Chương 25: Viena Thunder
Trước đây Phủ đã từng tự làm thuyền độc mộc 5-7m nhưng hắn đấy là đồ chơi cho con nít nếu đem ra so sánh với mấy con thuyền trước mặt.
Hỏi sao Sara cười nghiêng ngả, Phủ cảm giác da mặt mình hơi nóng.
“À ờm này Sara, chiếc tàu này tầm bao nhiêu tiền?” Hắn lúng túng chỉ chỉ vào con tàu dài cỡ 15m leo đậu ở ngay gần đấy.
“Cỡ 20 Denarius vàng là ít nhất.” Cô nàng trả lời tỉnh bơ.
Phủ mặt ỉu xìu, hắn nhớ đại khái là mình còn cỡ đấy, nhưng mua xong không lẽ về chạy vòng vòng cho vui vì không có hàng, chưa kể còn phải mua nguyên liệu về làm v·ũ k·hí. Lần đầu tiên sau khi xuyên đến đây hắn thấy thấm thía về giá trị của đồng tiền a.
“Đi, đi về!”
Hắn mê li nhìn tàu thuyền ra vào bến cảng, có đám này mà đi biển cứ gọi là thôi rồi. Vỗ hai cái đôm đốp vào mặt, Phủ dứt khoát dẫn Sara quay lại khu căn hộ, ở lại đây thêm mấy phút nữa khéo hắn bán luôn nhà để mua tàu quá.
“Ầy, anh đừng buồn, chúng ta có thể đi buôn trên bờ từ từ kiếm thêm tiền rồi mua cũng được mà.” Sara an ủi hắn.
Nghe vậy Phủ phấn chấn hẳn lên, thằng đột nhiên lên cơn quay lại nhấc bổng Sara lên vai vừa chạy vừa cười ha hả.
“Đi kiếm tiền, đi kiếm tiên!”
“Á á á… Tên điên này bỏ em xuống!” Tiếng hét vang vọng ở bến cảng khiến nhiều người để ý.
“Tuổi trẻ sướng thật!” Bác ngư dân gần đó cảm thán.
Hôm ấy hai người ngồi bàn với nhau, à thực ra thì chủ yếu là Sara nói còn Phủ gật đầu hoặc đôi khi có thắc mắc rồi hộ tống nàng đi thực hiện.
Đầu tiên là thanh lý mấy tấm da với lông thú mà Phủ săn được kể từ lúc xuyên đến đây, phải nói là thằng này săn rất tài, tích chữ đâu cũng được gần 20 bộ.
Hắn săn xong Phủ chỉ lấy tro bếp đun lên rồi lấy da nhúng vào cho dễ cạo thịt sau đấy phơi khô là hết. Hậu quả là lúc mở nhà kho ra Sara tí thì nôn do cái nhà kho hôi mù, còn Phủ thì ngửi quen rồi nên không có cảm giác mấy, mấy tấm da này nếu muốn bán phải mang ra làm sạch lại.
May mà nhà Sara trước kia bán vải đôi khi có nhập một ít da thú về bán nên nàng biết sơ qua cách khử mùi. Đấy là luộc lại trong lá thông rồi đem ra phơi khô thêm vài lần.
Đến khổ cho mấy ông nô lệ phải lấy khăn bịt mũi đi luộc da còn 2 đứa kia ra lệnh xong thì trốn tiệt đi nướng khoai, Phủ với Sara có vẻ sa đọa vào trò này rồi.
Sau khi biến cái sân vườn thối um lên thì các tấm da đẹp đẽ thơm tho được chất lên xe ngựa mang đi bán, đối tác làm ăn ưa thích với Sara là mấy thương nhân người Do Thái do nàng cùng dân tộc với họ nên được ưu tiên giá cả đôi chút.
Thu thêm 27 Denarius bạc cho việc bán 21 bộ da với lông mà Phủ mất hơn 3 tháng mới săn được, số này chỉ đủ để mua 1 bộ giáp lá sắt (lamellar) đúng là tiêu tiền thì nhanh mà kiếm thì lâu kh·iếp.
Vũ khí còn đắt nữa, Phủ không có ý định mua nhưng vẫn hỏi thử, nghe giá xong hắn chạy thẳng thẳng không thèm quay đầu.
Về đến nhà là bọn hắn lôi cổ 2 nô lệ từng làm nghề rèn đi mua quặng sắt.
Ối giồi ôi cứ nghĩ đắt nhưng không, giá quặng rẻ thối ra, quặng khai thác xong để đấy chất cao như núi. Mấy tay chủ mỏ nghe có người mua quặng thì đon đả lắm, mấy bác mua giúp em càng nhiều càng tốt chứ để chật chỗ lắm rồi.
Phủ mua hắn 1 tấn quặng về nhà nghịch chơi cho sướng, đầu hắn đang mơ mộng về một đội quân sắt thép đầy mình.
Để rồi vỡ mộng.
Tự nhiên giá quặng nó rẻ để cho ông hưởng lợi đấy. Cơ bản là người ta nấu sắt luyện không kịp nên thừa nhiều.
