục đi, kể cả thằng nhát gan kia cũng như bọn tù binh đều bị nhét rẻ vào mồm trói tay chùm đầu hở mỗi cái mắt kéo theo xe, không chạy kịp thì kéo lê trên đường, nhân đạo là không có ở đây.
Chiều tối hôm ấy đoàn buôn đến Cabannun, ngôi làng ngụ tại hai bên bờ của dòng Polcevera vốn là một nhánh của sông Torrente Secca. Đoạn sông này nước rất nông gần như một con suối thì đúng hơn nên việc đi lại giữa hai bên bờ cũng thuận tiện.
Cả đoàn dựng lều ở gần cổng, đám tiểu thương mon men vào làng trao đổi hàng hóa. Mấy ngôi làng sâu trong núi như thế này cũng là một đối tương khách hàng tiềm năng, họ không có tiền mặt nhưng sản vật vùng rừng núi thì nhiều vô kể giá lại thường rẻ hơn nhiều so với mua trên phố.
Trong khi đấy Phủ cùng 14 nô lệ chiến binh đang hú hí trong căn lều.
“Xác định được vị trí chưa?” Phủ hỏi Twitch, tên này là thằng nhỏ con nhất trong số nô lệ cao có 1m54 nhưng trước kia làm lính trinh sát nên kĩ năng do thám của hắn khá ổn.
“Rồi ạ, đúng như nời thằng kia khai ra, phía đông bắc cách chỗ này tầm 600m. Kín lắm, bao xung quanh là rừng.” Twitch vừa dùng que than vẽ vẽ trên đất miêu tả lại địa hình.
“Tốt vậy tối nay hành động!” Phủ chốt kế hoạch.
“Có cần phải nói cho cô Sara với mấy thương nhân kia biết không?” Darius nói, thằng này là đứa to con nhất bọn, kĩ năng chiến đấu còn giỏi hơn cả Phủ nên được chọn làm phó đoàn nhưng chuyên ở mảng đánh nhau.
“Sara thì cần nhưng mấy đứa kia thì không, tránh dứt dây động rừng.” Phủ nói, thương nhân có đóng tiền bảo kê nhưng thôi kệ, ủy khuất mấy mấy ông vậy.
Ngoài kia Sara vẫn đang tranh thủ bán hàng cho dân làng trước khi trời tối.
Trời đã về khuya, làng Cabannun chỉ có vài ba ánh sáng leo lét từ đám lửa trại của các thương nhân, trời đã vào giữa xuân nhưng vẫn còn rét lắm, hầu như ai cũng chọn chui trong chăn cho ấm.
Cơ mà vẫn có mấy ông Viena Thunder không chịu ngủ, họ trong bóng đêm chui ra khỏi lều rồi bí mật chạy lên phía đông bắc làng.
“Em biết ngay kiểu gì cũng chó chuyện mà lại, bảo anh đàm phán được thì…ưm..ưm…” Thấy Sara lại bắt đầu lải nhải Phủ nhanh tay che miệng cô nàng lại luôn.
“Rồi rồi nói bé thôi lộ là c·hết cả nút bây giờ, sau vụ này em nói gì anh cũng nghe nhưng giờ cứ theo ý anh đã.” Hắn thì thầm.
Trước mặt hắn là một căn nhà kho to đùng được canh gác sơ sài bởi 6 tên thanh niên ngồi túm tụm quanh đống lửa buôn dưa, v·ũ k·hí thì vất lăn lóc gần đấy.
Phủ ra hiệu cho Sara lấp tại chỗ còn bẳn thân cùng các chiến binh Viena Thunder cầm nỏ từ từ bò trườn sát mặt đất tiến đến gần xung quanh đây khá nhiều cây bụi cho họ che lấp.
Phặc phặc phặc, ở khoảng cách 20m này vẫn có tỉ lệ bắn trượt nhưng có đến 15 tay nỏ nên đám kia bị xử lý nhanh gọn 4 tên c·hết sốc chỉ có 1 tên kịp ú ớ vài tiếng rồi cũng bị đám nô lệ chạy đến c·ứa c·ổ cho im hẳn.
Xong việc Phủ ra hiệu cho Sara chạy đến rồi để 10 người canh gác ở ngoài còn lại đi vào trong căn nhà kho.
Vừa mở cửa ra đập vào mắt họ là hàng hóa chất cao như núi, đủ từ lương thực đến gia vị, thậm chí còn có cả thủy tinh.
“Ưm ưm” Tiếng rên khe khẽ khiến Phủ đề phòng nhìn vào chỗ trong góc, ở đấy là 3 người phụ nữ đang bị xích chân ôm nhau nằm co ro vì lạnh. Trên người họ chỉ mặc một lớp ảo mỏng với chiếc chăn được làm từ mấy cái bao tải rách.
Trong 3 người thì 2 đã mất đi tia sáng nhận thức ở trong mắt, hạ thể một cô còn rỉ ra thứ chất lỏng màu trắng đục, cả người thâm tím đầy vết đánh chỉ duy nhất 1 người có vẻ là còn tỉnh táo đôi chút. Phải chịu bao nhiêu khổ hình thì mới như thế này?
Sara mắt trố lên, nàng lấy tay che lấy mồm cho bớt sốc, còn Phủ ngay lập tức cở áo khoáng ngoài ra để che lấy thân thể 3 người sấu số.
“Bọn kia c·hết ngàn lần không oan!” Hắn gằn giọng, Phủ không tự nhận mình là kẻ tử tế, hắn rất máu tanh rất b·ạo l·ực là đằng khác nhưng đấy chỉ là với kẻ muốn hại hắn, hãy nhìn xem Sara cùng 14 nô lệ của hắn xem, nếu không có dấu ấn trên người thì béo tốt ăn mặc đầy đủ như thế ai dám bảo họ là nô lệ?
“Chủ nhân, chủ nhân, cháy cháy rồi.” Một người nô lệ chạy vào hô hoán.
“Cái gì cháy?” Sara hoang mang.
“Còn cái gì nữa, đám Cabannun ra tay rồi.” Phủ trả lời, ánh mắt hắn sắc lạnh.