Muốn tạo ra sắt thời này nó khốn khổ vô cùng.
Đầu tiên phải vác quặng ra đốt như đốt quặng đồng để loại đi lưu huỳnh có trong quặng.
Sau đấy là đập nhỏ, công đoạn này mới gọi là vãi lúa, 16 người kể cả Sara cũng phải vác chày đi nghiền quặng.
Đáng ra cô nàng được ưu tiên vì là nữ không phải làm như Sara bảo giúp tí cho hòa đồng, một lúc sau con nhỏ ôm chày thở ra thì nhiều hít vào thì ít làm Phủ ngứa mắt đá vào trong nhà.
Giã ngày giã đêm mới được 1 phần 10 số quặng đã mua. Nhìn ngọn núi nhỏ quặng còn lại trong sân mà Phủ muốn khóc quá.
Tiếp đến là việc làm lò luyện, 2 nô lệ thợ rèn dùng đất sét trộn rơm đắp một cái lò hình trụ cao hơn met.
Sau đấy là cho than củi vào, đùa chứ tiền mua than còn đắt hơn cả tiền mua quặng, sau vụ này hắn thà lên rừng chặt cây làm than cho rẻ.
Một lớp than dày ở dưới sau đấy là một lớp quặng rồi lớp than trên cùng.
Đốt lửa lên rồi dùng bơm thổi gió để than cháy mạnh thôi.
Cả đám thay nhau thì hục kéo ra đẩy vào túi da thổi khí, Phủ cũng làm, hắn phải tham gia để biết sau này phải làm gì mới có được đồ sắt.
Mọi người thay phiên nhau đẩy đẩy tay cầm bơm không ngừng nghỉ cả ngày để giữ cho lửa luôn luôn mạnh.
Hôm sau là bước khai lò, hai tên nô lệ thợ rèn mỗi người cầm một búa cứ thế mà đập vỡ thành lò, không có cách nào khác khi muốn lấy sắt thì phải phá đi vậy.
Có người sẽ kêu ê sao mà dễ vậy?
Dễ cái con khỉ, nhìn thành phẩm đi kìa, mất hai ngày mới được cái cục đen đen lùi sùi nặng có 3 kg. Đấy sắt lẫn sỉ lộn một đống đấy, còn phải vác ra rèn ốm.
Sau đấy là việc cũ quen tay, ngồi vung búa rèn đồ.
Cả khu căn hộ vang lên tiếng bing bing beng beng không ngớt, nếu ở thời hiện đại thì đảm bảo lãnh đủ tiền phạt vì tội gây tiếng ồn khu dân cư.
Cuối cùng sau cả tháng công luyệt sắt với rèn sắt thì đội quân 15 người cũng có đầy đủ trang bị, mỗi ông một thanh kiếm một lưỡi dài 60cm, thêm một cây giáo dài 1m8 cán làm bằng gỗ sồi già.
Áo giáp tạm thời chưa biết chế nên phải mua, 16 bộ giáp lá sắt đi bay hơn 400 Denarius bạc, Giáp đắt lắm một là vì chế tạo giáp luôn phức tạp, thứ hai rằng nó cũng tốn sắt kinh khủng, đặc biệt Phủ không thấy ở đây có lá gang, thật là lạ lùng. Áo giáp bên trong là da bên ngoài được đan những mảnh sắt mỏng mép hơi chất chồng lên nhau, nhìn đẹp thật nhưng không biết khả năng phòng thủ ra sao... đắt quá Phủ không dám thử .
Nỏ Genoa nghe nói rất nổi tiếng khu vực, nhưng không dễ chế tác, nói không dễ chế tác không phải nó khó khăn công nghệ gì mà chẳng qua muốn chế tác một cây nỏ Genoa có uy lực lớn cần có nhưng người thợ lành nghề cùng nguyên liệu thượng hạng.
Tất nhiên nỏ thượng hạng sẽ rất đắt cho nên Phủ chỉ mua năm thanh dạng này cho năm tên có khả năng bắn nỏ tốt nhất. Còn lại chỉ là nỏ loại thường và rẻ.
Mua lạo rẻ để tháo ra xem cấu tạo cùng cách chế tạo, bởi loại thường và loại thượng hạng nỏ Genoa chỉ khác nhau ở phần cánh nỏ, dây nỏ, còn các bộ phận khác tương đương.
Cầm trong tay nghiên cứu Phủ mới phát hiện, nỏ này không khác mấy nỏ Của Âu Lạc, nhưng tại sao lại có uy lực tốt hơn?
Tất cả nằm ở cò nỏ bí quyết, cái cò này có thể bóp nhẹ cũng khiến dây cung đang giữ bật ra đẩy mũi tên về phía địch.
Cò nỏ của Âu Lạc không được, một khi cây quá căng quá cứng, cò sẽ bó lấy, bóp không xong. Thậm chí như nỏ Cao Lỗ bắn một lúc 3 mũi tên lớn cũng phải cầm búa gỗ gõ vào cò mới khiến nó bật ra được đấy.
Cho nên Phủ quan sát một thời gian phát hiện được điểm mạnh của nỏ chắc chắn có một phần lớn ở cò. Cánh nỏ càng cứng tên bay càng xa càng mạnh. Nhưng nếu cứng quá dây nỏ quá căng sẽ bó cò. Nhưng Nỏ Genoa chấp hết, dây căng bao nhiêu cò cũng không bị bó, quả là quá tuyện.
Mà nhìn cấu trúc thì cái cò này…đơn giản quá nếu so sánh cũng lẫy nỏ An Dương Vương.. Cao Lỗ
Nếu đã không bị bó lẫy nỏ giới hạn thì lúc này nỏ tốt hay xấu lại là phần cánh.
Phủ phát hiện thêm một chuyện, gỗ ở nơi này quá tồi. Đến cả gỗ làm cánh nỏ thượng hạng nếu so với ở Thường Việt vẫn là gỗ tồi. Hắn sáng hết cả mắt lên “ Bố mày mà về Âu Lạc, bố mày treo hết lên bắn bọn khốn Triệu Tặc một lượt “
Vì nơi này gỗ tốt không có, để chọn được gỗ làm cánh nỏ thật quá khó khăn…
Dĩ nhiên Phủ không có gỗ loại đó, nhưng hắn có thần khí… ở quê nhà muốn cho tre luồng dẻo rai hơn thì ngâm vào dầu… ngâm đi ngâm lại nhiều lần.
Liệu có được không?
Nghĩ là làm, hắn chọn mua được gỗ tốt nhất để làm cánh nỏ sau đó ngâm tẩm dầu thông liên tục… ngâm đi, tẩm lạ, sau đó là sấy, lại ngâm…
“ Ông chủ.. thần kỳ… cánh nỏ này rất tốt, chỉ là gỗ sồi loại hai nhưng đã gần bằng gỗ sồi lâu năm”
Thợ mộc hỉ hả thả xuông cây nỏ mới thử, 50m vẫn có thể thoáng xuyên giáp, so với 70 m nỏ thượng đẳng tuy có ít hơn nhưng đã quá tuyệt..
Loại nỏ này được làm bằng gỗ thường vốn chỉ có thể xuyên giáp trong 30m, nay có thể xuyên giáp 50m thì còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Thay hết cánh nỏ 30’m đi, sức t·ấn c·ông của nhóm lính đánh thuế tăng lên một tầm cao mới. Cầm v·ũ k·hí tốt hơn ai cũng râm ran vui.
“ Thứ gỗ vớ vẩn này … ở Việt Thường ta vất đi làm củi lâu rồi.” Phủ ghét bỏ chê bai.
Nói chung là sau một tháng chuẩn bị thì quân tư trang đầy đủ, sức khỏe của các nô lệ cũng được phục hồi gần như hoàn hảo. Ngày nào chả ăn đủ 2 bữa thêm thịt rừng ngập mồm thì chả mau khỏe.
Mà nhân mấy dịp đi săn Phủ dạy bọn họ chơi du kích luôn, cái này là đặc sản Việt Thường bộ rồi không dùng thì phí. Bù lại thì họ dạy Phủ về đội hình đội ngũ của người La Mã, toàn mấy ông từng làm lính nên biết cả có Phủ là vẫn gà mờ khoản này nên hắn phải học.
Phủ dẫn nô lệ của mình đi đăng ký lập nhóm lính đánh thuê kiêm thương buôn mất 1 Denarius vàng trong đấy một nửa là phí bôi trơn cho mấy ông công chức.
Mức thuế cũng khá chát với 3 Denarius vàng 1 năm, không biết được bao nhiêu phần sẽ chảy vào ngân khố của thành phố, kh·iếp hỏi sao các bố công chức mau giàu.
Tên nhóm là Việt Thường, Phủ bảo đấy là tên vùng đất hắn sinh ra. Nhưng ở đây nào ai phát âm được chữ này cuối cùng tên trong đăng ký là Viena Thunder.
Mọi công tác chuẩn bị đã xong giờ là lúc kiếm tiền chứ Phủ cứ tốc độ tiêu tiền như thế này Phủ sớm về với giai cấp vô sản.
Mặt hàng được chọn là đủ thử từ cây kim sợi chỉ cho đến gia vị như đường mật ong đầy ắp 5 xe ngựa thồ, chuyến đi buôn đầu tiên này Sara tiêu luôn 7 Denarius vàng còn lại của hắn để đầu tư luôn, nếu không bán được hàng thì khóc mất.
Đi cùng với đoàn buôn Viena Thunder là các nhóm thương nhân lẻ tẻ từ 2 đến 5 người, tất nhiên là họ trả phí bảo kê để được Viena Thunder bảo hộ dọc đường đi. Vấn đề bao nhiêu tiền thì do Sara quyết chứ Phủ không để ý lắm, hắn tin tưởng nàng hoàn toàn.
Mục tiêu là thị trấn Novi Ligure nằm bên kia dãy núi Appennini.